“Quẻ Khảm Cấn. Khảm tức nước, Cấn tức núi, thủy tiền sơn hậu (nước ở trước núi ở sau), sĩ biến đồ dao (đường quan chức trở nên xa xôi), bát hoang thù thục (nơi xa xôi, người hiền thục khác), ngộ kiều quý thân (gặp gỡ kẻ phú quý được cưng chiều).”
Đối mặt với lời diễn giải quẻ bói vẫn khó hiểu như bình thường, Triệu Ngọc chỉ biết được kỳ ngộ hôm nay không có liên quan gì đến tài vận của hắn cả, còn lại thì mù tịt.
Nhưng, việc không hiểu rõ quẻ bói, mới khiến cho hắn cảm thấy càng thêm hưng phấn. Chính là do không biết mình sẽ gặp phải cái gì, cho nên mới sinh ra cảm giác chờ mong đối với kỳ ngộ lần này.
Đúng 8 giờ sáng, cuộc họp biểu dương của phân cục Dung Dương chính thức bắt đầu. Đây là một hội nghị nội bộ mang tính cổ vũ, vì là phân cục cho nên không tổ chức long trọng như Cục Cảnh sát thành phố, chỉ có một số nhân viên trong phân cục tham gia thôi.
Thế nhưng, người đứng đầu là Cục trưởng Châu An Đông, chủ quản Đội Trọng án, Cục phó Loan Tiêu Tiêu và các lãnh đạo đứng đầu các bộ phận phòng ban, cùng với toàn bộ thành viên của đội Cơ động trong Đội Trọng án đều tham gia đầy đủ hết.
Tại hội nghị, đầu tiên Cục trưởng Châu khen ngợi các lãnh đạo trong phân cục Dung Dương rồi thuật lại một lần nữa tình hình khen thưởng ngày hôm qua, sau đó đặc biệt biểu dương những biểu hiện xuất sắc của các thành viên Đội Trọng án. Ông ta nói rằng lần này có thể liên tục phá được hai vụ án lớn, phần lớn là nhờ vào sự đoàn kết của mọi người trong cục.
Ngoài ra, ông ta còn đặc biệt nhắc đến tổ trưởng Khúc Bình của tổ B, rằng tổ trưởng Khúc là người có công lao hàng đầu, không thể không biểu dương, không có sự chỉ huy sáng suốt của cô ấy, mọi người đã không thể phá được hai vụ án quan trọng này.
Thế nhưng, đối với nhân viên cảnh sát xuất sắc là Triệu Ngọc, Cục trưởng Châu lại chỉ đơn giản nhắc đến một hai câu, nói hôm qua hắn cùng tổ trưởng Khúc Bình cùng nhau tham dự lễ khen thưởng. Về phần hắn đoạt được khen thưởng gì, nhận được vinh dự gì, lại không hề nhắc một câu.
Triệu Ngọc nghe xong tất nhiên là không vui. Ý gì đây? Mặc dù mỗi người đều góp công sức, nhưng dù sao hung thủ là ông đây bắt được mà? Trong cuộc họp biểu dương như vậy, chẳng lẽ không thể nhắc đến sao?
Ngay khi Triệu Ngọc cau mày, hắn chợt nhìn thấy Lưu Trường Hổ ở đối diện. Lưu Trường Hổ đang nhìn hắn, cười gằn không có ý tốt. Khi lão đột nhiên bắt gặp Triệu Ngọc ngẩng đầu, thì mới thu lại ý cười.
Chậc chậc...
Có gì đó không đúng lắm?
Nhìn thấy tình cảnh này, xuất phát từ bản năng, Triệu Ngọc cảm giác được có gì đó không bình thường.
Quả nhiên, ngay khi Cục trưởng Châu biểu dương xong xuôi, bỗng nhiên ông ta lại thay đổi chủ đề, nhìn mọi người và nói: “Các đồng chí, nhân cơ hội này, tôi tuyên bố một số thông báo về vấn đề thay đổi nhân sự: do vấn đề sức khỏe nên đội trưởng Kim Chấn Bang không thích hợp với công việc hiện nay, cấp trên quyết định, chức vị đội trưởng đội Cơ động Đội Trọng án sẽ do đồng chí Lưu Trường Hổ tạm thời đảm nhận; đồng chí Mao Vỹ của tổ A còn chưa khỏi bệnh, tạm thời đồng chí Bành Hân sẽ thay thế vị trí của cậu ấy; bởi vì năng lực nổi trội nên tổ trưởng Khúc Bình của tổ B, ngoại trừ tiếp tục đảm nhiệm vị trí tổ trưởng ra, sẽ kiêm nhiệm chức đội phó đội Cơ động, đặc biệt thông báo ở đây.”
Nghe xong sự thay đổi ba vị trí nhân sự, mọi người trong hội trường liền bàn tán xôn xao. Chủ đề bàn tán chính là mọi người cảm thấy vô cùng bất ngờ với việc đội trưởng Kim rời khỏi vị trí của mình.
Vấn đề sức khỏe? Thân thể ông ta cường tráng đến thế, làm sao lại có vấn đề được? Hơn nữa, sức khỏe không tốt cũng không đến mức phải rời khỏi chức vị được?
“Các đồng chí!” Cục trưởng Châu nhìn thấy mọi người bàn tán, vội làm một động tác giữ im lặng, rồi ông ta nói tiếp: “Tôi nói rồi, việc điều chỉnh nhân sự của các đồng chí này chỉ là tạm thời, mang tính đại diện thôi, không phải bổ nhiệm chính thức! Đội trưởng Kim cũng chỉ là tạm thời rời khỏi đội Cơ động mà thôi, nếu như khôi phục nhanh, ông ấy sẽ được phục chức sớm!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Cục phó Loan Tiêu Tiêu là một lãnh đạo dày dặn kinh nghiệm, bà ta lập tức phụ họa cho Cục trưởng: “Mọi người đều chứng kiến, Trường Hổ, Bành Hân và Khúc Bình, ba đồng chí này cho dù là kinh nghiệm hay năng lực, đều có thể xưng là tinh anh trong đội ta. Tôi tin, ba đồng chí này nhất định có khả năng đảm nhiệm chức vụ mới! Cũng hi vọng mọi người đoàn kết với nhau, trước sau như một, giành được càng nhiều vinh dự cho phân cục Dung Dương của chúng ta!”
Nói xong, chính bà ta dẫn đầu vỗ tay, mọi người bên dưới cũng bất đắc dĩ vỗ tay theo.
Kế tiếp, Lưu Trường Hổ lên phát biểu tuyên ngôn nhậm chức của lão ta. Nói một đống đạo lí nào là sẽ chăm chỉ làm việc, hết lòng với bổn phận chức trách, vân vân.
Vốn là một hội nghị biểu dương, cuối cùng lại trở thành đại hội tuyên thệ.
Triệu Ngọc ngồi nghe đến ngủ gật. Đối với việc bị Cục trưởng xem nhẹ, còn có việc thay đổi nhân sự nhanh như chong chóng này, Triệu Ngọc cũng không để trong lòng.
Trong lòng hắn chỉ nghĩ, các người muốn làm sao thì làm, dù sao ông đây đã lấy được tiền thưởng rồi. Các người thích khen ngợi thì khen ngợi, muốn khích lệ thì khích lệ, sau này ông đây vẫn sẽ thành thành thật thật phá án của mình, tự mình bắt hung thủ, kiếm tiền thưởng của mình!
Sau khi tan họp, phía trước các lãnh đạo vừa bước chân ra khỏi hội trường, phía sau thành viên trong Đội Trọng án lập tức nhốn nháo cả lên.
Có người thì túm lấy mọi người hỏi, rốt cuộc đội trưởng Kim đã xảy ra chuyện gì vậy? Thật sự là bị bệnh sao? Tại sao mấy hôm nay không thấy ông ấy đi làm?
Nhưng, cho đến khi hỏi hết mọi người trong hội trường, cũng không ai có thể trả lời những vấn đề này, ai cũng không biết rốt cục đội trưởng Kim Chấn Bang bị làm sao.
Nhóm người tổ B thì vây quanh Khúc Bình, một mặt chúc mừng chị ta được thăng làm đội phó, một mặt thúc giục chị ta đãi tiệc chúc mừng.
Người ở tổ A thì vây quanh Bành Hân, chất vấn chị ta rốt cuộc đã hối lộ gì cho cấp trên mà được thăng chức nhanh như vậy? Bành Hân thì tỏ vẻ rất vô tội, không ngừng giải thích, bản thân thật sự không biết gì hết mà! Đừng nói là hối lộ, trước đó còn chả có ma nào thông báo cho chị ta biết về chuyện này!
Đương nhiên, trong đám người đó, cũng có người lo lắng cho Triệu Ngọc. Trương Cảnh Phong chính là một trong số đó, anh ta vỗ vỗ vai Triệu Ngọc, nói nhỏ: “Người anh em à, kẻ đối đầu với chú bây giờ trở thành đội trưởng rồi, chú làm gì cũng phải cẩn thận một chút, tên đó thù dai lắm! Ngày đó ở phòng Tài vụ tôi chính mắt thấy, lúc lão ta nộp một nghìn tám trăm tệ cho chú, cái khuôn mặt xám xịt đó, còn đen hơn Bao Công nữa!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Lý Bối Ni cũng lo lắng nói: “Đội trưởng Lưu là quan mới nhậm chức, chắc chắn sẽ lôi anh ra xử mở màn! Đàn anh, hay là, anh xin nghỉ phép mấy ngày, đi đâu đó trốn một thời gian trước đã?”
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc cười: “Yên tâm đi, binh đến tướng chặn, nước dâng đất ngăn, nếu lão ta nước sông không phạm nước giếng thì thôi, chứ to gan dám đến ăn hiếp tôi, hai người xem tôi hành hạ lão ta đến chết đi sống lại như thế nào!”
Triệu Ngọc của hiện tại, đã không còn tâm tư lo lắng Lưu Trường Hổ sẽ làm gì mình. Lấy ra so với hạnh phúc cả đời của mình, Lưu Trường Hổ ngay cả cọng lông cũng không bằng. Việc thiết yếu bây giờ là phải tập trung tinh lực, tìm cách cua được Diêu Giai mà hắn ngày đêm mong nhớ trước!
...
Bệnh viện nhân dân thành phố Tần Sơn, trong phòng bệnh đặc biệt của Khoa Ung thư xương, đội trưởng Kim Chấn Bang ngồi thẳng tắp trên giường bệnh.
Bên cạnh giường bệnh, đại đội trưởng của Đội Công an kinh tế thành phố là Liêu Cảnh Hiền đang bưng một cốc trà Long Tỉnh, vừa thưởng thức vừa hỏi: “Sao vậy, lão Kim? Vẫn còn lo lắng cho các thành viên trong đội của anh à?”
“Haizz! Tôi đã làm việc cả một đời rồi!” Đội trưởng Kim thở dài một tiếng: “Không thể nói buông bỏ là buông bỏ được!”
“Được rồi, đừng có đa sầu đa cảm như đàn bà thế chứ! Anh cũng nên thử buông xuống mọi chuyện, để những người trẻ tuổi kia xông pha đi!” Đội trưởng Liêu khuyên bảo: “Lời này anh không muốn nghe tôi vẫn phải nói, tôi luôn muốn hỏi anh một chuyện, trong những thành viên của đội, anh cảm thấy người nào có tư cách trở thành người nối nghiệp anh? Lưu Trương Hổ hay là Khúc Bình? Mao Vỹ chắc vẫn chưa đủ điều kiện rồi?”
Nghe xong vấn đề này, biểu cảm của Kim Chấn Bang vô cùng nghiêm túc, đầu tiên ông cúi đầu chăm chú ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới trịnh trọng mà kiên quyết nói ra: “Theo tôi thấy, chỉ có một người thích hợp nhất, đó chính là... Triệu Ngọc!!!”