Nhìn thấy cái tin tức kinh người này, nhóm người Triệu Ngọc như bị sét đánh. Phải biết là, từ sau khi tổ điều tra đặc biệt ngoài ý muốn bắt được Đào Hương, việc này luôn được tiến hành trong trạng thái tuyệt mật hoàn toàn. Triệu Ngọc biết chuyện này lớn, cho nên làm việc cực kì cẩn thận, theo lý mà nói, là không thể nào để lộ tin tức.
Mặc dù Đào Hương bị áp giải đến Cục Cảnh sát Tấn Bình, nhưng cảnh sát Tấn Bình chỉ là dựa theo văn kiện chỉ thị của phòng Hình sự, tạm giam tuyệt mật người này mà thôi, căn bản không biết thân phận của ông ta.
Vì sao?
Vì sao mà nhanh như vậy đã xuất hiện tin tức rồi?
Tin tức này rốt cuộc đã tiết lộ ra ngoài từ đâu?
Sau khi mở xem tin tức trên điện thoại, bên trong lập tức xuất hiện những tình tiết liên quan đến vụ án vô cùng chặt chẽ, tên tuổi của Đào Hương, Cục Cảnh sát Tấn Bình, thậm chí ngay cả viện dưỡng lão Hạnh Phúc nơi Đào Hương bị bắt cũng được nói đến.
“Ông trời ơi...! Đây cũng quá tỉ mỉ rồi?” Ngô Tú Mẫn líu lưỡi nói: “Rõ ràng là do người trong nội bộ làm! Rốt cuộc là ai chứ? Tại sao hắn ta lại muốn làm như thế?”
Triệu Ngọc đương nhiên hiểu rõ, chuyện này không thể coi thường. Phải biết là, năm đó có liên quan đến chuyện viên đá ‘Ngôi sao Tamil’ bị mất trộm cũng đã đưa tới phong ba không nhỏ về mặt ngoại giao. Hiện tại nếu như đã tìm được nghi phạm quan trọng, vậy dĩ nhiên hẳn là bí mật xử lý mới đúng. Bằng không, một khi người mất biết được tin tức, khẳng định sẽ tìm đến gây áp lực, đến lúc đó tất nhiên lại là một trận phiền phức.
Huống hồ, những người có hận thù với Đào Hương vô cùng đông đúc, thân phận một khi bị tiết lộ cũng sẽ gia tăng nguy hiểm cho ông ta.
“Haiz...” Nhiễm Đào vỗ đùi: “Thật là! Khẳng định là cái người đến thời mãn kinh kia! Chính là cô gái có lửa kia rồi! Cô ta tức giận với tổ trưởng Triệu, cho nên liền đem báo cáo của chúng ta bán cho truyền thông, bày trò trả thù chúng ta!”
“Có lý!” Lần này, Ngô Tú Mẫn ngoài ý muốn đứng ở phía Nhiễm Đào: “Tôi cũng cảm thấy là cô gái kia đã bán tin tức! Bằng không, làm gì có ai biết được tỉ mỉ như vậy nữa?”
Chậc chậc...
Nghe được suy đoán của hai người, Triệu Ngọc bất giác nhíu chặt lông mày. Hắn có một cảm giác, chuyện này hẳn là không phải Ô Phương Phương gây nên, bởi vì Ô Phương Phương đã ký tên trong văn kiện chuyển giao, nếu như bán cho truyền thông, chỉ có thể là đem mình đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Cho nên, Triệu Ngọc mơ hồ cảm thấy, chuyện này rất có thể không đơn giản như bề ngoài.
“Tôi... Tôi đi tra kĩ một chút, trước hết tìm hiểu xem là bên nhà báo nào đã tuyên bố tin tức sớm nhất? Tìm bọn họ tính sổ đi!” Tăng Khả kết nối điện thoại vào máy tính, sau đó nhanh chóng thao tác, còn chưa kết nối được một lúc, lập tức không nhịn được mà sợ hãi nói: “Má ơi, lúc này mới cách thời điểm công bố không đến hai mươi phút, mà đã vượt qua năm trăm nghìn lượt truy cập! Tốc độ này...”
“Chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?” Tăng Khả còn đang tra xem nơi tin tức phát ra, cửa văn phòng đã bị người liên lạc Trần Trác đẩy ra, Trần Trác vô cùng lo lắng nói với Triệu Ngọc: “Tiểu Ngọc à, chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Không phải đã nói là tuyệt mật rồi sao? Tại sao lại có tin tức như vậy? Cậu có biết, điều này có nghĩa là sao không? Tôi, cậu tất cả đều phải chịu trận! Chuyện này... Rốt cuộc là do ai làm?”
“Trưởng quan Trần, tôi cũng không biết rõ!” Triệu Ngọc khoát tay nói: “Tôi hoàn toàn dựa theo trình tự mà làm, bên chúng tôi xác nhận chưa từng xuất hiện sai lầm!”
“Vậy... Tại sao lại như vậy?” Trần Trác vò đầu bứt tai: “Nếu như không phải là các cậu bên này, còn có thể là ai chứ?”
“Triệu Ngọc... Cái tên điên này!” Bất thình lình, cửa văn phòng lại một lần nữa bị người thô bạo mở ra, thế mà lại thấy Ô Phương Phương nổi giận đùng đùng tiến đến mắng: “Nhìn xem anh đã làm ra cái chuyện tốt gì vậy? Chúng ta dù sao cùng chỉ là nói qua lại vài câu mà thôi, vậy mà anh lại ở phía sau đâm tôi một dao, tại sao anh lại là loại người như vậy chứ?”
“Này, nói giống như tôi đã làm gì cô rồi vậy!” Triệu Ngọc cũng là tức giận trả lời: “Rắm có thể thả loạn, nhưng lời có thể nói lung tung sao? Tôi đã làm cái gì chứ?”
“Còn nói không phải là anh?” Ô Phương Phương chỉ vào điện thoại của mình: “Hiện tại cả thế giới đều biết chuyện Đào Hương bị bắt, anh hài lòng chứ hả? Tâm địa của anh thật đen tối, mặt ngoài thì bàn giao với chúng tôi, chờ chân trước tôi ký xong, chân sau anh lập tức bày trò với tôi như vậy! Được, việc này tôi sẽ đi bào cáo với trưởng phòng, tôi nhìn xem anh bàn giao thế nào?”
“Hả? Thật sự là kỳ quái!” Tăng Khả chỉ vào màn hình máy tính nói: “Mười mấy nhà truyền thông, dường như đều cập nhật tin tức cùng một lúc! Chuyện này... đúng là không hợp tình hợp lý? Tôi... Tôi phải gọi điện thoại hỏi một chút...”
“A... Tổ trưởng Triệu, tổ trưởng Ô.” Giờ phút này, Trần Trác dường như nhận ra được cái gì, vội vàng đứng ở giữa hai người thuyết phục nói: “Hai người trước tiên không nên gấp gáp, chuyện này rất kỳ quái, tôi thấy, chúng ta trước tiên vẫn là điều tra kĩ một chút rồi hẵng nói! Nói không chừng, trong này lại có hiểu lầm gì đó?”
“Cán sự Trần, chẳng lẽ anh còn chưa rõ sao?” Ô Phương Phương kích động nói: “Hiện tại đã không phải là chuyện hiểu lầm hay không hiểu lầm, tin tức bị tiết lộ ra ngoài, chúng ta khẳng định cũng sẽ không có quả ngon để ăn! Lần này thật sự là bị chơi khăm rồi, nếu như bắt được kẻ trộm, đá quý cũng được tìm thấy thì sẽ không có chuyện gì!”
“Thế nhưng, kẻ trộm đã bắt được, còn tung tích của viên đá quý vẫn chưa rõ, vậy thì không thể nói được!” Ô Phương Phương tức thở hổn hển, nắm lấy eo nói: “Đây chính là chưa bắt được hồ ly mà còn bị thối cả người*. Tôi thấy, chúng ta dù như thế nào cũng rửa không sạch!”
* Chưa làm được việc mà đã bị mang tiếng xấu.
“Ừm, tôi cũng rửa không sạch!” Triệu Ngọc phụ họa một câu: “Dùng xà bông thơm cũng không được!”
“Tôi thấy thế này.” Lúc này Mã Nhuận Khuê biết được tin tức cũng đuổi tới hiện trường, nghĩ kế nói: “Bằng không thì sử dụng biện pháp cũ đi! Chúng ta tranh thủ thời gian liên hệ với bên cảnh sát mạng của trung ương, một bên phong tỏa tin tức, một bên ra mặt bác bỏ tin đồn, nói đây đều là lời đồn! Đem tin tức xóa hết!”
“Không được!” Ô Phương Phương lắc đầu nói: “Nếu như ông là người bị mất, ông sẽ nghĩ như thế nào? Sáu năm, bỗng nhiên lại xuất hiện một tin tức như vậy? Nếu như lúc này chúng ta lại cố ý san bằng tin tức, ngược lại sẽ càng xóa càng đen! Với lại, đó căn bản không phải tung tin đồn nhảm, mà là sự thật!”
“Chậc chậc... Vậy, còn có thể làm gì chứ?” Trần Trác tuyệt vọng nắm tóc.
Kết quả, đầu anh ta vẫn chưa thể suy nghĩ thông suốt, điện thoại đã thình lình vang lên.
“Xong rồi, xong rồi!” Trần Trác nhất thời loạn lên: “Lãnh đạo, lãnh đạo gọi tới hỏi, vậy phải làm sao bây giờ?”
Không ai có thể trả lời vấn đề của Trần Trác, anh ta đành phải vô cùng không tình nguyện mà nhận điện thoại, kết quả, anh ta quả nhiên bị mắng một trận máu chó đầy đầu. Lãnh đạo yêu cầu anh ta mau chóng xử lý việc này, nếu như lại gây nên tranh chấp ngoại giao một lần nữa, vậy lập tức bắt mấy người bọn họ đến hỏi chuyện...
Bên này không giải thích rõ ràng với lãnh đạo, những lãnh đạo bên kia của tỉnh Tấn An cùng những quan chức cấp cao trong Cục Cảnh sát Tấn Bình cũng đều lòng như lửa đốt chạy đến văn phòng, hỏi thăm tình huống nhóm người Triệu Ngọc. Chờ đến khi bọn họ phát hiện tình lại nghiêm trọng đến thế, cũng gấp đến độ sứt đầu mẻ trán...
Hiện nay, các lãnh đạo của Cục Cảnh sát Tấn Bình cũng vô cùng lo lắng. Lúc đầu, vụ án giết người thần tốc tại nhà máy thuốc đã đem bọn họ đẩy lên trên đầu sóng ngọn gió, bây giờ vừa mới lắng lại chưa đến một ngày, vậy mà lại xảy ra một chuyện lớn đến như vậy!
Phải biết là, mặc dù vụ án viên đá quý bị mất trộm không bị thiệt hại về người, nhưng mà “Ngôi sao Tamil” được xưng là quốc bảo của Ấn Độ, kẻ trộm viên đá quý vậy mà ma xui quỷ khiến bị giam giữ tại Cục Cảnh sát Tấn Bình, điều này khiến bọn họ có cảm giác nằm không cũng trúng đạn.
Thế nhưng, nằm trúng đạn cũng là trúng đạn, cho nên Cục Cảnh sát Tấn Bình không thể không kiên trì, lại phái thêm mười mấy cảnh sát vũ trang tới, tăng cường công tác bảo vệ cảnh giới, đề phòng vua trộm xảy ra chuyện.
Cùng lúc đó, bên Tăng Khả cũng truyền về kết quả điều tra. Tin tức có liên quan đến vụ án viên đá quý bị mất trộm mà hơn mười nhà truyền thông công bố cùng lúc căn bản không phải do bọn họ biên tập và công bố.
Hóa ra, hơn mười nhà truyền thông này đều là công ty truyền thông cỡ nhỏ, ngày bình thường, bọn họ đều là lấy tin tức từ công ty truyền thông cỡ lớn để đăng tin.
Bình thường đều là sau khi công ty truyền thống lớn đăng tin tức mới gì đó, bọn họ sẽ trì hoãn một chút thời gian, sau đó đăng lại lên trang web và app của mình.
Thế nhưng, hôm nay cũng không biết làm sao, sau khi hệ thống đăng tin của bọn họ nhận được chỉ lệnh liền trực tiếp đăng tin tức này ra bên ngoài. Sau khi đăng một đoạn thời gian rất dài, bọn họ mới phát hiện, hóa ra công ty truyền thông cỡ lớn bên trên căn bản không đăng tin tức này.
Sau đó điều tra mới biết được, hóa ra là thông tin của công ty truyền thông cỡ lớn kia đã bị hacker xâm nhập, cái tin tức này là do hacker làm ra!
Mặc dù, hiện tại các nhà truyền thông đã xóa bỏ những tin tức có liên quan, nhưng mạng lưới internet rộng lớn như vậy, tin tức này đã sớm không thể khống chế được mà lan ra khắp trong và ngoài nước.
Không thể nào?
Chơi một trận lớn như vậy, thậm chí ngay cả hacker cũng xuất hiện, chuyện này... chuyện này...
Triệu Ngọc chăm chú suy nghĩ, càng cảm thấy đây chính là một mưu đồ đã được lên kế hoạch từ sớm!
Con mẹ nó chứ! Đào Hương à, thật không hổ danh là vua trộm, người đã biến thành bệnh tâm thần, nhưng mà vừa mới xuất hiện đã đưa tới một trận sóng to gió lớn rồi!