Cuồng Thám

Chương 766: Chương 766





SUY ĐOÁN THẦN THÁM HAY LÀ SUY ĐOÁN THẦN KINH?

“Tiền Tiến!” Sau khi Triệu Ngọc hỏi xong, Tăng Khả không hề chậm chạp mà giơ tay trả lời ngay: “Đạo diễn Tiền Tiến đều thân quen với từng người, chuyện về thợ trang điểm, đương nhiên ông ta biết rồi, còn vụ Khang Nhạc Minh dẫn mối, Tạ Hạo thích quấy rầy nữ diễn viên, Trương Thành Công thích chụp lén, Thái Kim Đạt tự ý thêm kịch bản, mọi bí mật của tất cả mọi người, ông ta đều biết hết! Tổ trưởng, lẽ nào là ông ta nói bí mật của họ cho Đậu Tự Lực nghe?”

“Hình như…. vẫn chưa thuyết phục lắm!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Tiền Tiến bị treo cổ mà chết… Hơn nữa những gì ông ta nói và mục đích của Đậu Tự Lục không thống nhất với nhau! Lẽ nào…”

“Vậy chính là Trương Thành Công!” Tăng Khả vỗ tay: “Khi Đậu Tự Lực giết chết Trương Thành Công, không cẩn thận thấy USB chứa ảnh và video mà ông ta quay lén được, nhờ nó mà anh ta mới biết được!”

“Ồ?” Nào ngờ, nghe đến đây, Triệu Ngọc đột nhiên mở to mắt ra mà nói: “Tăng Khả, lời cậu nói đã nhắc nhở tôi đấy! Nếu chúng ta muốn biết đáp án, có lẽ là trọng điểm vốn không phải ở chỗ thông tin có được từ người nào, mà là hung thủ là thông qua phương pháp gì mà có được!”

“Hả?” Tăng Khả không hiểu, nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Không phải Trương Thành Công?”

“Cậu nói xem, có khi nào là… trong số các nhân viên trong đoàn làm phim, có người cố tình ghi chép lại bằng chứng họ hãm hại Kiều Như Tuyết, có thể là trên điện thoại, có thể là cuốn sổ nhỏ!” Triệu Ngọc suy đoán: “Sau đó, những thứ này bị Đậu Tự Lực tìm ra, Đậu Tự Lực phát hiện số tài liệu đó, cho nên mới nảy sinh ra kế hoạch mượn dao giết người! vừa có thể giết được Thái Kim Đạt, vừa có thể giá họa cho Quách Nhất Hàng?”

“Trời ạ…” Tăng Khả há hốc miệng: “Chuyện này, có vẻ khó tin quá! Tổ trưởng, nếu như thật sự có người này, vậy thứ quan trọng như vậy thì sao lại có thể dễ dàng bị Đậu Tự Lực biết được chứ?”

“Đúng vậy,” Triệu Ngọc lắc đầu: “Chắc là trong vụ án này cũng có nhiều thành phần trùng hợp! Có lẽ người đó thật sự làm mất, cũng có thể là khi Đậu Tự Lực giết người đó…”

“Woa!” Tăng Khả tiếp lời nói: “Ý anh là, khi Đậu Tự Lực giết người, nạn nhân đang xem điện thoại hoặc là cuốn sổ, cho nên Đậu Tự Lực phát hiện thông tin đó, rồi mới nảy sinh ra kế hoạch giết người? Chỉ trong một đêm thôi mà có thể nghĩ ra được kế hoạch giết chết nhiều người như vậy? Quá lợi hại rồi đó? Hơn nữa, rõ ràng là Đậu Tự Lực nhắm vào Thái Kim Đạt mà, nạn nhân đầu tiên là Thái Kim Đạt, vậy chẳng khác nào chúng ta lại vòng lại từ đầu rồi sao?”

“Không cần thiết!” Nào ngờ, Triệu Ngọc lại lắc đầu nói: “Không vòng lại đâu! Thái Kim Đạt không hẳn là nạn nhân đầu tiên bị giết chết.”

“Tại sao vậy?” Tăng Khả không hiểu.

“Chúng ta vẫn còn chưa xác định Đậu Tự Lực có phải là con của cặp vợ chồng canh giữ tháp, chắc chắn là đến vì Thái Kim Đạt đúng không?” Triệu Ngọc chìa tay ra nói.

“Trời ạ, khó hiểu quá, khó hiểu quá…” Tăng Khả choáng váng.

“Được rồi, chúng ta hoặc là đặt giả thuyết Đậu Tự Lục chính là con của cặp vợ chồng canh giữ tháp đó, vì giết Thái Kim Đạt mới đến đây, nhưng mà…” Triệu Ngọc khoanh vào một cái tên trên bảng trắng, nói: “Chúng ta đừng quên là Hứa Hữu bị thiêu chết nhé!”

“Hứa Hữu?” Tăng Khả tuy nhức đầu, nhưng dường như vẫn hiểu ra ý của Triệu Ngọc.

“Hàm lượng thuốc an thần trong cơ thể của Hứa Hữu rất ít, hơn nữa hung thủ không để lại manh mối nào liên quan đến Kiều Như Tuyết trên người anh ta, cho nên ban đầu chúng ta đã nghi ngờ có thể là Hứa Hữu đột nhiên tỉnh dậy và nhìn thấy hung thủ, hung thủ mới bất đắc dĩ dùng súng bắn đạn tín hiệu để thiêu chết anh ta! Cho nên, Hứa Hữu rất có thể là nạn nhân chết đầu tiên!”

“Ý của anh là….” Tăng Khả gật đầu, dường như đã hiểu ra tất cả.

Triệu Ngọc lấy bút chấm mạnh vào tên của Hứa Hữu trên bảng, nói: “Giả sử, xem thử mọi chuyện có thể là như thế này không.”

“Đừng nghĩ Hứa Hữu là người thành thật, nhưng không biết anh ta có mục đích gì, âm thầm ghi chép lại việc xấu mà đám người đó đã gây ra cho Kiều Như Tuyết!”

“Cho nên sau khi anh ta bị Đậu Tự Lực giết chết, Đậu Tự Lực có được thông tin của anh ta, sau đó ngay lập tức thay đổi kể hoạch giết người, quyết định phải giết nhiều người hơn! Mục đích là muốn dùng sự việc của Kiều Như Tuyết để mê hoặc cảnh sát, chuyển hướng chú ý của cảnh sát sang Quách Nhất Hàng?”

“Woa, vậy Đậu Tự Lực đúng là tội phạm thiên tài rồi!” Tăng Khả cảm thán.

“Chả trách, ban đầu khi tôi khảo sát hiện trường lại có cảm giác kỳ lạ đến vậy!” Triệu Ngọc nghĩ lại rồi nói: “Lúc đó, vụ án này trông thì có vẻ như là đã được lên kế hoạch tỉ mỉ, nhưng lại gây cảm giác rất gấp gáp! Thì ra, rất có thể là kế hoạch bị thay đổi đột ngột!”

“Ừm…. cái này thì...” Tăng Khả nghiêm túc cân nhắc: “Hứa Hữu là người làm trong đoàn làm phim lâu năm, các quan hệ xã giao lại tốt, nói không chừng, anh ta thật sự biết được nhiều bí mật! Chẳng qua là…” Tăng Khả lại vò đầu nói: “Hứa Hữu bị súng bắn tín hiệu thiêu chết đúng không? Điện thoại cũng cháy hỏng rồi, càng đừng nói đến sổ tay. Hơn nữa, nếu như Đậu Tự Lực vốn dĩ không muốn giết anh ta, vậy đã lỡ giết chết người rồi, sao còn có tâm trạng đi tìm đồ trên người chết nữa chứ?”

“Ừm… cũng phải…” Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc bất đắc dĩ nhăn mặt nhíu mày, lại rơi vào trạng thái trầm tư.

“Tổ trưởng, Đậu Tự Lực đã lên thuyền ca nô rồi, tín hiệu điện thoại rõ ràng là đi nhanh hơn.” Tăng Khả nhìn vào đồng hồ: “Với tốc độ như vậy, tối đa bốn mươi phút là có thể đến! Anh xem, kế hoạch của chúng ta…”

“Không được rồi…” Triệu Ngọc ra ám hiệu xua tay: “Chuyện này còn chưa làm rõ, chúng ta không thể nào tùy tiện hành động được! Đánh rắn phải đánh giập đầu, nếu như đánh một lần mà không thể đánh chế nó, đừng nói bỏ trốn, rất có thể bị phản công đấy!”

“Vậy… Trương Dũng thì sao đây?” Tăng Khả lại nói: “Ông ta đang nóng lòng muốn về nhà rồi! Em sợ ông ta…”

“Yên tâm, không có mệnh lệnh của tôi, không ai dám thả người!” Triệu Ngọc nhìn vào tấm bảng trắng ở trước mặt và nói: “Bây giờ, chúng ta cần phải làm rõ chuyện của Kiều Như Tuyết mới được, lúc nãy chúng ta đã nói đến đâu rồi?”



“À… Hứa Hữu!” Tăng Khả chỉ vào tên của Hứa Hữu.

“Vậy được rồi, cậu đi lấy lịch sử cuộc gọi của Hứa Hữu đi, xem trước đó anh ta đã gọi cho ai…” Triệu Ngọc dặn dò nói: “Còn nữa, không phải có người từng đến nhà của Hứa Hữu điều tra sao? Mở hồ sơ ghi chép ra, tìm kiếm theo điều kiện, xem thử Hứa Hữu có để riêng thứ gì ra đặc biệt không… ừm…”

“Được, được, em đi làm ngay đây!” Tăng Khả vội vàng ngồi trước máy tính của mình, nhưng tay còn chưa chạm vào bàn phím thì Triệu Ngọc lại kéo lấy cậu ta.

“Khoan đã!” Triệu Ngọc dường như nghĩ ra điều gì, thì thầm lầm bầm nói: “Chúng ta… hình như chúng ta bỏ sót một người thì phải?”

“Hả? Ai?” Tăng Khả ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn nghi hoặc mà nói.

“Nếu như trong đoàn làm phim có người quan tâm đến Kiều Như Tuyết hơn thì e là… chỉ có anh ta thôi đúng không?” Triệu Ngọc trông có vẻ đờ đẫn, nhưng trong lòng đang suy nghĩ.

“Anh nói… Quách Nhất Hàng sao?” Tăng Khả suy đoán đáp án.

“Quách Nhất Hàng mất tích rồi, trong số tất cả mọi người, duy nhất chỉ có vật dụng cá nhân của anh ta là chúng ta không thấy đâu cả! Cũng không biết anh ta có bị trúng thuốc mê hay không…” Triệu Ngọc chau mày, nghĩ mà nhe răng nhếch miệng: “Lẽ nào… Quách Nhất Hàng là đồng lõa của Đậu Tự Lực?”

“Không đúng, sao đồng lõa lại hại đồng lõa chứ? Quách Nhất Hàng không thể nào vì Đậu Tự Lực mà bỏ mạng đâu đó được… Quách Nhất Hàng chắc chắn là đã chết rồi!”

“Lẽ nào… Quách Nhất Hàng mới chính là nạn nhân đầu tiên? Người nắm giữ thông tin của Kiều Như Tuyết chính là anh ta? Mà Đậu Tự Lực thì có được thông tin từ tay của Quách Nhất Hàng…”

“Quách Nhất Hàng? Thế là…” nhìn trạng thái không ổn định của Triệu Ngọc, Tăng Khả cảm thấy cực kỳ lo lắng.

“Lý Thiến nói Quách Nhất Hàng được đạo diễn Tiền Tiến tiến cử vào đoàn làm phim! Không có bất kỳ ‘ô dù’ nào, tại sao Tiền Tiến lại tiến cử cậu ta?” Triệu Ngọc vẫn tiếp tục suy đoán theo logic của mình. “Vai diễn trong đoàn làm phim nhất định là do Quách Nhất Hàng dùng tiền để mua! Mua vai nam diễn viên phụ hoàn toàn không có điểm sáng, không hợp lý lắm…”

“Tổ trưởng, chậm chút, chậm chút…” Tăng Khả vội vàng chen miệng vào: “Ý của anh là… Quách Nhất Hàng vào đoàn làm phim thật sự là vì để điều tra chuyện Kiều Như Tuyết bị hãm hại sao, anh ta có mục đích riêng? Anh ta muốn phơi bày chuyện này ra ngoài, trút giận cho Kiều Như Tuyết?”

“Không!” Triệu Ngọc quả quyết nói: “Kiều Như Tuyết từng nói Quách Nhất Hàng là người ích kỷ, anh ta làm như vậy không phải vì Kiều Như Tuyết mà là vì bản thân anh ta!”

“Nhưng mà phơi bày chuyện này ra thì có lợi ích gì cho anh ta chứ? Hửm?”

Tăng Khả nhìn chằm chằm Triệu Ngọc, nào ngờ nói đến đây, Triệu Ngọc lại không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào máy tính của cậu ta.

“À… Em hiểu rồi, em sẽ điều tra, điều tra liền!” Nói xong, Tăng Khả liền gõ vào bàn phím, nhanh chóng lấy được lịch sử cuộc gọi.

Một khi xác định được mục tiêu, điều tra liền có hiệu quả. Cuối cùng, chưa đến mười phút, hai người liền tìm được thông tin khiến người ta phấn chấn từ trong lịch sử cuộc gọi của Quách Nhất Hàng.

“Thì ra… thì ra chuyện là như vậy! Không ngờ… bị chúng ta tìm ra được rồi!” Tăng Khả mới đầu kinh ngạc nhìn chằm chằm Triệu Ngọc, sau đó lại nhìn vị trí của Đậu Tự Lực rồi nói: “Tổ trưởng, còn hai mươi phút nữa, Đậu Tự Lực đã gần đến rồi!”

“Được! Mọi việc cứ làm theo kế hoạch ban đầu đi!” Triệu Ngọc vỗ mạnh vào bàn, nói với Tăng Khả: “Cậu báo với Nhiễm Đào trước, bảo cậu ta sau khi rời khỏi gia trại nhà họ Đậu thì đến tụ họp với Ngô Tú Mẫn, sau đó cùng nhau đến nhà của Đậu Tự Lực, điều tra lai lịch của mẹ anh ta!”

“Được! Nhưng mà nếu như không có ADN, mẹ của anh ta chết cũng không chịu thừa nhận bà ta là Lưu Thải Vân thì phải làm sao?” Tăng Khả không yên tâm nói.

“Hừ! Trong kế hoạch của chúng ta vốn không cần mẹ của anh ta phải thừa nhận!” Triệu Ngọc đã định liệu trước: “E là cậu còn chưa biết đúng không, nói đến nham hiểm, tôi đây là kẻ chuyên nghiệp đấy nhé!!!”