“Không thể nào? Tổ trưởng, anh làm em sợ đấy, thật sự sợ luôn, nổi hết cả da gà rồi này!” Tăng Khả lúng túng nói: “Chuyện này sao có thể được? Không ngờ anh lại hoài nghi... đội trưởng Đậu? Chuyện này... tại sao lại thế?”
“Bảo cậu tra thì cậu cứ tra đi, đừng có mà nhiều lời vô nghĩa thế!” Triệu Ngọc đen mặt nói.
“Suỵt... Suỵt...” Ai ngờ, Tăng Khả bỗng nhiên suỵt một cái rồi ngạc nhiên lẫn nghi ngờ mà chỉ chỉ xung quanh.
Triệu Ngọc hiểu được, ý của cậu là nếu hoài nghi Đậu Tự Lực thật sự có vấn đề thì liệu trong phòng làm việc có bị lắp đặt máy nghe trộm hay không?
“Yên tâm đi!” Trước khi xảy ra vụ án thì Triệu Ngọc đã sớm khởi động máy thăm dò tàng hình trong chín ngày, nếu trong phòng có thiết bị nghe trộm thì hắn đã nghi ngờ từ lâu rồi.
“Được rồi, em tra, em tra... Nhưng mà...” Tăng Khả ngồi trước mặt máy tính, nghiêng đầu nói: “Suy đoán của anh vẫn hơi quá đấy, trên đời này chưa từng xảy ra chuyện như vậy bao giờ, hung thủ chính là viên cảnh sát dẫn đầu điều tra vụ án? Làm sao có thể như thế được? Căn bản đâu có động cơ gì...”
“Tôi chỉ là nghi ngờ, nghi ngờ mà thôi!” Triệu Ngọc cuối cùng cũng nói tình hình thực tế ra: “Tôi chỉ là cảm thấy anh Đậu Tự Lực này khá kỳ quái, chứ đâu có nói anh ta chắc chắn chính là hung thủ đâu, cũng có lẽ... anh ta đã biết được chuyện gì đó nhưng che giấu không nói cho chúng ta biết?”
“Chuyện đó...” Tăng Khả vừa gõ máy tính vừa nghi hoặc hỏi: “Đội trưởng Đậu kỳ quái ở chỗ nào? Sao mà em không tài nào nhìn ra thế?”
“Tôi vừa thấy trong túi vật chứng vô hiệu kia có rất nhiều mẩu đầu thuốc lá.” Triệu Ngọc suy nghĩ nói: “Trong đó có rất nhiều nhãn của Hồng Mai, đúng là hãng thuốc lá mà Đậu Tự Lực hút! Bên trong có mới có cũ! Cậu đừng quên, những đầu mẩu thuốc lá này đều được phát hiện ngay gần hiện trường vụ án đấy!”
“Không thể nào? Điều đó chứng minh được điều gì cơ chứ?” Tăng Khả phản đối: “Anh cũng thấy đấy, đội trưởng Đậu là một người nghiện thuốc mà! Trên đảo có tàn thuốc của anh ta cũng là chuyện bình thường thôi! Hơn nữa, người hút thuốc lá Hồng Mai cũng rất nhiều, đâu đến nỗi chỉ có một mình anh ta hút đâu?”
“Tăng Khả, tôi nhớ rõ cấp trên có yêu cầu chuyện này, không được phép hút thuốc ở hiện trường xảy ra vụ án!” Triệu Ngọc nói: “Đậu Tự Lực thân là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, làm sao có thể vứt tàn thuốc bừa bãi ở hiện trường chứ? Cho nên tôi cảm thấy tàn thuốc Hồng Mai đó thật sự không hợp lý!”
“Tổ trưởng, có phải anh đã lo lắng quá rồi hay không...” Tăng Khả nhìn trạng thái tinh thần của Triệu Ngọc rất không ổn định, lo lắng hỏi một câu: “Chỉ là tàn thuốc thôi mà, chẳng lẽ...”
“Tại sao lại có cả mới lẫn cũ chứ? Thuốc lá cũng có nhiều loại, nhưng vì lý do gì mà tất cả thuốc lá trong túi vật chứng lại trùng hợp đều là Hồng Mai chứ!” Triệu Ngọc không khách sáo mà ngắt lời Tăng Khả: “Tôi hoài nghi rất có thể Đậu Tự Lực thường xuyên tới đảo Vĩnh Tiến, không chừng vào thời điểm xảy ra vụ án, anh ta cũng ở hiện trường!”
“Đừng... Đừng... Anh chính là dân chuyên nghiệp, anh nên hiểu đây chỉ là suy luận ngoài miệng mà thôi!” Tăng Khả có chút sợ hãi, vội nói: “Nếu anh nảy ra hoài nghi thì lúc nãy nên giữ lại số đầu mẩu thuốc kia để kiểm tra, chẳng phải sẽ rõ ràng hơn hay sao?”
“Bà mẹ nó, cậu ngốc hay là tôi khờ vậy?” Triệu Ngọc trừng mắt: “Cầm điếu thuốc đi kiểm tra thì chẳng phải là đang nói thẳng cho Đậu Tự Lực biết à? Tôi đã nói với cậu rồi, nếu thật sự là Đậu Tự Lực vừa ăn cướp vừa la làng, tham gia vào vụ mưu sát này thì bây giờ chúng ta đều gặp nguy hiểm hết rồi đấy, cậu hiểu chưa?”
“Em... Ôi trời ạ...” Tăng Khả ngây ra một lúc, vội vã cúi đầu liều mạng gõ bàn phím, chỉ chốc lát liền tra rõ ràng hồ sơ cá nhân của Đậu Tự Lực: “Đậu Tự Lực, tên thật là Đậu Hải Sinh, sống ở quận Thắng Lợi, thành phố Vân Nham, là người của gia trang nhà họ Đậu. Hiện nay ở tại số 123 phố Bắc Viện, Khúc Lương. Hoàn cảnh gia đình... ừm... cha mẹ đều mất, chỉ kết hôn một lần, sinh ra một người con gái và giao quyền nuôi con cho vợ trước là Phùng Hân Nhiên.”
“Chậm một chút, đọc chậm chậm một chút.” Triệu Ngọc vừa nói vừa đi đến trước máy tính mà vội vã xem.
“Lý lịch cá nhân, chà... Thì ra đội trưởng Đậu cũng đã từng đi lính.” Tăng Khả chỉ vào một điểm trong đó: “Lại còn là lính trinh sát nữa, mẹ nó, không những thế còn là một đội trưởng! Sở hữu nhiều huân chương vinh dự nữa.” Nói xong, Tăng Khả ngẩng đầu liếc mắt với Triệu Ngọc một cái: “Anh xem dáng vẻ lôi thôi lếch thếch kia của anh ta mà cũng đã từng đi lính rồi đấy!”
Lính trinh sát?
Trong phút chốc, Triệu Ngọc nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Đậu Tự Lực đã cướp lấy cái kéo rồi đánh ngã người ở trên bờ cát. Tuy rằng chỉ thực hiện một động tác nhưng qua đó, Triệu Ngọc có thể thấy được thân thủ của Đậu Tự Lực tuyệt đối không phải là hạng bình thường.
“Có điều là...” Tăng Khả giật mình, nghi ngờ hỏi: “Chuyện cảnh sát đi lính cũng rất bình thường mà, anh không thể vì vậy mà nghi ngờ anh ta được.”
“Tăng Khả.” Triệu Ngọc mở miệng gọi cậu ta rồi nói: “Chúng ta không ngại tưởng tượng xem, nếu hung thủ thật sự là Đậu Tự Lực thì chuyện này sẽ ra sao?”
Triệu Ngọc chỉ nói một câu, Tăng Khả ngay lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Có phải đây chính là tình huống như lúc này hay không?” Triệu Ngọc vắt chéo hai tay, như đang suy nghĩ điều gì: “Chúng ta tra tới tra lui nhưng vẫn không có đầu mối gì, trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới Quách Nhất Hàng kia đúng không? Cậu không biết chính vì vụ án này không có đầu mối rõ ràng nên tôi mới hoài nghi Đậu Tự Lực hay sao?”
“Ừm... Chuyện này... Có điều...” Tăng Khả nhíu lông mày nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng nghĩ đến một lý do phản bác quan trọng: “Tổ trưởng, nói gì đi nữa thì cũng phải có động cơ giết người chứ? Nếu như là Đậu Tự Lực thì tại sao lại phải giết người?”
“Cậu xem...” Triệu Ngọc chỉ ngón tay vào màn hình máy tính rồi nói: “Đậu Tự Lực năm nay ba mươi tư tuổi, cậu tính xem, năm mà anh ta sinh ra có phải đúng là năm đã xảy ra vụ án giết người ở hải đăng không?”
“Hả?!” Nghe thấy lời nói của Triệu Ngọc, Tăng Khả thiếu chút nữa đã ngã từ trên ghế xuống đất, cậu ta khiếp sợ nắm lấy tóc, run rẩy nói: “Đừng đừng đừng... Đừng có đùa như vậy chứ! Trong truyện Sherlock Holmes cũng đâu đến mức xảy ra chuyện như vậy… Ôi trời, trái tim nhỏ bé của em, sao mà cứ như đang nghe chuyện ma quái vậy...”
“Nếu Đậu Tự Lực là con của đôi vợ chồng canh tháp kia, vậy thì... anh ta có lý do để giết người!” Triệu Ngọc nói: “Thái Kim Đạt đến đảo quay bộ phim này, chưa nói đến đây chính là một sự vũ nhục đối với cha mẹ của anh ta! Nhất là mẹ của anh ta! Cho nên anh ta muốn nhân cơ hội này để giết chết Thái Kim Đạt, nhưng trong quá trình giết người lại xuất hiện sự cố ngoài ý muốn cho nên anh ta mới ra tay nặng như vậy, đi giết những người khác!”
“Đậu Tự Lực đã từng làm lính trinh sát, lại là một đội trưởng cảnh sát hình sự có kinh nghiệm phong phú.” Triệu Ngọc như bị ma chướng mà giải thích suy đoán của mình: “Cho nên anh ta chẳng những biết cách giết người ra sao, cũng biết nên đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát như thế nào, loại bỏ sự hiềm nghi về mình! Anh ta biết rõ rằng sau khi xảy ra vụ án, anh ta sẽ là cảnh sát hình sự quản lý vụ này cho nên tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh ta! Đó mới chính xác là thiên y vô phùng*!”
* Thiên y vô phùng: áo trời không có vết chỉ, ý là không có sơ sót nào.
“Ừm... Nhưng mà... nhưng mà...” Tăng Khả bị Triệu Ngọc nói tới nỗi á khẩu không trả lời được, thậm chí có chút sợ hãi.
“Sử dụng phương pháp giết người khác nhau, địa điểm tử vong khác nhau rồi giữ lại người sống, những điều này là do anh ta cố ý sắp xếp.” Triệu Ngọc vẫn tiếp tục suy luận điên cuồng của mình: “Vì lý do gì ư, là vì làm nhiễu loạn tầm mắt của cảnh sát, đem tất cả tinh lực mà chúng ta đang có dời hết lên người Quách Nhất Hàng! Giống như chúng ta đã nói lần trước, chỉ cần không tìm ra Quách Nhất Hàng thì vụ án rất có thể cuối cùng sẽ được viết vào cuốn sổ da màu vàng kia!”
“Vâng... Nhưng... Nhưng... nhưng mà... Em vẫn cảm thấy...”
“Cậu còn nhớ...” Triệu Ngọc vẫn không khỏi phân trần mà tiếp tục nói: “Ngày đầu tiên khi chúng ta xem xét hiện trường, tôi đang ở dưới hải đăng nhắc tới nội dung bộ phim không? Lúc đó là Đậu Tự Lực đã chủ động cắt ngang lời của chúng ta! Như vậy... vì cái gì anh ta lại cắt ngang, không phải là muốn dời lực chú ý của chúng ta ra khỏi nội dung bộ phim sao?”
“Còn nữa, sau đó, chính miệng Đậu Tự Lực kể lại câu chuyện hải đăng năm đó cho chúng ta, nửa đoạn trước thì anh ta vẫn nói rất lưu loát. Nhưng khi tới phần sau, đến tình tiết mọi người nghi ngờ Lưu Thải Vân mới là hung phạm giết người, anh tại rất ít lời, còn bảo tin tức của mình đều là tin vỉa hè. Lúc đó các cậu không nhìn thấy sắc mặt của anh ta không bình thường hay sao?!”
“Nhưng mà... Chờ đã, tổ trưởng!” Tăng Khả cuối cùng cũng giơ tay ý bảo tạm dừng, rồi chỉ vào máy tính mà nói với Triệu Ngọc: “Trên đây viết rất rõ ràng, Đậu Tự Lực là người của gia trang nhà họ Đậu, cha mẹ đều mất rồi. Cha của anh ta cũng không phải người canh tháp, mẹ cũng không phải Lưu Thải Vân mà?”
“Cho nên...” Triệu Ngọc dùng ngón tay chọc màn hình một cái: “Đây mới là chân tướng mà chúng ta phải tìm tiếp theo!”