Cuồng Thám

Chương 647: Chương 647





TÔI CÓ QUEN KHÔNG?

“Thứ gì?” Triệu Ngọc nhíu mày, đột nhiên nhận ra có chỗ không bình thường từ dáng vẻ nghiêm túc của Thôi Lệ Châu.

“Phóng to một chút, tôi chắc chắn không nhớ nhầm!” Thôi Lệ Châu nhíu chặt mày, giống như phát hiện trước mắt có quan hệ rất lớn với cô ta.

Nhìn theo màn hình điện thoại không ngừng phóng to, Triệu Ngọc lúc này mới nhìn thấy, mục tiêu của Thôi Lệ Châu hoàn toàn không phải siêu sao Trương Tử Thần, mà là người bạn học nào đó phía sau Trương Tử Thần.

Hôm qua lúc Triệu Ngọc và Trương Tử Thần chụp ảnh chung, do nguyên nhân góc độ, vừa vặn chụp được toàn bộ bạn học của cô ấy trong ảnh.

Nhưng người mà Thôi Lệ Châu chỉ vào là một cô gái trông rất ngầu, trên người cô ta mặc một chiếc áo ca rô giá trị không nhỏ, lộ vẻ đĩnh đạc đàng hoàng.

Nhưng mà, mục tiêu của Thôi Lệ Châu không phải cô gái này, mà là chiếc vòng tay hình rồng cô gái đang đeo.

Chiếc vòng tay này có hình dạng một con rồng nhỏ tinh xảo, tuy là màu vàng, nhưng lộ ra một cỗ ánh sáng màu đen nhánh. Ở vị trí đầu rồng và đuôi rồng còn khảm một viên đá quý màu lam.

Chậc chậc...

Nói thật, Triệu Ngọc lần đầu tiên nhìn thấy thứ đồ này, đoán chừng nhất định rất có giá trị.

“A! Là thật! Không nhầm!” Ai ngờ, sau khi Thôi Lệ Châu xác nhận, lại bất ngờ la to một tiếng. Kết quả, Nhiễm Đào không ngủ ngáy nữa, còn Tăng Khả suýt nữa thì ngã xuống đất.

“Làm sao vậy? Làm sao vậy...”

Mọi người đều bừng tỉnh.

Một lát sau, Tăng Khả liên kết bức ảnh của Triệu Ngọc lên màn hình lớn. Đợi sau khi phóng to ra gấp vài trăm lần, chiếc vòng tay hình rồng trên tay cô gái liền hiện rõ nét hơn trước mắt mọi người.

“Chiếc vòng tay này là thứ năm xưa cha tôi từng đeo!” Thôi Lệ Châu giải thích: “Đó là khoảng mười năm trước! Cha tôi có một vụ buôn bán, sau đó mang một số thứ tốt về cho tôi xem, trong đó có chiếc vòng tay hình rồng này!”

“Cha tôi thấy chiếc vòng tay này làm tinh xảo, lúc không có người còn đeo lên cổ tay nữa!” Thôi Lệ Châu nhớ lại nói: “Ông ấy nói với tôi, nhất định đừng xem thường chiếc vòng tay này, có thể, hoàng đế thời Minh còn từng đeo qua đó!”

“Lúc ấy tôi còn trêu cha tôi, nói nếu đã là đồ của hoàng đế từng đeo, vậy chính là đào mộ trộm đồ của người chết, vẫn là không đeo tốt hơn! Không may mắn!”

“Nhưng cha tôi lại nói, đeo thứ này lên có thể cảm nhận được khí chất của bậc đế vương, bản thân cảm thấy thích vô cùng!” Thôi Lệ Châu chỉ vào bức ảnh nói cho mọi biết: “Con rồng này tuy nhìn có hơi đen, nhưng toàn bộ đều được tạo từ vàng nguyên chất, khảm trên đầu rồng và đuôi rồng cũng là đá mã não giá cả đắt đỏ. Thứ này là hàng cổ, năm đó giá cao vô cùng, bây giờ thì càng khỏi nói nữa!”

“Có ý gì?” Nhiễm Đào vẫn trong trạng thái hỗn loạn, theo thói quen gãi gãi đầu: “Chiếc vòng tay này, sao lại chạy đến tay cô gái này chứ? Nhà em này nhất định rất có tiền nhỉ? Trông cũng rất xinh đẹp, để tôi xem, không kém gì Trương Tử Thần...”

“Cút cút cút... Chỗ nào cũng có cậu!” Ngô Tú Mẫn tức đến nỗi đá hắn ta một cái.

“Thứ này ở nhà tôi chưa đến nửa năm thì tôi không thấy nữa!” Thôi Lệ Châu tiếp tục nói: “Tôi đoán nhất định là giống như những thứ khác, đều bị cha tôi bán mất rồi chăng?”

“Còn không phải bán đi sao!” Nhiễm Đào bò dậy từ mặt đất, phát biểu lại lần nữa: “Nếu không thì làm sao đến tay cô gái này được chứ? Hở?” Nhiễm Đào hơi sửng sốt, cuối cùng hiểu ra được lý lẽ: “Đúng rồi, nếu như có thể hỏi cô gái này mua chiếc vòng tay ở đâu, thì không phải có thể tìm được người phân phối của Đào Hương rồi sao? Người phân phối này nhất định biết không ít chuyện của Đào Hương nhỉ?”

“Đúng! Tôi cũng là có ý này!” Ngô Lệ Châu gật đầu tán thành.

“Mười năm trước...” Sau khi Triệu Ngọc cân nhắc cẩn thận, lại đột nhiên đưa ra một suy đoán khiến người ta càng thêm hưng phấn: “Đừng quên, Cao Phát Tài đã chứng minh, rương kim loại Đào Hương chôn trong phần mộ Đỗ Mạn Đình là chôn vào mười năm trước! Mọi người nói xem… có khi nào… Đào Hương không bán chiếc vòng, mà là chôn cùng chiếc rương không?”

“Ơ ơ ơ… Ông trời ơi!” Nhiễm Đào gãi gãi ót, kinh ngạc không nói thành lời.

Những người khác cũng bị suy đoán của Triệu Ngọc làm cho kinh ngạc, Tăng Khả nhanh chóng nói: “Vậy thì ghê gớm quá! Nếu thực sự là rương kho báu bị Đào Hương chôn, vậy chẳng phải chứng minh, người bán cho cô gái này chiếc vòng tay, chính là người trộm kho báu của Đào Hương sao? Hơn nữa, người này cũng rất có thể chính là hung thủ thực sự của vụ án thi thể nữ không đầu!?”

“Đúng! Đúng vậy!” Thôi Lệ Châu kích động la hét: “Tôi đã nói rồi, cha tôi không thể là sát nhân cuồng giết người được! Các anh... Chúng ta... chúng ta phải điều tra thật kĩ vào!”

Ngô Tú Mẫn nghe vậy nhanh chóng đứng lên, nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng à, cho dù có khả năng hay không, chúng ta đều nên thử một chút! Cho nên, việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta đi tìm cô gái này! Để xem thử, cô ta rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

“Cô ta là bạn học của Trương Tử Thần! Có thể tham gia họp mặt bạn bè, chứng tỏ mối quan hệ không bình thường, cho nên...” Triệu Ngọc nói với Tăng Khả: “Chỉ cần tìm được danh sách bạn học của Trương Tử Thần lúc đi học ở Bách Linh, thì có thể tìm được người này!”

“Được! Cứ giao cho em!” Tăng Khả lập tức phấn chấn tinh thần gõ bàn phím.

Thôi Lệ Châu nhớ lại, nói: “Cha tôi nói, vòng tay hình rồng thời cổ đại, hoặc là có ba vòng quấn quanh, hoặc là chỉ có một vòng, nhưng chiếc vòng tay hình rồng này lại quấn bốn vòng, đủ để cho thấy sự cao quý của nó. Hơn nữa, tuy đầu đuôi khảm mã não, nhưng loại vòng tay hình rồng này là kiểu điển hình của nam giới, phụ nữ đeo không hợp!”

“Những thứ này, người bình thường có chút thường thức đều biết, đeo lung tung sẽ làm hại đến mệnh*! Tôi không hiểu được, cô gái này nhìn qua vừa có tiền vừa có thân phận, sao không có ai nhắc nhở cô ta vậy?”

* Mệnh: Tố chất, tiềm lực, cơ hội trong tử vi.

.

“Nhắc hay không nhắc không sao cả!” Tăng Khả vừa gõ máy tính, vừa nói: “Chỉ cần cô có thể khẳng định, vòng tay của cô ta và chiếc của nhà cô cùng là một chiếc là được!”

“Tôi có thể khẳng định!” Thôi Lệ Châu chỉ mã não trên đầu rồng nói: “Tôi nhớ rất rõ, viên ngọc trai này một nửa xanh lam đậm, một nửa xanh lam nhạt, tuyệt đối không nhầm được!”

“Vậy thì tốt...”

Ai ngờ, Tăng Khả đang hăng hái tìm tung tích cô gái đeo chiếc vòng hình rồng thì cánh cửa văn phòng đột nhiên có người gõ.

“Mời vào!”

Triệu Ngọc trả lời một tiếng, chỉ nhìn thấy đội trưởng Tôn của Cục Cảnh sát Bách Linh từ bên ngoài vội vã bước vào.

“Các vị lãnh đạo, thật là vất vả, thức cả một đêm vẫn chưa ngủ sao?” Đội trưởng Tôn nói một tiếng vất vả, liền nhanh chóng vào vấn đề chính: “Tôi đến vào lúc này là muốn báo cho mọi người biết một chuyện! Liên quan đến thân phận của cỗ thi thể nữ không đầu thứ hai, chúng tôi đã đối chiếu thông qua cơ sở dữ liệu! Đây...”

Nói xong, đội trưởng Tôn đưa cho Triệu Ngọc một chồng tư liệu, nói: “Tư liệu liên quan đến người này đều nằm ở đây! Hy vọng có thể giúp được các anh!”

Hả?

Tìm được rồi?

Triệu Ngọc vội vàng nói cảm ơn, sau đó nhanh chóng xem xét chung với mọi người.

“Thật là thú vị!” Triệu Ngọc vẫn chưa xem kĩ tư liệu, nhíu mày trước rồi nói ra cảm nhận đầu tiên của mình: “Tôi cho rằng, chắc chắn là tìm được thông qua ảnh chân dung các kiểu! Sao cuối cùng vẫn là đối chiếu ADN ra được? Không lẽ… mấy năm nay vẫn không có người đối chiếu sao?”

“Không phải!” Đội trưởng Tôn vội giải thích: “Nói ra cũng rất trùng hợp! Em trai họ của người chết tháng trước phạm tội ở Lũng Châu, có lưu giữ lại lý lịch tư pháp và số liệu ADN! Rồi chúng tôi dùng ADN của người chết đối chiếu lại khớp với người em họ này! Sau đó, chúng tôi liên hệ với cảnh sát địa phương, lúc này mới xác nhận được thân phận của người chết!”

Ồ... Triệu Ngọc lúc này mới hiểu rõ, xem ra, vẫn là khoa học kỹ thuật tiên tiến lợi hại, ngay cả ADN họ hàng cũng đối chiếu ra được.

“Hả? Tỉnh Lũng Tây?” Triệu Ngọc đột nhiên ý thức được: “Tôi chính là người Lũng Tây đây! Người chết là ở đâu?”

“Tần Sơn!” Đội trưởng Tôn không nghĩ ngợi nhiều mà nói ngay: “Tuy em họ của cô ta bị bắt ở Vân Châu, nhưng bản thân người chết lại là người Tần Sơn!”

“Hả! Cái gì?”

Triệu Ngọc không khỏi giật mình, trong lòng nói: “Tần Sơn? Sao lại trùng hợp như vậy?

Ông anh hệ thống của tôi à, ông anh nhất định đừng có đùa quá trớn với tôi nhé! Thành thật nói cho tôi biết, người chết này, rốt cuộc tôi có biết không vậy?