Đêm đã khuya, tuy buổi chiều đã ngủ một giấc ở trung tâm tắm nước nóng, nhưng rõ ràng không giải tỏa được cơn mệt mỏi đã dồn nén lâu, vài tổ viên, còn có Thôi Lệ Châu, toàn bộ đều nằm trên bàn trong phòng làm việc để ngủ, thậm chí Nhiễm Đào còn ngáy khò khò.
Lúc này, chỉ có Triệu Ngọc vẫn đứng ở trước tấm bảng trắng nghiêm túc viết viết vẽ vẽ cái gì đó.
Giống như trước đây, những đầu mối thu hoạch được mới nhất vào hôm qua, giống như khiến người ta đột nhiên cảm giác có chuyển biến tốt, nhưng sau khi bọn họ cân nhắc cẩn thận, thì toàn bộ lại sa vào ngõ cụt, không thể tiếp tục được nữa.
Bây giờ, cứ coi như biết viên đá quý do Đào Hương trộm, biết Đào Hương và người Ấn Độ hợp tác, biết Đào Hương còn có một tên đồng bọn bí mật, nhưng mà, liên quan đến tung tích của viên đá “Ngôi sao Tamil” đó lại vẫn đang là một mảng mờ mịt.
Triệu Ngọc biết, nếu như dựa vào lối tư duy phá án thường ngày, hắn có thể có hai sự lựa chọn: một cái là tập trung điều tra AK, tra ra chuyện ông ta thuê Đào Hương trộm viên đá quý của chính mình và giết người bịt miệng, như vậy vụ án viên đá quý sẽ thuận lợi giải quyết dễ dàng!
Cái thứ hai, chính là tập trung điều tra đồng bọn của Đào Hương, xem thử tên vẫn luôn trốn sau bức màn này rốt cuộc là ai? Người này tồn tại một sự tình nghi lớn, không chỉ là tung tích của viên đá quý, nói không chừng, người này còn có khả năng liên quan đến vụ án thi thể nữ không đầu!
Nhưng mà, khó khăn là điều rất dễ thấy! AK ở nơi đất khách xa xôi, lại là một ông trùm quốc tế nổi tiếng, muốn đi điều tra ông ta, rõ ràng là không phù hợp với thực tế.
Mà đồng bọn của Đào Hương càng không dễ tìm được. Ngay cả Thôi Lệ Châu cũng không biết thân phận của người này, đủ để thấy được người này làm việc hết sức cẩn thận tỉ mỉ, há lại có thể dễ dàng tìm được?
Hai con đường đều không đi được, vậy còn có thể nghĩ đến cách gì đây?
Lúc thế này, Triệu Ngọc nhớ đến một người, đó chính là đội trưởng Ô Phương Phương của đội chuyên án. Triệu Ngọc cảm thấy, mình đã biết tìm tung tích Đào Hương trong video, vậy thân là đội trưởng của đội chuyên án như Ô Phương Phương sao có thể không biết chứ?
Nói không chừng, bọn họ bây giờ đã điều tra được chuyện Đào Hương có khả năng hợp tác với người Ấn Độ rồi! Không biết Ô Phương Phương này còn có cách khác để thúc đẩy tình tiết vụ án không?
Cô gái này cũng thật là cố chấp, rõ ràng cấp trên đã ra lệnh bảo cô ta hợp tác với mình, nhưng cô ta một mực kiêu ngạo, khăng khăng làm theo ý riêng!
Nếu như hai đội cùng chia sẻ tư liệu, cùng thảo luận tình tiết vụ án, nói không chừng thực sự có thể nghĩ ra hướng đi mới nào đó!
Lúc này, trên mặt bảng trắng, Triệu Ngọc nối tên của Đào Hương và người Ấn Độ, còn cả tên đồng bọn bí ẩn lại với nhau, ở giữa còn viết hai chữ nhỏ “bị hại”.
Ngay từ đầu, Triệu Ngọc cảm thấy, nếu như người đại diện Lư Cương thực sự là bị AK bịt miệng, vậy ít nhất đã chứng minh, tên AK này lòng dạ độc ác!
Vậy thì... câu chuyện năm đó, phải chăng là như thế này?
Đào Hương dựa theo cam kết trộm được viên đá quý, nhưng vào lúc giao dịch với người Ấn Độ, người Ấn Độ lại muốn giết người bịt miệng, diệt trừ tai họa sau này, cho nên đã ra tay độc ác với Đào Hương và đồng bọn của ông ta?
Vết thương nghiêm trọng ở đầu Đào Hương có phải bắt nguồn từ lần tập kích này không?
Có điều, tuy bị thương nghiêm trọng, nhưng Đào Hương và đồng bọn của ông ta vẫn chạy trốn được. Kết quả, tên đồng bọn thấy Đào Hương ngất xỉu nên đã dứt khoát đoạt lấy viên đá quý cao chạy xa bay?
Sau khi tỉnh lại, vết thương bên ngoài của Đào Hương vốn nghiêm trọng, lại bị đồng bọn lấy mất viên đá quý, lúc này tâm lý ảnh hưởng nghiêm trọng, dẫn đến tinh thần ông ta sụp đổ?
Nhưng mà…
Thôi Lệ Châu từng nói, Đào Hương vừa đi là đi hơn ba mươi ngày mà? Tại sao lại dùng nhiều thời gian như vậy? Không lẽ… sau khi Đào Hương tỉnh dậy, muốn tìm viên đá quý về, cho nên đã đi khắp nơi tìm tên đồng bọn? Cuối cùng không tìm được, lúc này chỉ có thể từ bỏ?
Ôi!
Triệu Ngọc lắc lắc đầu, nếu như thực sự là như vậy, thế thì sự việc càng khó giải quyết! Đào Hương không biết đồng bọn của ông ta chạy đi chỗ nào, vậy thì hắn càng không có cách nào tìm được rồi!
Xem ra, muốn tìm được viên đá quý này, độ khó thực sự rất lớn!
Ai!
Lại thở dài một tiếng, Triệu Ngọc đột nhiên nhớ đến một đoạn lời bài hát của siêu sao Trương Tử Thần, tên bài hát chính là tác phẩm nổi tiếng “Nếu là anh”:
“Nếu là anh, em nguyện đến nơi chân trời góc bể tìm kiếm…
Nếu là anh, em nguyện chờ đến đất cỗi trời hoang...
Nếu là anh, em khẳng định hy vọng vào lúc trỗi dậy, là ý nghĩa trọn đời...”
...
Bài hát này thường được hát truyền nhau ở đầu đường xó chợ, ngay cả Triệu Ngọc chưa hề cố ý học qua cũng có thể ngâm nga theo vài câu. Lúc này, hắn càng khẽ ngâm nga càng cảm thấy rất hứng thú.
Thế là, hắn nhẹ nhàng đến trước bàn làm việc, lấy chiếc đĩa CD Trương Tử Thần tặng cho mình ra, sau đó bỏ vào đầu đĩa, mở ra.
Bài đầu tiên của chiếc đĩa CD vừa vặn cũng là bài “Nếu là anh”, Triệu Ngọc sợ đánh thức tổ viên, liền chỉnh âm lượng đến mức nhỏ nhất.
Ai ngờ, Thôi Lệ Châu ở khá gần đầu đĩa vẫn bị tiếng ồn làm tỉnh, nhưng mà, Thôi Lệ Châu không những không trách Triệu Ngọc, ngược lại còn khẽ ngâm nga theo: “Đi qua đoạn cuối thanh xuân, vui tươi không lo ngại, thích nhất anh khe khẽ hát bên tai em...”
Hát theo mãi cho đến hết một đoạn, Thôi Lệ Châu lúc này mới ngẩng đầu lên mở to mắt nhìn Triệu Ngọc nói: “Tổ trưởng có tâm trạng thật tốt, làm gì mà tra án đến nỗi hát luôn rồi? Tôi không hiểu, bài này hát rõ ràng là hạnh phúc đơn giản, có liên quan gì đến tình tiết vụ án chứ?”
“Không!” Triệu Ngọc mỉm cười: “Bài hát này sở dĩ khiến người ra say mê là bởi vì trong bài hát này giãi bày hai chữ ‘chấp nhất’, dù cho là tình cảm hay là cuộc sống...”
“Có ý cảnh! Thật không ngờ, một vị cảnh sát lại thấu hiểu như vậy!” Thôi Lệ Châu khen một câu: “Thực sự không biết, anh lại thích nhạc của Trương Tử Thần...”
Đang nói chuyện, Thôi Lệ Châu vươn người một chút, tiện tay cầm hộp đĩa CD.
“Ồ? Bản kỷ niệm chất lượng âm thanh lossless*?” Thôi Lệ Châu hơi sửng sốt, kinh ngạc nói: “Cái này... hình như ở cửa hàng bán đĩa bình thường không mua được đâu! Trên mạng cũng không có đâu?”
* Lossless: Tệp nhạc có chất lượng tốt, tương đương với chất lượng CD gốc.
“Hả? Cô rành thế, còn rất biết phân biệt hàng hóa!” Triệu Ngọc liền hứng thú khoe khoang, nói: “Nói cho cô biết vậy, đây là của Trương Tử Thần tặng cho tôi!”
“Cái gì?” Thôi Lệ Châu cười, dùng ngón tay ấn vào Triệu Ngọc, nói: “Anh khoác lác chứ gì, không có chứng cứ! Còn bảo Trương Tử Thần tặng cho anh, vậy cũng dám nói!”
“Này? Tôi lớn như vậy rồi, lừa cô làm gì?” Triệu Ngọc khoe: “Đây thực sự là của Trương Tử Thần chính tay tặng cho tôi, không tin, cô xem...”
Nói xong, hắn liền mở điện thoại, lấy bức ảnh chụp chung của mình và Trương Tử Thần ra cho Thôi Lệ Châu xem.
“Không thể nào? Anh photoshop chứ gì? Ha ha ha...” Ai ngờ, Thôi Lệ Châu không hề tin: “Không ngờ, anh lại là fan cứng của Trương Tử Thần, ngay cả ảnh photoshop cũng làm!”
“Xùy xùy xùy, Trương Tử Thần đang ở ngay Bách Linh đó!” Triệu Ngọc giải thích: “Cô xem cho kĩ, chỗ nào có dấu vết photoshop? Đây là tôi giúp cô ấy một việc nhỏ, nên cô ấy đã tặng đĩa nhạc cho tôi để cám ơn! Ngay ngày hôm qua đó!”
“Ha ha ha... Vẫn... vẫn nói khoác...” Tuy Thôi Lệ Châu không tin, nhưng vẫn cầm bức ảnh nghiêm túc xem. Mấy giây sau, biểu hiện của cô ta dần trở nên nghiêm túc, dùng tay vuốt ve điện thoại của Triệu Ngọc, nói: “Đừng nói, bức ảnh photoshop này vẫn rất... Nhìn không ra! Chết tiệt, không lẽ... anh không bịa chuyện sao?”
“Tôi bịa chuyện lúc nào?” Trong lòng Triệu Ngọc nói: “May mà đã chụp một bức ảnh, nếu không là không khoe được rồi”.
“Không phải chứ? Hôm qua... Ôi trời ơi!” Thôi Lệ Châu kinh ngạc nói: “Tổ trưởng à, anh mê cô ấy đến mức nào mới có thể ngay cả vụ án cũng không quan tâm, đi chặn đường siêu sao này vậy?”
“Dẹp đi, đã nói với cô rồi, tôi đi tra án, tình cờ gặp được thôi! Tôi mê cô ấy làm gì?” Triệu Ngọc không ngờ, bản thân càng giải thích càng mờ ám.
“Ối? Đợi một chút…” Ai ngờ, Thôi Lệ Châu nhìn một lát, đột nhiên phát hiện cái gì đó trong bức ảnh, vội vàng hỏi: “Tổ trưởng à, không… không đúng… Các anh… các anh chụp ảnh này ở đâu vậy? Trên bức ảnh này là những ai vậy?”
“Ở một nhà hàng kiểu Nhật, đây đều là bạn học cũ của Trương Tử Thần!” Triệu Ngọc cười đáp: “Làm sao vậy? Có người quen sao?”
“Không có người quen, nhưng…” Thôi Lệ Châu chỉ vào nơi nào đó trong bức ảnh, nói bằng loại giọng điệu khó tin: “Thứ này, tôi biết nó!”