Cuồng Thám

Chương 765: Chương 765





AI LÀ NGƯỜI BIẾT RÕ TÌNH HÌNH?

“Lão đại, lão đại!” Trong điện thoại, Nhiễm Đào kích động nói: “Tôi đang ở gia trang nhà họ Đậu rồi, thân thích của nhà họ không nhiều lắm, tôi chỉ tìm được vài người hàng xóm cao tuổi mà thôi.”

“Bọn họ nói cho tôi biết rằng lúc Đậu Tự Lực còn rất nhỏ đã cùng mẹ anh ta rời khỏi nhà đi đâu đó! Không bao giờ trở lại gia trang nhà họ Đậu nữa!”

“Hả? Rời khỏi nhà đi? Còn với mẹ nữa? Không phải cha mẹ Đậu Tự Lực đều mất cả rồi sao?” Triệu Ngọc tò mò.

Có thể là vì nghe được tiếng của Triệu Ngọc, trong điện thoại bắt đầu truyền đến hai tiếng chó sủa, sau đó mới nghe thấy Nhiễm Đào tiếp tục nói: “Mấy người hàng xóm đều nói như vậy, rằng mẹ của Đậu Tự Lực là vợ kế. Năm đó, trong thôn có người tên là Đậu Hữu Lâm, người này mới để tang vợ không lâu đã cưới mẹ của Đậu Tự Lực làm vợ kế rồi.”

“Hơn nữa, bọn họ cực kỳ chắc chắn Đậu Tự Lực là do mẹ anh ta mang tới, chứ không phải là con trai ruột của Đậu Hữu Lâm, anh ta chỉ theo họ của ông ta, tên lúc đó là Đậu Hải Sinh.”

“Nhưng mà nhân duyên của tên Đậu Hữu Lâm này không được tốt lắm, vừa nghèo vừa lười, thân thích không nhiều cho nên người ngoài biết rất ít chuyện nhà bọn họ.”

“Bọn họ chỉ biết là sau khi Đậu Tự Lực rời khỏi nhà với mẹ thì không lâu sau, Đậu Hữu Lâm bị bệnh mà chết, lúc chết không có người thân chăm sóc, lúc lâm chung cũng khá thê thảm...”

“Thì ra là như vậy...” Triệu Ngọc nghĩ nghĩ, vội vàng hỏi: “Vậy mẹ của Đậu Tự Lực tên là gì?”

“Không ai biết cả, mấy người hàng xóm chỉ nói bề ngoài dễ nhìn thôi, chứ tên là gì thì họ không biết!” Nhiễm Đào nói: “Tổ trưởng, tôi đã đối chiếu tư liệu, dựa vào thời gian mà cha mẹ Đậu Tự Lực qua đời, cái gọi là cha mẹ song vong hẳn là cũng không phải mẹ đẻ của Đậu Tự Lực mà là người vợ đã sớm chết của Đậu Hữu Lâm kia! Cho nên người mẹ đẻ đã dẫn anh ta rời nhà đi rất có thể còn sống đấy!”

“À!” Tăng Khả vội vàng chen mồm vào: “Nếu là cưới về làm vợ kế thì đương nhiên không cho mẹ Đậu Tự Lực vào hộ khẩu mà chỉ cho Đậu Tự Lực thôi!”

“Đậu Hải Sinh... Đậu Tự Lực...” Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, miệng thì thầm: “Hai cái tên này... đọc lên thì hình như mang hàm nghĩa đấy! Xem ra mẹ Đậu Tự Lực dẫn anh ta rời nhà bỏ trốn hẳn là phải có nguyên nhân!”

“Cho nên chúng ta phải tra lai lịch mẹ đẻ của Đậu Tự Lực thật kĩ càng.” Tăng Khả nói: “Nhìn thời gian thì khá khớp với nhau, thật sự rất có thể đó là Lưu Thải Vân của vụ án hải đăng kia đấy!”

“Được, tôi... tôi cẩn thận hỏi lại xem sao, lát nữa tôi sẽ gọi điện lại cho các anh!” Nhiễm Đào nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại.

“Chậc chậc. Nói như vậy là...” Tăng Khả chậc lưỡi nói: “Mẹ của Đậu Tự Lực là một người không có thân phận, cho nên em mới không tra tìm ra được. Thật ra, đừng nhìn niên đại mà thấy lâu, trên thực tế thì năm nay Lưu Thải Vân vẫn chưa qua sáu mươi mốt tuổi đâu, có khả năng bà ta vẫn khỏe mạnh như xưa đấy.”

“Hừ!” Triệu Ngọc hừ nhẹ một tiếng, hắn đã dự tính trước rồi: “Tăng Khả à, cho nên tôi mới nói máy tính không phải vạn năng đâu! Thật ra nếu muốn biết thông tin về mẹ đẻ Đậu Tự Lực thì thật sự khá là đơn giản đấy!”

“Hả?” Tăng Khả kinh ngạc: “Anh... có cách sao?”

“Ha ha ha…” Triệu Ngọc mỉm cười, mở cửa đi ra ngoài.

Nhìn qua cửa sổ, Tăng Khả thấy Triệu Ngọc đi ra ngoài boong tàu, bắt chuyện với một nhân viên cảnh sát. Cậu nhân viên cảnh sát chưa từng gặp qua sếp lớn nào, lúc này đang đứng nghiêm chào, trông có vẻ vô cùng căng thẳng.

Nhưng Triệu Ngọc vô cùng hòa ái dễ gần, vừa đùa giỡn với người ta vừa vỗ vỗ bả vai người ta. Chưa đầy một lúc, cậu nhân viên cảnh sát kia đương nhiên không còn căng thẳng mà vừa nói vừa giơ tay tán gẫu với Triệu Ngọc.

Sau mấy phút đồng hồ, hai người vui vẻ nói chuyện với nhau xong, lúc này Triệu Ngọc mới cười hả hê mà đi về văn phòng. Nhưng sau khi cánh cửa vừa sập lại thì hắn lập tức thu ngay nụ cười, cực kỳ nghiêm túc mà nói: “Tăng Khả, cậu cảnh sát bên ngoài tên là Lưu Anh Tuấn, năm nay hai mươi lăm tuổi, chưa lập gia đình, nhà ở miếu thờ Khổng Tử trên núi Khúc Lương, vay tiền mua một căn nhà ở cạnh biển, thích ăn cá muối và rong biển, trên tay thì ba ngón không xoáy, sáu ngón có hoa tay...”

“Tổ... tổ trưởng...” Tăng Khả hếch mũi lên: “Đừng thế nữa mà, ba ngón không xoáy, sáu ngón có hoa tay, chẳng lẽ cậu ta thiếu một ngón tay sao?”

“Ha ha.” Triệu Ngọc cười xấu xa, giải thích: “Tôi chỉ là muốn nói cho cậu biết thông qua hỏi thăm là có thể biết rất nhiều chuyện đó!”

“Lão đại, xin anh đấy, bây giờ là lúc nào rồi!? Đừng đùa nữa được không?” Tăng Khả méo mặt.

“Được rồi, được rồi!” Triệu Ngọc lúc này mới nói nghiêm túc: “Cậu ta nói cho tôi biết rằng Đậu Tự Lực có mẹ không có cha. Hơn nữa bà mẹ ấy khá là cá tính, chuyện ly hôn của Đậu Tự Lực, bà ấy cũng không hề tác động gì cả! Chẳng qua Đậu Tự Lực là một đứa con có tiếng hiếu thuận, đến giờ vẫn ở với mẹ của mình!”

“Ôi trời ạ, chỉ... chỉ đơn giản vậy thôi à?” Tăng Khả phùng mang trợn má: “Lẽ nào bà lão đó là... Lưu Thải Vân sao?”

“Khả năng rất lớn đấy!” Triệu Ngọc gật đầu.

“Vậy... để chị Ngô đi điều tra một phen? So sánh xem...” Tăng Khả vội hỏi.

“Không được!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nếu đã tìm được bà lão kia rồi thì tạm thời không cần phải gấp gáp đâu! Để Nhiễm Đào đi thì an toàn hơn!”

“Thế... chúng ta vẫn tiến hành theo kế hoạch cũ à?” Tăng Khả ngồi trước máy tính, vừa nhìn vừa hỏi: “Nếu hôm nay vụ ẩu đả tại bến tàu chưa xử lý xong, Đậu Tự Lực cũng sẽ không tới, vậy phải làm sao đây?”

“Tôi sẽ gọi điện thoại gọi anh ta qua, tôi là lãnh đạo thì đương nhiên có cách sắp xếp cho anh ta rồi!” Triệu Ngọc khinh thường mà nói một câu.

“Hả? Đang di chuyển, di chuyển!” Không ngờ vừa dứt lời, Tăng Khả liền chỉ vào tín hiệu theo dõi trên màn hình máy tính, khẩn trương nói: “Xong rồi! Đậu Tự Lực đã rời khỏi Cục Cảnh sát Khúc Lương và đi tới bến tàu kìa! Có thể anh ta mang cơm trưa tới cho chúng ta, nhưng anh ta đến sớm quá, chúng ta vẫn chưa chuẩn bị xong mà?”

“Chậc chậc...” Triệu Ngọc cũng không quá hy vọng gì, chỉ chậc lưỡi rồi nói: “Thật ra thì chuyện này cũng dễ thôi, muốn kéo dài thời gian thì tôi cũng có cách đấy. Nhưng chỉ có điều... Nếu muốn kế hoạch của chúng ta trở nên hoàn thiện thì chúng ta vẫn còn thiếu một nút mấu chốt nhất!”

Khi nói chuyện, Triệu Ngọc đưa tầm mắt nhìn về phía bảng trắng, Tăng Khả tất nhiên hiểu được ý hắn, cau mày nói thêm: “Đúng đấy, chúng ta vẫn chưa rõ làm thế nào mà Đậu Tự Lực biết được chuyện Kiều Như Tuyết! Anh ta làm sao có thể biết nhiều chi tiết bí mật không thể nói về đoàn làm phim vậy?”

“Đúng vậy, nút thắt này là khâu mấu chốt nhất của cả vụ án!” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Nếu không thể cởi bỏ nút thắt này, chúng ta không thể dễ dàng ra tay với Đậu Tự Lực được!”

“Tổ trưởng, em đã điều tra tư liệu có sẵn về Đậu Tự Lực, cả đời anh ta hoàn toàn không có liên quan gì tới nhân viên trong đoàn làm phim, hoặc là với bất cứ công ty điện ảnh truyền hình nào cả!” Tăng Khả khó xử nói: “Anh ta hoàn toàn không thể biết nhiều chuyện như vậy đâu!”

“Ừm...” Triệu Ngọc nhìn bảng trắng, tập trung suy nghĩ, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Chính bởi vì anh ta không thể nào biết được ẩn tình cho nên chúng ta mới có thể chắc chắc rằng hung thủ là nhân viên nội bộ trong công ty điện ảnh truyền hình!”

“Nhưng nếu như... nếu quả thật là Đậu Tự Lực thì...” Triệu Ngọc vô cùng nghiêm túc hỏi Tăng Khả: “Sự tình sẽ như thế nào?”

“Đúng nhỉ?” Tăng Khả nhìn Triệu Ngọc, giống như đang chờ đợi đáp án. Khi cậu ta nhìn Triệu Ngọc im lặng không lên tiếng một hồi lâu, thì cậu ta mới biết Triệu Ngọc cũng không có đáp án.

“Lần trước cậu nói...” Suy nghĩ một hồi lâu, Triệu Ngọc mới nhớ lại rồi hỏi Tăng Khả: “Có thể là Đậu Tự Lực đã ép Thái Kim Đạt nói ra?”

“Đúng!” Tăng Khả gật đầu: “Nhưng rõ ràng không đúng, bởi vì...”

“Hừm!” Không ngờ Triệu Ngọc lại thở dài một tiếng, đảo mắt nói: “Nhưng nếu như... Thái Kim Đạt chủ động nói ra thì sao? Ừm... Không đúng...”

Triệu Ngọc quay người lại, cầm bút chỉ vào mấy tên của mười diễn viên trong đoàn, dường như đang dốc hết sức lực mà suy nghĩ.

“Hàm lượng thuốc an thần trong cơ thể của Thái Kim Đạt rất cao, gần như có thể gây hôn mê một trăm phần trăm, không có khả năng nói chuyện được!” Triệu Ngọc dùng bút chấm vào tên của ông ta: “Hơn nữa đây là lần đầu tiên Thái Kim Đạt hợp tác cùng đoàn làm phim này, không thân quen với những người khác lắm cho nên không nhất thiết là biết bí mật của từng người! Mà người có thể biết được bí mật của mỗi người là...”