“Chuyện này làm sao có thể xảy ra? Anh em ruột thịt!?” Đầu óc Nhiễm Đào rối bời không hoạt động được, lông mày cũng sắp vặn thành bánh quai chèo rồi.
“Nói như vậy là...” Tăng Khả suy nghĩ rồi nói: “Nếu như Đậu Tự Lực và Thái Kim Đạt là anh em ruột thịt thì tức là cha của Thái Kim Đạt và Lưu Thải Vân...”
“Lão Cao!” Bỗng nhiên, Triệu Ngọc nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi: “Vậy Lưu Thải Vân và Đậu Tự Lực...”
“Tôi trì hoãn lâu như vậy mới tới cũng là bởi vì bận so sánh số liệu giữa hai mẹ con họ!” Cao Phát Tài gật đầu nói: “Qua kiểm tra thì Lưu Thải Vân quả thật là mẹ đẻ của Đậu Tự Lực, chuyện này không có gì phải nghi ngờ cả!”
“Wow! Không ngờ vụ án mấy chục năm trước lại phức tạp như thế này cơ à?” Nhiễm Đào vỗ đầu: “Lưu Thải Vân đã tằng tịu với cha của Thái Kim Đạt? Vậy cái chết của người canh tháp kia đúng là quá uất ức!”
“Không!” Ngô Tú Mẫn nói: “Trong lời khai của Đậu Tự Lực có nhắc tới sau khi Thái Hạng Bân xảy ra chuyện, người của nhà họ Thái đã từng lên đảo quấy rầy Lưu Thải Vân, có phải lúc đó đã xảy ra chuyện không hay gì rồi không?”
“Chắc là không phải chứ?” Nhiễm Đào nói: “Chị nghĩ xem, Thái Hạng Bân bởi vì cưỡng bức Lưu Thải Vân nên mới bị phán tử hình! Chẳng lẽ... người của nhà họ Thái còn dám làm gì Lưu Thải Vân sao? Như vậy nếu Lưu Thải Vân lại tố cáo bọn họ thêm lần nữa thì chẳng phải toàn bộ đàn ông của nhà họ Thái đều xong đời cả rồi sao?”
“Có lẽ... còn có một khả năng khác!” Triệu Ngọc suy nghĩ rồi nói: “Chẳng hạn như... Thái Hạng Bân không đứng đắn, dám vụng trộm với chị dâu? Thái Kim Đạt là con của Thái Hạng Bân, mà cha của Đậu Tự Lực cũng là Thái Hạng Bân...”
“Trời đất ơi! Anh... anh đang nói cái gì thế?” Nhiễm Đào lắc lắc đầu: “Khả năng đi lăng nhăng khắp nơi mà tôi còn chưa dám nghĩ đến! Cắm sừng cho anh trai mình? Còn cùng Lưu Thải Vân mới một lần đã có thể ‘trúng thầu’? Năng lực của cái tên Thái Hạng Bân này mạnh đến thế sao?”
“Dựa theo lý thuyết mà nói thì rất có khả năng này!” Pháp y Cao nói: “Tiếc là cha của Thái Hạng Bân và Thái Kim Đạt không còn sống, chúng ta không cách nào lấy được số liệu ADN của hai người này, nên không có cách nào xét nghiệm được!”
“Theo thời gian mà nói thì hai người này rất có thể là như vậy!” Ánh mắt Tăng Khả chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh pháp y Cao, tỏ ra nghiêm túc và chuyên nghiệp nói: “Dựa theo ngày sinh của Đậu Tự Lực thì khớp với thời gian mà Thái Hạng Bân cưỡng bức Lưu Thải Vân! Mà nếu như sau chuyện này, cha của Thái Kim Đạt cũng lên đảo cưỡng bức Lưu Thải Vân thì cũng rất có khả năng!”
“Nhưng thật ra thì tôi lại nghiêng về khả năng thứ nhất hơn!” Ngô Tú Mẫn nói: “Lúc trước, tôi phụ trách điều tra tình hình về vụ án hải đăng, dựa theo sự hiểu biết của tôi thì tôi cảm thấy khả năng Đậu Tự Lực và Thái Kim Đạt đều là con của Thái Hạng Bân vô cùng nhỏ!”
“Thứ nhất, Thái Hạng Bân là một thủy thủ, làm việc trên thuyền đánh cá của người khác. Mà cả nhà Thái Kim Đạt lại kinh doanh những sản phẩm được chế biến từ cá, cho nên rất thường xuyên ở nhà, như hình với bóng. Cho nên nếu Thái Hạng Bân muốn vụng trộm với chị dâu thì hơi khó.”
“Thứ hai, cha của Thái Kim Đạt là anh cả, Thái Hạng Bân đứng thứ tư, giữa bọn họ chỉ kém nhau ba tuổi. Mẹ và cha của Thái Kim Đạt cùng tuổi nhau, như vậy thì tuýp người mà Thái Hạng Bân thích hẳn phải lạ lùng lắm thì ông ta mới có thể vừa ý chị dâu lớn hơn mình ba tuổi chứ?”
“Thứ ba, mọi người đã thấy mẹ của Thái Kim Đạt trông như thế nào chưa?”
“Ha ha... Nghe chị nói là biết chị chưa có kinh nghiệm rồi!” Nhiễm Đào cố ý châm chọc nói: “Cắm sừng thì chẳng cần quan tâm tướng mạo thế nào! Ở trong chuyện này cũng có thể là chị dâu dụ dỗ em chồng mà! Thái Hạng Bân trẻ tuổi khỏe mạnh, mà trẻ tuổi thì thiếu kinh nghiệm, không thể tránh khỏi cám dỗ là chuyện bình thường thôi!”
“Thế nào? Xem ra cậu rất có kinh nghiệm nhỉ?” Ngô Tú Mẫn mở miệng một cái là đầy mùi thuốc súng: “Còn vương nợ đào hoa ở khắp nơi nữa cơ à, xem ra trước kia cũng không ít lần cắm sừng cho người khác nhỉ?”
“Chị...” Nhiễm Đào bị nghẹn.
“Ưm...” Triệu Ngọc vội vàng chen miệng ngắt lời: “Vậy liệu có khả năng trước khi Thái Hạng Bân xảy ra chuyện thì cha của Thái Kim Đạt đã tằng tịu với Lưu Thải Vân rồi không?”
“Không đâu!” Ngô Tú Mẫn trả lời ngay: “Tôi đã đi hỏi thăm rồi, trước khi chuyện xảy ra, người của nhà họ Thái không hề có qua lại với vợ chồng người canh tháp, hai bên cũng không quen biết nhau! Nhưng có điều, dựa theo trí nhớ của một người họ hàng của người canh tháp thì trong phương diện đó, người canh tháp thật sự có chút vấn đề, bằng không thì ông ta đã sớm có con với Lưu Thải Vân rồi!”
“Chậc chậc chậc...” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài nói: “Ài! Thật không ngờ chuyện này còn lồng thêm cả kịch hay như thế nữa, rốt cuộc Đậu Tự Lực và Thái Kim Đạt là con của ai?”
“Nếu như Thái Kim Đạt cũng có anh chị em ruột thịt thì tốt quá!” Pháp y Cao nói: “Ít ra thì chúng ta còn có thể đem đi xét nghiệm, xem ông ta có đúng là con của cha mình không!”
“Không có, Thái Kim Đạt là con một!” Tăng Khả lắc đầu.
“Khụ! Thật ra cũng không khó lắm.” Nhiễm Đào nêu ý kiến: “Chúng ta có thể đi tìm mẹ của Thái Kim Đạt hỏi thử xem, có bị cắm sừng hay không thì chắc chắn bà ấy là người biết rõ nhất!”
“Đồ ngốc... nếu đổi lại là cậu thì cậu có nói không?” Ngô Tú Mẫn lắc đầu: “Theo tôi thấy thì cha của Thái Kim Đạt chết còn chưa tới năm năm, nếu như mở quan tài ra thì nói không chừng còn có thể lấy được mẫu ADN đấy!”
“Vậy không phải là quá phiền phức rồi sao?” Tăng Khả lắc đầu: “Vả lại, coi như chứng minh được ai là con của ai thì có liên quan gì tới vụ án này chứ? Chúng ta vẫn đâu có biết được sự thật của vụ án hải đăng năm đó đâu?”
Cũng đúng!
Lời nói của Tăng Khả coi như là nói đến bản chất sự việc, mà Triệu Ngọc cũng thấy vậy, cho nên lúc này chỉ có thể gật đầu nói: “Vì vậy, dù có nói gì đi nữa thì điểm mấu chốt vẫn nằm trên người Lưu Thải Vân! Chỉ mong bệnh tình của bà ta sẽ mau chóng lành lại! Chị Ngô, chị là chuyên gia tâm lý, chuyện lời khai của Lưu Thải Vân còn phải nhờ chị giải quyết rồi!”
“Yên tâm đi, tổ trưởng!” Ngô Tú Mẫn nhận mệnh lệnh: “Vậy tôi đi bệnh viện...”
“Nhiễm Đào...” Triệu Ngọc nhân cơ hội nói: “Đã hơn nửa đêm, chị Ngô lại đi một mình, cậu có thể yên tâm sao? Mau, đi cùng nhau đi!”
“À... vâng...” Mặc dù Nhiễm Đào đã đồng ý nhưng lại vô cùng miễn cưỡng.
“Tăng Khả!” Triệu Ngọc quay lại nói với Tăng Khả: “Hiện tại, tôi có một chuyện gấp cần cậu đi làm, tới đây...”
Tăng Khả đi tới bên cạnh Triệu Ngọc, Triệu Ngọc nhỏ giọng dặn dò gì đó.
“Hả? Làm như vậy... E rằng không nên thì phải?” Tăng Khả cau mày: “Đó chính là...”
“Ít nói nhảm đi!” Triệu Ngọc mắng: “Nếu xảy ra chuyện thì tôi sẽ chịu trách nhiệm! Hơn nữa, vụ án hải đăng có nhiều người chết như vậy, nếu cậu làm theo lời tôi nói thì coi như cũng là tích thêm âm đức cho chúng ta, có hiểu không? Trễ thêm nữa thì sẽ không kịp đâu!”
“Được... được...” Sau khi gật đầu, Tăng Khả vẫn nhìn cô gái xinh đẹp kia với vẻ lưu luyến, lúc sau mới vội vàng đi làm theo lời dặn dò của Triệu Ngọc.
“Tổ trưởng Triệu!” Lúc này, Cao Phát Tài mới nói với Triệu Ngọc: “Cảnh sát Ngô nói đúng, thi thể trong vòng năm năm vẫn có thể lấy được ADN, nếu quả thực muốn mở quan tài thì tôi có thể giúp đỡ!”
“Ha ha, cảm ơn lão Cao! Có điều...” Triệu Ngọc cười nói: “Không cần đâu! Nếu ngay cả một chuyện nhỏ xíu như vậy mà cũng không thể tra ra được thì tôi cũng đừng nên làm tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt nữa! Yên tâm đi, có nhiều người trong cuộc còn sống như vậy, còn sợ không biết được ai là con của ai sao? Vả lại, xử lý vấn đề cắm sừng vốn là sở trường của tôi đấy!”
“Ừm... Nói vậy là... cậu đã có biện pháp rồi?” Cao Phát Tài bất ngờ.
“Vô cùng đơn giản, sáng mai là tôi có thể biết được đáp án rồi!” Triệu Ngọc cười nói: “Yên tâm, nếu có được đáp án thì tôi sẽ nói cho ông đầu tiên!”
“Được... Vậy ngày mai chúng tôi lại tới, phải thưởng thức màn kịch hay của tổ trưởng Triệu chứ!” Cao Phát Tài chắp tay với Triệu Ngọc, sau đó trò chuyện vài câu rồi mới chào từ biệt rời đi.
Sau đó, Triệu Ngọc lại đi tìm Cục trưởng Vương, dặn dò ông ta mấy câu, lúc này mới rời khỏi Cục Cảnh sát Khúc Lương và trở về khách sạn ngủ.
Kết quả, sau khi hắn vừa mở cửa để đi vào phòng thì hệ thống trong đầu đã truyền đến âm thanh báo đã kết thúc.
Bởi vì điều tra phá vụ án giết người trên đảo hoang mà độ hoàn thành của quẻ “Cấn Ly” lần này của hắn rất kinh người, đạt tới 187%! Chỉ một lần là nhận được tới hai mươi chiếc máy tìm kiếm tàng hình, có thể nói là thu hoạch rất phong phú!
Theo lý mà nói thì vụ án đã kết thúc, Triệu Ngọc hẳn là nên ngừng mở quẻ, nghỉ ngơi một chút cho khỏe mới đúng. Nhưng vì muốn biết được chân tướng của vụ án hải đăng năm đó cho nên hắn vẫn quyết định mở một quẻ mới.
Kết quả, quẻ mới này lại khiến Triệu Ngọc cảm thấy rất ngạc nhiên.
Hắn không ngờ rằng lại mở ra được một quẻ “Cấn Ly” nữa.