“Tại sao lại có thể như vậy, tại sao lại có thể như vậy...” Tăng Khả vừa lẩm bẩm vừa tiếp tục gõ bàn phím, cố gắng mà tìm kiếm tin tức về Đậu Tự Lực.
Thì ra, đừng nhìn dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của Đậu Tự Lực, trên phương diện công việc lại là một chiến sĩ thi đua đấy.
Vùng Khúc Lương này mặc dù ít xảy ra vụ án nhưng xung đột giữa các ngư dân lại không ít, giống như trận ẩu đả ngày hôm qua mà Triệu Ngọc gặp vậy, tính tình của ngư dân trời sinh vốn ngay thẳng, tính khí nóng nảy, nói chuyện không hợp một cái là cũng sẽ đánh nhau.
Mà Đậu Tự Lực đúng là tay nhà nghề chuyên xử lý kiểu tranh cãi này, anh ta có vị trí rất cao trong lòng các ngư dân, bình thường chỉ cần anh ta ra tay là mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng.
Nhưng thật ra, xử lý tranh chấp dân sự căn bản không phải là chuyện mà các cảnh sát hình sự như họ nên nhúng tay. Cũng chính là bởi vì như vậy nên Đậu Tự Lực rất được lãnh đạo địa phương đánh giá cao, mới được thăng tiến lên vị trí đội trưởng đội cảnh sát hình sự.”
Chỉ có điều, hoàn toàn vì năng lực vô cùng mạnh của Đậu Tự Lực cho nên Triệu Ngọc mới có thể hoài nghi anh ta. Vì vụ án giết người xảy ra trên hòn đảo biệt lập thế này, người thường tuyệt đối khó lòng làm được.
“Nếu... Nếu quả thật là Đậu Tự Lực...” Tăng Khả nơm nớp lo sợ nói: “Một tàn thuốc, chỉ nhờ một tàn thuốc nho nhỏ vậy mà có thể tìm ra hung thủ, tổ trưởng à, em cảm thấy anh sẽ nổi tiếng đấy, quả thực là Holmes ngoài đời thật luôn đó.”
Nghe Tăng Khả khen ngợi, Triệu Ngọc vẫn tiếp tục suy nghĩ sâu về vụ án. Thật ra, tàn thuốc mà Tăng Khả nói chỉ là một chỉ dẫn nho nhỏ mà thôi, trước tàn thuốc thì Triệu Ngọc cũng đã dần phát hiện ra điều gì đó. Hơn nữa cuối cùng, sở dĩ hắn có thể dời tầm mắt đến Đậu Tự Lực, ngoại trừ tàn thuốc ra còn có công lao của quẻ bói mà hệ thống bốc nữa.
Bởi vì mở ra quẻ Cấn Ly ba ngày liên tục, không thể không khiến hắn giác ngộ ra điều gì. Ly đại diện cho bạn bè, vấn đề là trong ba ngày này, người có thể được xem là bạn bè hiển nhiên chỉ có một mình Đậu Tự Lực!
Vấn đề là, tuy rằng gọi là bạn bè nhưng mình và anh ta cũng không có quan hệ gì sâu cả, thế mà hệ thống vẫn dùng quẻ cũ, chẳng lẽ... đang ám chỉ điều gì sao?
“Tổ trưởng, nếu Đậu Tự Lực thật sự là đứa con của đôi vợ chồng canh tháp.” Tăng Khả vừa tra tin tức vừa đoán: “Vậy liệu có khả năng rằng anh ta được vợ chồng nhà họ Đậu nhận nuôi không? Nhưng mà... nếu như nhận nuôi thì khi đó anh ta nhỏ xíu như vậy, làm sao có thể biết được thân thế của mình? Mẹ nó, em vẫn cảm thấy để trả thù người đã vũ nhục cha mẹ mình mà ra tay giết người, lý do này khá miễn cưỡng đấy, trừ khi tâm lý người này có vấn đề.”
Sau khi nói xong, Tăng Khả cố ý nhìn Triệu Ngọc, nhưng Triệu Ngọc vẫn đang ngẩn người nhìn màn hình máy tính, hơn nữa vẻ mặt có chút cứng đờ.
“Này... Này... Sao vậy, tổ trưởng?” Tăng Khả lí nhí hỏi han: “Không phải là anh lại nghĩ đến điều gì tà môn đấy chứ?”
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc dùng sức chậc lưỡi, nhíu mày nói: “Tuy hơi miễn cưỡng nhưng cũng không phải là không thể... Đậu Tự Lực đứng thẳng lưng, vén tóc lên, đội mũ lưỡi trai, thay quần áo của Quách Nhất Hàng thì trông bề ngoài cũng giống anh ta đấy.”
“Anh ta làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, mấy chuyện đâm vài dao nhưng không nguy hiểm tới tính mạng vẫn có thể làm được! Lúc tối trời như vậy, khi Khang Nhạc Minh bị đâm lại hoảng sợ cho nên dễ dàng nhầm anh ta thành Quách Nhất Hàng...”
“Chà!” Quả thật Tăng Khả nghe mà choáng váng, há hốc miệng.
“Nhưng mà...” Không ngờ, ngay sau đó Triệu Ngọc lại thay đổi đột ngột, ngay lập tức đánh Tăng Khả trở lại nguyên hình: “Nhưng mà còn có một điểm lại không có cách nào giải thích được cả!”
“Điểm... điểm nào thế?” Tăng Khả vội hỏi.
“Những chuyện khác thì đều có thể giải thích, chỉ có điều... Nếu Đậu Tự Lực là hung thủ thì...” Triệu Ngọc nhíu mày: “Anh ta dù thế nào cũng là người ngoài cuộc, cho dù trước kia anh ta có điều tra diễn viên của đoàn làm phim đi chăng nữa thì cũng không có khả năng biết chuyện của Kiều Như Tuyết chứ?”
“Ừ... Đúng đấy.” Tăng Khả lập tức hiểu ra: “Vậy nên không có cách nào giải thích chuyện hung thủ để lại manh mối trên người chết được! Ừm...” Con ngươi của đảo một vòng, Tăng Khả nghi ngờ nói: “Có phải anh ta bắt được Thái Kim Đạt, bức ông ta nói ra hay không? Ừm... Thôi, không đúng, cơ bản không hề liên quan tới nhau... Làm sao Đậu Tự Lực có thể hỏi một vấn đề không liên quan như vậy?”
Tăng Khả lắc đầu, Triệu Ngọc cũng nhíu mày chặt lại. Nếu Đậu Tự Lực báo thù Thái Kim Đạt, về cơ bản thì anh ta không thể biết được chuyện Kiều Như Tuyết, dù sao chi tiết chuyện Cefuroxim, thậm chí ngay cả bản thân Kiều Như Tuyết cũng không hề biết!”
Chuyện này... Tại sao không có cách nào giải thích được...
Chẳng lẽ... hung thủ không phải Đậu Tự Lực, hay là... có một người khác đã để lại manh mối này?
“Ừm... Cho dù nói thế nào đi chăng nữa...” Triệu Ngọc cắn răng nói: “Chúng ta vẫn phải tra kĩ về Đậu Tự Lực đã! Trước mắt, những suy đoán mà chúng ta có đều nằm trên cơ sở anh ta là đứa con của cặp vợ chồng canh tháp, nếu không phải thì đồng nghĩa với việc chúng ta đã suy đoán vớ vẩn rồi!”
Tăng Khả méo mồm, nói thầm trong lòng, hình như chỉ có mỗi tổ trưởng mới có suy đoán kỳ quái đó thôi mà?
Nhưng vào thời điểm này, điện thoại di động của Triệu Ngọc lại vang lên, là Ngô Tú Mẫn gọi tới: “Tổ trưởng, tôi dậy từ rất sớm để đến chỗ chợ bán cá mà cậu nói nghe ngóng rồi, cũng đã thu thập xong thông tin của gia đình cô bé kia, để tôi gửi qua cho cậu.” Ngô Tú Mẫn nói: “Chỉ có điều, tôi xem qua một lần rồi, chắc là không có vấn đề gì, các cậu xem thế nào!”
Khi đang nói chuyện thì laptop của Tăng Khả phát ra tiếng tít tít, tư liệu mà Ngô Tú Mẫn điều tra được cũng đã gửi tới nơi.
“Vậy thì...” Ngô Tú Mẫn tiếp tục nói: “Tôi còn tiếp tục như ngày hôm qua không? Đi tìm người thân ruột thịt của đôi vợ chồng canh tháp?”
“Được.” Triệu Ngọc vội nói: “Chị làm nhanh chút, manh mối này thật sự vô cùng quan trọng!”
“Được!” Ngô Tú Mẫn cúp điện thoại, nhận lệnh mà đi.
“Nếu chị Ngô có thể tìm được người thân ruột thịt của đôi vợ chồng canh tháp.” Tăng Khả gật đầu nói: “Chúng ta có thể so sánh được với Đậu Tự Lực rồi! ADN vạn năng, đến lúc ấy, tất cả mọi chuyện gần như đã rõ ràng rồi!”
“Đúng.” Triệu Ngọc gật đầu: “Chỉ có điều, phải có người đến nhà họ Đậu một chuyến mới được, hơn nữa, còn phải là người của chúng ta! Ừm... Tôi phải gọi điện thoại cho Nhiễm Đào mới được, xem anh ta đến đâu rồi?”
Nói xong, Triệu Ngọc lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Nhiễm Đào. Trong lúc đó, Tăng Khả mở tư liệu mà Ngô Tú Mẫn gửi, chăm chú đọc kĩ.
“Oa, cái gì đây!” Sau khi đọc tư liệu của cô bé, Tăng Khả không khỏi nhướng mày: “Rõ ràng theo em biết đây là người chứng kiến, tại sao lại trở thành đối tượng điều tra rồi? Một cô bé bán cá thì có cái gì để điều tra vậy?”
Mười phút sau, Triệu Ngọc gọi xong điện thoại mới đi tới trước mặt Tăng Khả và hỏi: “Tư liệu của Ngô Tú Mẫn gửi đâu? Đưa tôi xem xem...”
“Wow, tổ trưởng, anh gọi gì mà gọi lâu quá vậy?” Tăng Khả vừa đưa tư liệu cho Triệu Ngọc xem vừa có vẻ vui sướng khi người gặp họa mà nói. “Có phải Nhiễm Đào vẫn còn ở Kim Hải mà thân thiết với Kiều Như Tuyết không? Nếu mà là em thì dù mắng anh ta một giờ cũng không nhiều đâu!”
“Bà mẹ nó, tránh ra!” Triệu Ngọc tức giận mắng một câu, trực tiếp kéo Tăng Khả qua một bên rồi nghiêm túc cẩn thận đọc tư liệu về cô bé.
Tuy rằng đã qua một thời gian dài nhưng Triệu Ngọc vẫn vô cùng tin tưởng chuyện phó bản Kỳ Ngộ xảy ra ở chỗ cô bé bán cá phải là có một nguyên nhân gì khác mới đúng.
Đừng quên rằng phó bản Kỳ Ngộ hôm trước chỉ về phía hải đăng, rõ ràng là đang gợi ý cho hắn rằng điều này có liên quan đến vụ án! Cho nên nói không chừng, ở cô bé bán cá có cất giấu manh mối gì đó.
Song, sau khi xem xét kĩ càng một lượt, giống như Ngô Tú Mẫn, Tăng Khả, Triệu Ngọc vẫn không nhìn ra có gì khả nghi. Chẳng qua, hắn thật sự không ngờ cha của cô bé là một ngư dân bình thường nhưng mẹ lại là một tên trộm! Hơn nữa bởi vì đột nhập ăn trộm cho nên mẹ của cô bé đang ngồi trong tù.
Ăn trộm?!
Bỗng nhiên, Triệu Ngọc không kìm lòng được mà nhớ tới Thôi Lệ Châu. Hiện giờ Thôi Lệ Châu vẫn còn đang bị thẩm tra tại Cục Cảnh sát Bách Linh, đơn xin tạm tha mà Triệu Ngọc làm vẫn mãi chưa có kết quả. Nhưng mà nếu Sở trưởng Tiêu đã đồng ý với hắn rồi thì chắc là không bao lâu nữa, Thôi Lệ Châu có thể trở thành đội viên tạm thời của tổ điều tra đặc biệt này.
Ài!
Có thêm người thì có thêm sự giúp đỡ, nếu chuyện này mà có nữ phi tặc kia hỗ trợ thì có lẽ hắn sẽ càng thuận buồm xuôi gió hơn nữa.
“Được rồi, em sẽ đi tra!” Tăng Khả nhìn Triệu Ngọc đang dán mắt chằm chằm vào hai chữ kẻ trộm, dường như đang suy nghĩ điều gì, cậu ta liền cho rằng Triệu Ngọc muốn cậu ta tra kĩ chỗ này, vì thế cậu ta đưa tay đặt lên bàn phím, lạch cạch mấy tiếng là lấy được tư liệu của mẹ cô bé ra.
Nhưng trên màn hình lại xuất hiện tin tức rằng mẹ của cô bé bởi vì đột nhập trộm cắp cho nên đã bị phán bảy năm tù giam.
“Oa…!” Triệu Ngọc nhớ lại rồi nói: “Đột nhập trộm cắp thôi mà, từ khi nào mà lại bị phán nặng đến vậy nhỉ?”
“Không phải đâu, anh xem, ở đây có viết này!” Tăng Khả chỉ chỉ rồi nói: “Người này đã chuẩn bị sẵn thuốc mê, đánh thuốc mê cả gia đình giàu có rồi thực hiện hành vi trộm cắp, bởi vì đã gây ra thương tích và uy hiếp người ta cho nên mới phạt nặng như vậy đấy!”
“Thuốc mê, thuốc mê gì cơ?” Triệu Ngọc quay đầu hỏi một câu.
“Được rồi! Anh chờ một chút.” Tăng Khả từ từ chà xát chỗ ngồi, đẩy Triệu Ngọc ra ngoài rồi mới dồn sức gõ phím lạch tạch lạch tạch không ngừng, một lát sau liền mở ra được tài liệu lưu trữ chính thức từ phía cảnh sát.
Kết quả là sau khi cùng nhau xem xét tư liệu hồ sơ, hai người đều ngây ngẩn, sững sờ tại chỗ.
Khi thấy rõ ràng ràng mạch thành phần của thuốc mê mà tội phạm sử dụng là hỗn hợp dimethyl thiophene và benzodiazepin, nếu lượng dùng vượt quá mức cho phép thì thậm chí sẽ dẫn đến tử vong cho người bị hại.
“Cái này... Thành phần thuốc mê này...” Tăng Khả nói lắp bắp: “Giống y hệt thuốc mê dùng để giết người trên hòn đảo cô lập!”
“Tăng Khả, cậu nhìn kĩ xem là ai đã bắt bà ta vậy?”
Nghe theo lời nhắc nhở của Triệu Ngọc, Tăng Khả đánh bàn phím một cái, một cái tên xuất hiện rõ ràng trên hồ sơ, Đậu - Tự - Lực!
“Tổ... Tổ trưởng... xong rồi!” Cả người Tăng Khả bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh, cậu ta vội vàng nhắc nhở Triệu Ngọc: “Nếu chị Ngô đã điều tra ra tin tức này, thì.. chị Ngô... liệu có gặp nguy hiểm hay không?”