Cuồng Thám

Chương 767: Chương 767





KẾ HOẠCH BẮT ĐẦU

“Đến rồi, đến rồi!” Tăng Khả đứng dậy khỏi ghế, căng thẳng nói: “Tổ trưởng, chắc là có thể nhìn thấy được thuyền ca nô của anh ta rồi! Kế hoạch, kế hoạch sắp bắt đầu rồi phải không?”

“Trông cậu đang sợ hãi kìa!” Triệu Ngọc tức giận mà mắng cậu ta: “Khả năng quan sát của Đậu Tự Lực không kém, cậu đừng để cho anh ta nhìn ra sơ hở gì, hơn nữa, còn lâu mới đến thời gian thu lưới! Chúng ta cần phải đợi pháp y Cao và Nhiễm Đào, Ngô Tú Mẫn đến đúng vị trí và xác nhận thông tin mới được! Cậu ghi nhớ cho tôi, mặc kệ đi đến đâu đi nữa, chúng ta mới là lão đại, lão đại là không thể căng thẳng được!”

“Vâng… không vấn đề, không vấn đề!” Tăng Khả gật đầu, nhưng vẫn còn tỏ ra lo lắng mà nói: “Em chỉ sợ Đậu Tự Lực khôn khéo như vậy, liệu có dễ dàng mắc mưu không?”

“Cậu không cần lo lắng điều này!” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta dù chơi xấu sau lưng người ta nhưng vẫn có đạo đức nghề nghiệp, nếu như anh ta không mắc mưu thì chỉ có thể nói rõ hai điều, thứ nhất, chúng ta bị lộ sơ hở, bị anh ta phát hiện; thứ hai, vụ án giết người trên đảo không có liên quan gì đến Đậu Tự Lực, anh ta không phải là hung thủ!”

“Tăng Khả à…” Triệu Ngọc đặt tay lên vai của Tăng Khả, thấm thía nói ra câu nói kinh điển của Miêu Anh: “Nguyên tắc của chúng ta là mặc kệ có đạt được thành công hay không, cứ thử trước đi! Nếu thành công thì coi như có lời, nếu không thành công, chúng ta cũng sẽ không bị tổn thất gì cả!”

“Cũng phải…” Tăng Khả gật đầu trước, sau đó khen ngợi: “Vẫn là tổ trưởng anh minh!”

“Đừng nịnh bợ nữa!” Triệu Ngọc lạnh lùng cười, chuyển hướng nhìn sang biển lớn, tỏ vẻ nắm chắc phần thắng nói: “Nhưng mà, kế hoạch chơi xấu sau lưng người ta của tôi ít khi thất bại lắm! Hơn nữa, theo như kinh nghiệm phán đoán của tôi, nếu như có nhiều chứng cứ ẩn chĩa về phía Đậu Tự Lực như vậy thì người này tất nhiên sẽ không vô tội!”

Triệu Ngọc vừa mới dứt lời thì chiếc thuyền ca nô của Đậu Tự Lực đã đến thuyền chỉ huy, Đậu Tự Lực cùng vài cảnh sát xách lấy cặp lồng giữ nhiệt và đi lên boong tàu.

Chợt vừa nhìn thấy bóng dáng lôi thôi của Đậu Tự Lực, Tăng Khả không nhịn được nổi da gà. Phải biết rằng, người vốn không nổi bật trong mắt người khác rất có thể là đại ma đầu giết người!

Triệu Ngọc không hề dao động, khi nhìn thấy Đậu Tự Lực đến, hắn liền đi ra khỏi văn phòng làm việc và chào hỏi anh ta.

“Ha ha ha…” Triệu Ngọc cười và nói: “Đội trưởng Đậu, vụ ẩu đả trên bến tàu, anh xử lý ra sao rồi?”

“Ừm… sắp…. sắp xong rồi!” Đậu Tự Lực vội vàng vâng vâng dạ dạ: “Cục trưởng Vương ở lại trong cục để xử lý, gần xong rồi, gần xong rồi!”

“Ha ha ha…” Triệu Ngọc giả vờ thân thiết nói: “Chúng ta dù sao cũng là bạn bè mà! Có cần tôi giúp mấy anh giải quyết hay không? Thật ra, cách giải quyết vụ việc ẩu đả cũng đơn giản lắm, tôi chỉ cần đánh gãy tay chân của mấy người đó, bảo đảm tất cả bọn họ đều không dám càn rỡ nữa đâu! Ha ha ha..”

“…” Nghe thấy lời nói của Triệu Ngọc, vẻ mặt của Đậu Tự Lực và vài cảnh sát tại hiện trường méo mó, ai cũng không ngờ rằng tổ trưởng của tổ điều tra đặc biệt đến từ Tổng cục Hình sự lại có thể nói ra những câu lưu manh như vậy!

“Không… không cần đâu!” Đậu Tự Lực vội vàng xua tay: “Mấy chuyện nhỏ như vậy, chúng tôi có thể giải quyết được, không cần làm phiền lãnh đạo đâu!”

Trong lúc xua tay, mồ hôi của Đậu Tự Lực đã rơi xuống, sau vài giây, anh ta mới chỉ vào cặp lồng giữ nhiệt mà nói: “À… các anh lãnh đạo mấy ngày nay cũng đã vất vả rồi, Cục trưởng Vương của chúng tôi hôm nay cố ý chuẩn bị món cá hầm đặc sản của Khúc Lương, ngài nên mau chóng thưởng thức trong khi còn nóng đi, cực kỳ ngon đấy!”

“À, được được! Cảm ơn, cảm ơn, các anh cũng vất vả rồi, chúng ta cùng nhau ăn đi…” Triệu Ngọc xua tay ra hiệu.

“Không, không… chúng tôi đã ăn rồi!” Đậu Tự Lực nói: “Các anh em canh giữ trên đảo cũng đã được chuẩn bị hết rồi, hai anh cứ ăn trước đi, ăn trước…”

Sau đó, Triệu Ngọc trò chuyện vài câu với đội trưởng Đậu, sau đó mới cùng Tăng Khả dùng bữa dưới sự chuẩn bị của các cảnh sát. Quả nhiên, món cá hầm này đúng là không tồi, mùi cá thơm nồng, ăn vào thơm ngon, khiến Triệu Ngọc và Tăng Khả đều thấy ngon miệng, cực kỳ thỏa mãn.

Sau khi ăn cơm trưa xong, các cảnh sát thu dọn bát đũa, Triệu Ngọc âm thầm ra ám hiệu bằng mắt với Tăng Khả, sau đó kéo đội trưởng Đậu Tự Lực sang một bên, trịnh trọng nói với anh ta.

“Đội trưởng Đậu, chiều nay, anh cùng tôi đến hiện trường một lần nữa đi! Hôm qua tôi lại nghĩ đến vài điều…”

“Ồ? Vậy sao?” Ánh mắt Đậu Tự Lực sáng lên, anh ta hỏi: “Anh nghĩ đến điều gì vậy?”

Triệu Ngọc híp mắt lại, nếu là lúc trước, vốn dĩ hắn sẽ không nghi ngờ điều gì, nhưng mà bây giờ xem lại cảm thấy trong ánh mắt sáng lên của Đậu Tự Lực rõ ràng có vẻ giả tạo.

“Chuyện là như vậy, tôi nghĩ đến vấn đề dấu chân…” Triệu Ngọc cũng giả vờ giả vịt mà nói ra một loạt logic, nói gì mà địa hình trên đảo không giống nhau, có một số nơi là đất xốp, cơ hội để lại dấu chân là vô cùng lớn. Nói tóm lại chính là muốn Đậu Tự Lực đi cùng với hắn đến hiện trường một lần nữa.

Triệu Ngọc tuyệt đối là lãnh đạo, Đậu Tự Lực đương nhiên không dám cãi lại, liền sắp xếp một vài người đi theo Triệu Ngọc lên đảo.

Mọi người vừa đi, Tăng Khả liền mở máy tính của mình ra, bắt đầu vội vàng thực hiện kế hoạch đã sắp xếp.

Diện tích trên đảo không nhỏ, Triệu Ngọc dẫn đám người của Đậu Tự Lực đi vòng vòng trên đảo, vừa mới chớp mắt thì đã qua hai tiếng đồng hồ. Trong thời gian đó, vì không muốn khiến Đậu Tự Lực nghi ngờ, hắn đưa ra suy luận rất kỳ lạ mới mẻ nhưng lại không quan trọng, để dẫn dắt mọi người cùng nghiên cứu thảo luận.

Mãi đến ba giờ rưỡi chiều cùng ngày, điện thoại của Triệu Ngọc mới vang lên. Việc này đều nằm trong kế hoạch đã sắp xếp, một khi phía Tăng Khả có được thông tin chính xác thì sẽ sử dụng cách gửi tin nhắn để thông báo cho Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc là lãnh đạo, không ai dám nhìn lén điện thoại của hắn.

Nghe thấy âm thanh vang lên, Triệu Ngọc vội vàng mở điện thoại ra kiểm tra, sau đó, đôi mắt của hắn đột nhiên sáng lên, hắn gửi lại tin nhắn có nội dung “OK” cho Tăng Khả.

Chữ “OK” này có nghĩa là kế hoạch của bọn họ đã có thể chính thức bắt đầu rồi!

Vì để có đủ thời gian chuẩn bị cho kế hoạch này, Triêu Ngọc dẫn đám người Đậu Tự Lực đi một vòng nhỏ, sau đó mới đi về phía chiếc thuyền chỉ huy, nào ngờ, khi bọn họ đến lều trại của đoàn làm phim thì điện thoại của Triệu Ngọc đột nhiên vang lên.

Triệu Ngọc vốn khá thờ ơ khi nhận cuộc gọi, nhưng sau khi nghe xong thì bất ngờ run rẩy, hưng phấn lớn tiếng nói: “Tăng Khả, cậu nói cái gì? Thật sao!!?”

Nhìn thấy Triệu Ngọc lớn tiếng nói chuyện như vậy, Đậu Tự Lực tò mò nhíu mày.

“Được rồi, được rồi!” Triệu Ngọc kích động nói. “Chúng tôi cũng sắp trở về rồi, đợi chút, lập tức có mặt ngay!”

Sau khi tắt điện thoại, Triệu Ngọc mới nói với đám người Đậu Tự Lực: “Tăng Khả nói, cậu ta vừa phát hiện một bóng người trên đoạn video trong điện thoại của Tạ Hạo! Cậu ta đã xác nhận với nhân viên trong đoàn làm phim rồi, bóng người này không phải của bất kỳ nhân viên nào trong đoàn làm phim hết!”

“Hả?” Đậu Tự Lực kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Vậy… vậy…”

“Điều này chứng minh rằng vào đêm xảy ra vụ án, có người khác ở trên đảo này!” Triệu Ngọc giả vờ không nhìn thấy sự kinh ngạc có phần căng thẳng của Đậu Tự Lực, vẫn hưng phấn nói: “Tuy bóng người đó hơi mờ, nhưng Tăng Khả có thể sử dụng phần mềm tăng cường khôi phục để chỉnh sửa lại, ha ha ha… phỏng chừng rất nhanh là có thể biết được người thần bí này là ai rồi! Tôi biết mà, trong vụ án này vẫn còn người ngoài cuộc tham gia mà!”

“Ừ… đúng!” Đậu Tự Lực phụ họa, trong ánh mắt lại khó nén vẻ mập mờ.

“Đội trưởng Đậu, chúng ta mau chóng trở về thuyền chỉ huy xem sao đi!” Triệu Ngọc chỉ về phía thuyền chỉ huy, lại nói với Đậu Tự Lực: “Nhưng mà chuyện dấu chân cũng không thể bỏ qua được, nói không chừng, chúng ta có thể theo vị trí của đoạn phim để tìm được dấu chân của người thần bí đó…”

“Đúng, tôi sẽ cử vài người ở trên đảo đợi lệnh!” Đậu Tự Lực vội vàng trả lời.

“Được, đi thôi!” Nói xong, Triệu Ngọc mau chóng đi về phía thuyền chỉ huy, Đậu Tự Lực thì để lại vài người, sau đó nhanh chân bắt kịp Triệu Ngọc.