“Tại sao có thể như vậy? Hai người yêu nhau một thời gian dài như vậy kia mà!” Trong phòng làm việc nào đó bên Cục thành phố, Liêu Cảnh Hiền nhíu mày hỏi Triệu Ngọc: “Thậm chí đến cả nhà cô ấy ở đâu cậu cũng không biết sao? Yêu nhau như vậy không phải quá thất bại à?”
“Cô ấy không nói, tôi có thể làm gì được đây?” Triệu Ngọc sốt ruột nóng giận mà quát lên: “Tôi chỉ biết sinh nhật của cô ấy sớm hơn tôi mấy tháng thôi!”
“Vậy... cha mẹ của cô ấy tên là gì? Cô ấy có phải con gái một không?” Liêu Cảnh Hiền phủi tay: “Những điều này cũng không biết sao?”
Triệu Ngọc bất lực lắc đầu, sau đó bực tức nói: “Vậy còn các ông thì sao? Miêu Anh cũng đã làm tới chức đội trưởng rồi các ông mới phát hiện trong phòng hồ sơ không có tư liệu về cô ấy hay sao? Cô ấy là cái gì? Quỷ sao? Các ông làm việc kiểu gì vậy? Chuyện này con mẹ nó là truyện cười à?”
“Tôi cũng muốn biết đây!” Liêu Cảnh Hiền nói: “Khi đó tôi vẫn còn làm cấp dưới đấy, sao tôi biết được chuyện của Cục thành phố chứ? Điều duy nhất tôi biết chính là tất cả mọi người đều nói thế lực sau lưng Miêu Anh mạnh như thế nào, không có việc gì tuyệt đối đừng đụng tới cô ấy mà thôi, nhưng rốt cuộc bối cảnh sau lưng cô ấy ra sao thì không ai biết được cả.”
“Không thể nào!” Triệu Ngọc hỏi: “Sao cô ấy được điều từ phân cục Nhữ Dương tới phân cục Dung Dương vậy? Các ông làm lãnh đạo mà không biết sao?”
“Thật sự không biết, tôi vừa hỏi qua Cục trưởng Hồng rồi!” Liêu Cảnh Hiền lắc đầu nói: “Ông ấy nói là có lệnh điều chuyển từ tỉnh tới, hơn nữa còn phải chấp hành ngay lập tức, mặc dù ông ấy là Cục trưởng lớn nhưng nào dám cãi lời kia chứ!”
“Cục trưởng Hồng cũng không biết...” Lòng Triệu Ngọc nóng như lửa đốt: “Vậy... tôi tới tỉnh tìm! Con mẹ nó, tôi không tin không tra được điều gì!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh một chút có được không?” Liêu Cảnh Hiền hô lớn: “Cậu trước tiên nên tĩnh tâm suy nghĩ cẩn thận chút đã, có lẽ chúng ta đã bỏ qua điều gì chăng?”
“Tôi nói với cậu này, cậu không nhìn ra sao? Miêu Anh vốn chẳng phải vô cớ mất tích, cô ấy ít nhất đã chào tạm biệt với cậu rồi đúng không?”
“Còn nữa, tư liệu hồ sơ về cô ấy đã bị người ta xóa sạch toàn bộ rồi, cậu cũng biết có thể xóa sạch những thứ này chỉ có phía chính phủ mới làm được. Cho nên cậu hiện giờ trước tiên chớ gấp, ít nhất Miêu Anh vẫn an toàn không có vấn đề gì!”
Quả thật qua những lời phân tích vừa rồi của Liêu Cảnh Hiền, Triệu Ngọc thật sự đã tỉnh táo hơn hơn nhiều.
Lão Liêu nói rất có lý, Miêu Anh đã nói lời tạm biệt với mình, ít nhất đã nói rõ cô ấy không phải bị người ta bắt cóc, hơn nữa nếu cô ấy đã hạ quyết tâm tự đi, vậy nhất định có nỗi khổ tâm riêng của cô ấy.
Ban đầu, Triệu Ngọc còn tưởng rằng Miêu Anh vì tranh cãi với gia đình, nhưng hiện giờ xem ra cũng không phải như vậy, trên người cô nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Nếu bên chính phủ đã sử dụng lực lượng lớn như vậy muốn xóa bỏ tư liệu của Miêu Anh, vậy đã nói rõ bên phía chính phủ cũng muốn bảo vệ cô.
Chà... Vậy sao?
Triệu Ngọc bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng.
Ôi giời ơi, nếu xóa bỏ thân phận của Miêu Anh thì không phải muốn đi nằm vùng gì đó đấy chứ? Vậy... vậy vậy vậy... chẳng phải quá nguy hiểm hay sao?
Nhưng... Triệu Ngọc cẩn thận phân tích một chút, lại cảm thấy loại khả năng này cũng không lớn.
Đầu tiên, nếu Miêu Anh phải thật sự đi nằm vùng, vậy cô ấy cũng không có lý do gì mà không nói cho hắn biết, hơn nữa làm nằm vùng cũng không phải chuyện cả đời, sao cô ấy có thể bảo Triệu Ngọc quên mình đi được đây?
Ngoài ra, mẹ của Miêu Anh lo lắng cho sự an toàn của con gái như vậy đương nhiên sao có thể để cô ấy đi nằm vùng được?
Ấy?
Nhắc tới mẹ của Miêu Anh, Triệu Ngọc nhanh chóng nói với Liêu Cảnh Hiền: “Lão Liêu à, tôi biết một việc, đó chính là mẹ của Miêu Anh vô cùng lợi hại, lợi hại tới mức có thể cứ thế quyết định thay đổi nhân sự trong Cục Cảnh sát. Lớn thì là Cục trưởng, nhỏ thì là nhân viên, muốn cho ai thăng chức thì thăng chức, muốn giáng chức ai thì giáng chức, điều động công việc chỉ như trò trẻ con!”
Nghe nói như vậy, lão Liêu vừa uống được ngụm nước trà đều phun hết ra ngoài. Ông ta trịnh trọng nói cho Triệu Ngọc biết, chúng ta hiện nay cũng không phải xã hội phong kiến, bất kể anh có chức có quyền thế nào căn bản không thể nào làm được.
Triệu Ngọc nhanh chóng đưa ra một ví dụ, nói về chuyện lúc đầu Miêu Anh còn làm ở phân cục Nhữ Dương, chẳng những đấm Cục phó, còn đày Cục phó đi huyện.
Liêu Cảnh Hiền liền nói chuyện kia vốn chính vì Cục phó kia muốn ăn chặn trước, đám lãnh đạo cấp cao lo lắng đắc tội chỗ dựa sau lưng Miêu Anh mới tạm thời quyết định như vậy, sau đó vẫn phục chức lại, cho nên đây chỉ là một án đặc biệt mà thôi, không phải toàn bộ.
Liêu Cảnh Hiền nhấn mạnh lần nữa ngoại trừ người bệnh tâm thần ra, ông ta không nghĩ ra được người có chức vị cao nào mới có thể nói những lời về mẹ Miêu Anh như thế.
“Tóm lại!” Liêu Cảnh Hiền thẳng thắn nói: “Tình huống như Miêu Anh dù sao tôi cũng chưa bao giờ gặp phải. Như vậy đi, tôi cũng sẽ vận dụng các mối quan hệ của tôi nghe ngóng từ cấp trên. Không phải cậu cũng quen người trên tỉnh sao? Cậu cũng tìm người ta dò hỏi một chút đi.”
“Triệu Ngọc à!” Nói tới đây, Liêu Cảnh Hiền lại không thể không lo lắng nói: “Tôi biết tính cách của cậu, nhưng cậu phải nghiêm túc suy nghĩ một chút. Nếu thật sự Miêu Anh, hoặc cả nhà Miêu Anh gặp phải tình cảnh nguy hiểm gì, vậy chính phủ làm như vậy khẳng định là đang bảo vệ họ.”
“Nhưng... nếu cậu tạo ra động tĩnh huyên náo quá lớn, tôi lo lắng... như vậy ngược lại càng bất lợi hơn cho Miêu Anh!”
Hô...
Lời nói của Liêu Cảnh Hiền rất hợp tình hợp lý, khiến Triệu Ngọc phải đè nén cảm xúc bực tức của mình một chút mà bắt đầu nghiêm túc lo nghĩ.
Đúng vậy, nếu như một nhà Miêu Anh thật sự gặp nguy hiểm, vậy mình gõ trống khua chiêng tìm kiếm như vậy ngược lại sẽ hại cô ấy, nhưng không tìm được Miêu Anh, mình làm sao có thể yên tâm được đây?
Đã không thể từ bỏ, lại không thể gõ trống khua chiêng, vậy... còn có thể làm gì đây?
Tích tích...
Lúc này, Lương Hoan gửi cho Triệu Ngọc một bức ảnh chụp bằng điện thoại di động, đó là bức ảnh chụp bọn họ khi đi nấu cơm dã ngoại ở Tần Sơn.
Trong ảnh, Miêu Anh đeo cặp kính mắt lớn, mặc quần áo sành điệu phóng khoáng khiến suy nghĩ của Triệu Ngọc bỗng chốc quay trở lại thời điểm đó, khi ấy Triệu Ngọc lo lắng quẻ Khôn sẽ mang tới nguy hiểm, còn cùng Miêu Anh lăn xuống sông, ướt cả người...
“Triệu Ngọc... Triệu Ngọc...” Liêu Cảnh Hiền gọi hai tiếng, lúc này mới kéo Triệu Ngọc tỉnh lại: “Cậu tốt nhất nên nghe lời của tôi. Tìm kiếm thì cứ tìm kiếm, nhưng tất cả đều phải cẩn thận!”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn lão Liêu!” Triệu Ngọc chắp tay với Liêu Cảnh Hiền, xoay người muốn rời đi, nhưng vừa đi được mấy bước lại nghĩ tới một chuyện, lúc này mới móc một tập bảng biểu ra đưa cho ông ta, nói: “Đây là bảng đề nghị khen thưởng của tôi, cần Cục trưởng Hồng và Cục Tài chính thành phố ký tên, ông giúp tôi hoàn thành đi!”
Dứt lời, hắn trực tiếp đặt tập văn kiện lên bàn, cũng chẳng quan tâm Liêu Cảnh Hiền có đồng ý hay không, xoay người rời đi.
Sau khi từ Cục Cảnh sát đi ra, trong lòng Triệu Ngọc càng thấy không thoải mái. Với sự hiểu biết của hắn với Miêu Anh, hắn cảm thấy cho dù có xảy ra việc lớn tới cỡ nào thì cô ấy cũng có thể thương lượng với hắn một chút, không nên cứ đi như vậy cho xong việc chứ!
Chẳng lẽ... còn có chuyện gì vô cùng lớn hay sao?
Sau khi ngồi lên chiếc Land Rover, ý nghĩ này của Triệu Ngọc càng cấp bách hơn, hắn rốt cục bắt đầu ý thức được Miêu Anh rời đi rất có thể thực sự không phải là chuyện riêng của cô.
Vô cùng có khả năng là trong nhà cô có chuyện lớn đã xảy ra, Miêu Anh chỉ có thể vì người nhà mới lựa chọn rời xa mình, nếu không Triệu Ngọc cũng không thể nghĩ ra được lý do nào khác.
Xe còn chưa khởi động, Triệu Ngọc đã không kiềm chế được hồi tưởng lại một màn điên cuồng đêm qua, cơ thể xinh đẹp yêu kiều mà khỏe khoắn của Miêu Anh giống như vẫn luôn kề sát trong lòng hắn...
Nhưng tin nhắn ghi âm trên điện thoại di động mà cô gửi cho hắn lại rõ ràng và đầy hiện thực như thế: “Triệu Ngọc, đáp ứng em hai chuyện nhé: Thứ nhất, làm thần thám! Thứ hai, quên em đi...”
Quên em...
“Không!” Triệu Ngọc nắm thật chặt tay lái, kiên định dứt khoát nói: “Anh vĩnh viễn cũng sẽ không quên được! Miêu Anh, em chờ anh, bất kể phải trả giá lớn cỡ nào, anh nhất định phải tìm được em!”