Cuồng Thám

Chương 529: Chương 529VỤ MẤT TÍCH KHÔNG TẦM THƯỜNG





Sơ suất rồi!

Sơ suất rồi!

Đọc xong tin tức trong đầu, Triệu Ngọc tiếc hận cuống quít. Hắn hoàn toàn không ngờ tới quẻ Khảm kia lại là như thế này!

Nếu biết trước thì tối hôm qua hắn sẽ không bị Miêu Anh hạ thuốc ngủ!

Hơn nữa, trên cột đạo cụ của mình còn có một máy theo dõi tàng hình. Nếu đặt trên người Miêu Anh thì hiện giờ đã có thể tìm thấy cô rồi!

Chết tiệt thật!

Quả không hổ danh là quẻ Khảm mà!

Nếu so với món tiền thưởng bốn mươi triệu hay phá án với lên tivi, thì việc Miêu Anh rời đi đương nhiên là chuyện lớn hàng đầu của mình, đương nhiên phải xếp ở vị trí đầu tiên!

Chỉ tiếc mình không suy nghĩ kỹ càng, đêm qua còn tưởng Miêu Anh trở về chính là quẻ Khảm ứng nghiệm. Đúng là quá sơ sót mà!

Miêu Anh à, rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì lớn vậy, không thể thương lượng với anh một chút sao? Tại sao cứ nhất định phải rời xa anh? Là có người ép em làm như vậy sao?

Vào lúc này, hệ thống trong đầu còn đang không ngừng nhấp nháy. Ngoại trừ có thể thấy được con số 183% biểu hiện mức độ hoàn thành kỳ ngộ, trên cột đạo cụ cũng xuất hiện một chữ số là “5”.

Theo lý thì mức độ hoàn thành 183% đã lại phá kỷ lục trước đó của hắn, lẽ ra hắn phải vui mừng mới đúng. Nhưng lúc này Triệu Ngọc đâu còn vui sướng nổi nữa, nếu có thể đổi được Miêu Anh thì dù mức độ hoàn thành xuống số âm, hắn cũng không thèm quan tâm!

Mặc dù đã nhận được năm món đạo cụ mới, nhưng Triệu ngọc căn bản không có lòng dạ nào mà nhìn cả. Hiện giờ trong đầu hắn chỉ ngập tràn chuyện của Miêu Anh.

Ngay sau đó, hắn vội vàng đi sắp xếp một vài món đồ rồi lập tức ra khỏi cửa, ngay cả mặt cũng không rửa.

Nước mưa vừa cọ rửa sạch sẽ con phố Thuận Phong, ánh sáng mặt trời tươi đẹp chiếu xuống ở bên ngoài. Cả con đường đều sáng rực rỡ, mà hai chiếc xe sang trọng đậu trước cửa càng đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người khác hơn.

Đương nhiên Triệu Ngọc không có tâm tình nào mà ngắm phong cảnh cả. Hắn ngồi lên chiếc Land Rover, chạy về hướng phân cục Dung Dương với tốc độ nhanh như bay.

Trên đường đi, hắn càng không thể chờ đợi được mà gọi điện thoại cho Trương Cảnh Phong lập tức, yêu cầu cao thủ tìm người này giúp hắn tra tìm tung tích của Miêu Anh.

Nhưng đợi sau khi hắn tới được phòng làm việc của Đội Trọng án rồi, Trương Cảnh Phong lại bất đắc dĩ nói cho hắn biết, thân phận của Miêu Anh đã bị người khác tẩy sạch, bất kể là hệ thống nội bộ hay trên internet đều không thể tìm được bất cứ thông tin tư liệu nào về cô! Từ thân phận, tài chính cho đến bệnh án, thậm chí cả thẻ thẩm mỹ và thẻ thư viện đều đã tra xét, nhưng đều mất hết rồi!

Hả?

Nghe thấy tin tức kinh người này, Triệu Ngọc lại chấn động toàn thân. Lúc này hắn mới ý thức được, thì ra việc Miêu Anh mất tích còn phức tạp hơn nhiều so với hắn tưởng tượng!

Đây không chỉ là chuyện không tìm thấy một người, mà hiện giờ đến cả thân phận của Miêu Anh cũng đã biến mất. Nếu không có chuyện lớn gì xảy ra thì sao có thể như vậy được?

Sau khi biết được tin tức, các đồng nghiệp cũng cảm thấy rất lo lắng, không rõ tại sao Miêu Anh phải biến mất không rõ ràng như vậy?

“Tới Cục thành phố đi!” Trương Cảnh Phong nghĩ ra cách, nói: “Tới phòng hồ sơ tìm đống giấy tờ trong tủ hồ sơ gốc đi! Những thứ đó chắc không xóa được đâu!”

“Đàn anh, đội trưởng Miêu mất tích cũng không phải chuyện nhỏ.” Lý Bối Ni nói: “Bọn em sẽ nhanh chóng báo cáo với Cục trưởng Loan, tìm kiếm thông qua lực lượng chính quy!”

“Đúng!” Bấy giờ Triệu Ngọc mới bỗng ý thức được, Miêu Anh thân là đội trưởng phân cục Dung Dương, việc cô mất tích đương nhiên không phải trò đùa. Vì thế, việc tìm kiếm tung tích của Miêu Anh cũng không phải chỉ là chuyện riêng của một mình hắn.

Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc vội vàng nói với Lý Bối Ni: “Được, em đi báo cáo đi!”

Sau đó hắn ra lệnh cho Trương Cảnh Phong: “Anh Trương, anh nói một tiếng với phòng điều tra mất tích, bảo bọn họ hỗ trợ tìm kiếm!”

Hiển nhiên Trương Cảnh Phong đâu dám chậm trễ, lập tức chuẩn bị khởi hành.

“Đại Phi, anh và Tiểu Bạch lập tức thông báo cho những địa điểm lớn như nhà ga, sân bay, bảo bọn họ cùng tra tìm tung tích của đội trưởng Miêu!” Triệu Ngọc lại nói.

“Được!” Đại Phi đáp ứng một tiếng rồi hỏi ngược lại: “Nhưng có ai cho tôi ảnh chụp của đội trưởng Miêu được không? Trong tay tôi không có!”

Nghe tới chuyện này, mọi người vội vàng cúi đầu tìm kiếm trong điện thoại di động hoặc trên máy tính của mình, nhưng sau khi tìm kiếm lại không một ai tìm thấy ảnh chụp Miêu Anh.

“Làm sao có thể?” Lương Hoan lắc đầu nói: “Tôi nhớ rõ lần trước khi tham dự lễ trao giải, tôi có cùng chụp chung tới đội trưởng Miêu và Tiểu Triệu. Nhưng mà... sao giờ đâu mất rồi?”

“Đúng vậy, tôi...” Tiểu Bạch nhíu mày nói: “Tất cả những tư liệu liên quan tới đội trưởng Miêu trên máy tính của tôi đều đã không còn nữa! Ông trời ơi, ai động tay vào vậy?”

“Ối...” Lý Bối Ni không thể tưởng tượng được mà nói với Triệu Ngọc: “Đàn anh à, nếu có người có thể xâm nhập điện thoại di động và máy tính của chúng ta để xóa bỏ tư liệu về đội trưởng Miêu, vậy thì... chuyện này... thực sự phiền phức rồi...”

“Ừ...” Triệu Ngọc gật nhẹ đầu. Lý Bối Ni nói không sai, như vậy xem ra chuyện Miêu Anh mất tích chắc chắn có liên quan rất lớn với chính phủ! Vì chỉ có phía chính phủ mới có thể trong khoảng thời gian ngắn xóa bỏ nhiều tư liệu như vậy.

“Một người đã sinh sống ở Tần Sơn nhiều năm như vậy, thật sự nói biến mất là biến mất luôn sao?” Triệu Ngọc phẫn hận cắn răng nói: “Tôi cũng không tin loại chuyện tà ma như thế! Lương Hoan, anh đến phòng mất tích xin bức họa chuyên gia vẽ, mang bức vẽ Miêu Anh tới đây rồi gửi tới tất cả nhà ga và sân bay!”

“Được... Được...” Lương Hoan trả lời rồi bỗng nhiên giơ tay, nói: “À mà khoan, trước đó có một lần chúng ta vào trong núi nấu cơm dã ngoại, không phải tôi còn dẫn con theo đó sao? Tôi nhớ khi ấy tôi chụp lại nhiều tấm lắm, vả lại mấy hôm trước tôi đã rửa ra hết, trong đó chắc chắn có ảnh chụp đội trưởng Miêu!”

“Được, vậy hãy nhanh chóng thông báo cho vợ của anh, tìm ảnh ra đi!” Triệu Ngọc nói mà gần như gào thét.

“Được, được... Tôi đi ngay đây, đi ngay đây...” Dứt lời, Lương Hoan nhanh chóng cùng Trương Cảnh Phong rời khỏi phòng làm việc, đi hoàn thành nhiệm vụ.

“Bây giờ tôi sẽ tới phòng tư liệu hồ sơ của Cục thành phố để điều tra.” Triệu Ngọc lớn tiếng nói: “Nơi này liền nhờ mọi người rồi! Rất có thể Miêu Anh đã gặp phải phiền phức lớn gì đó, chúng ta phải mau chóng tìm ra cô ấy!”

“Vâng!”

Mọi người cùng hô vang đáp lời, Triệu Ngọc liền xoay người chạy như bay ra ngoài.

...

Trên đường trước khi tới Cục thành phố, Triệu Ngọc vẫn gọi điện thoại không ngừng.

Đầu tiên hắn gọi cho Tiểu Trương của phân cục Nhữ Dương, muốn nhờ cậu ta hỗ trợ tìm tư liệu của Miêu Anh ở bên đó, còn muốn cậu ta đi hỏi thăm Cục trưởng Lương của phân cục Nhữ Dương nữa.

Trước kia Triệu Ngọc từng nghe Miêu Anh nói vị Cục trưởng Lương kia có quan hệ rất tốt với nhà bọn họ, có lẽ có thể hỏi ra gì đó từ trong miệng người này.

Tiểu Trương rất được Miêu Anh coi trọng, hiện giờ biết được tin Miêu Anh mất tích, đương nhiên lòng nóng như lửa đốt, lập tức đáp ứng yêu cầu của Triệu Ngọc.

Ngay sau đó, Triệu Ngọc còn gọi điện thoại tới chỗ Liêu Cảnh Hiền, hỏi ông ta xem có biết chuyện Miêu Anh mất tích hay không?

Liêu Cảnh Hiền cũng cảm thấy rất bàng hoàng, nói rằng mình sẽ lập tức tới tìm Cục trưởng hỏi một chút, còn thông báo cho phòng hồ sơ giúp Triệu Ngọc điều tra.

Triệu Ngọc vốn muốn trực tiếp chạy tới Cục thành phố tụ hợp với Liêu Cảnh Hiền, nhưng khi mới lái xe được nửa đường, hắn bỗng nhớ tới một sự kiện. Sau một lần tụ hội nào đó, hắn từng lái xe đưa Miêu Anh tới khu chung cư nào đó.

Đó chính là con đường duy nhất liên quan đến địa chỉ của Miêu Anh, cho nên hắn lập tức quay đầu xe đi về hướng khu chung cư kia. Khi đến cổng khu chung cư, hắn thậm chí còn không tiếc sử dụng một cái máy tìm lại ký ức vô cùng quý giá để nhớ lại tình huống ngày hôm đó.

Khi ấy, Miêu Anh chỉ vào một tòa nhà ở đó, nói cho hắn biết rằng cửa sổ thứ tư tầng sáu tòa bên trái là nhà cô, còn nói cô ở cùng một cô họ nào đó.

Sau khi tìm được đoạn ký ức ấy, Triệu Ngọc trực tiếp chạy lên tầng, tìm căn nhà tương ứng.

Nhưng hắn đập cửa rất lâu mà bên trong lại không có bất cứ động tĩnh gì. Cuối cùng hắn phải sử dụng thân phận cảnh sát của mình, gọi nhân viên quản lý tới, bảo nhân viên kia mở cửa giúp hắn.

Thế nhưng, sau khi hắn vào nhà mới phát hiện, trong nhà trống huơ trống hoác, không có bất kì đồ vật gì. Ở đây chẳng qua chỉ là một căn phòng trống không ai ở mà thôi.



Nhân viên quản lý tra tìm bản ghi chép một chút, sau đó mới nói cho Triệu Ngọc biết một tin tức kinh người: Căn phòng này đã mười năm không có người ở rồi!