Cuồng Thám

Chương 787: Chương 787





LẤY MÁU NHẬN THÂN

Tại sao?

Triệu Ngọc đặt mông ngồi lên giường, trên đầu vẽ đầy dấu chấm hỏi.

Đây đã là lần thứ tư rồi!

Hệ thống đã mở ra quẻ “Cấn Ly” liên tục trong bốn ngày rồi.

Thế này là...

Chuyện cho tới bây giờ, Triệu Ngọc càng ngày càng để ý tới tầm quan trọng của quẻ văn, nếu như không dựa vào phân tích quẻ văn thì hắn cũng sẽ không chắc chắn được vụ án giết người ở đảo hoang sẽ có liên quan tới Đậu Tự Lực!

Nhưng mà hôm nay, Đậu Tự Lực đã nhận tội rồi, vậy mà hệ thống vẫn mở ra một quẻ “Ly” đại diện cho bạn bè, thế là có ý gì?

Triệu Ngọc tĩnh tâm lại mà cẩn thận phân tích, cảm thấy quẻ “Cấn” hẳn cũng không có vấn đề gì lớn, mặc dù vụ án mạng trên đảo hoang đã kết thúc, mà vụ án giết người ở hải đăng năm đó lại có bước phát triển mới. Cho nên nếu có thể mở ra quẻ “Cấn” thì chứng tỏ trong ngày mới, vụ án sẽ còn có tiến triển mới nữa.

Nhưng hắn ngày càng không thể hiểu ý nghĩa của quẻ “Ly”. Chẳng lẽ... mình sẽ lại làm quen thêm một người bạn mới? Hay là... cái quẻ “Ly” này vẫn đại diện cho Đậu Tự Lực? Trên người của Đậu Tự Lực còn có chuyện gì chưa rõ ràng sao?

Chậc chậc...

Vốn Triệu Ngọc đã vô cùng buồn ngủ rồi, nhưng sau khi nhìn thấy cái quẻ văn mới mở cực kỳ khó hiểu này, hắn chỉ có thể cố gắng lên tinh thần mà nghiêm túc suy nghĩ.

Chốc lát sau, hắn tìm vị trí mà phó bản Kỳ Ngộ mới mở ra, đúng là khéo, khi vị trí của phó bản Kỳ Ngộ vừa mới hiện lên, thì đầu óc hắn lại càng thêm rối tung.

Phó bản Kỳ Ngộ lại chỉ cách đây năm trăm cây số, tuyệt nhiên không hề thuộc khu vực Khúc Lương. Mà thời gian xảy ra là tám giờ mười lăm phút tối.

Mẹ nó!

Đây là cái quỷ gì vậy?

Tại sao phó bản Kỳ Ngộ lại chỉ hướng cách đây hơn năm trăm cây số?

Chẳng lẽ... nơi đó có một vụ án mới xảy ra?

Nhưng mà...

“A... anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp!”

Đúng lúc đó, điện thoại di động của Triệu Ngọc thình lình reo lên. Đêm khuya yên tĩnh, tiếng chuông đột ngột, mà Triệu Ngọc lại đang suy nghĩ sự việc cho nên bị dọa sợ hết hồn.

Hắn mở ra nhìn, chỉ thấy trên màn hình là một dãy số không hề quen biết.

Đây là ai?

Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, bây giờ cũng đã sắp ba giờ đêm rồi, vào lúc này, ai lại gọi điện thoại cho hắn chứ?

Đừng hiểu lầm chứ!

Triệu Ngọc không khỏi có chút hối hận khi mở quẻ văn, theo bản năng, hắn cảm thấy một cuộc điện thoại gọi tới trễ như vậy đương nhiên sẽ không phải là chuyện tốt lành gì, nói không chừng còn là tình huống khẩn cấp cần phải hành động ngay lập tức nữa...

Nhưng điện thoại vẫn luôn kêu vang không ngừng nghỉ, không nghe cũng không được. Vì vậy, cuối cùng hắn vẫn nhấn nút trả lời.

“A lô? Ai vậy?”

“A lô? Em nghe nói... tổ trưởng Triệu lại phá được một vụ án lớn rồi, chúc mừng nhé...” Trong điện thoại bất ngờ truyền ra một giọng nói sang sảng của một cô gái.

“Con mẹ nó!” Triệu Ngọc từ trên giường nhảy bật lên: “Miêu... Miêu Miêu Miêu... Tại sao lại là em chứ?”

Triệu Ngọc trăm triệu không ngờ cú điện thoại này lại là do Miêu Anh gọi tới. Sau khi trở về từ New Zealand, Triệu Ngọc vẫn luôn chờ mong Miêu Anh sẽ liên hệ với mình, lại không hề nghĩ rằng cho tới hôm nay, cô mới gọi cuộc đầu tiên.

“Wow... Bà nội con gấu đâu? Sao mà không nghe thấy vậy?” Trong điện thoại truyền tới tiếng cười của Miêu Anh: “Xem ra, làm quan có khác, trở nên văn minh rồi cơ à?”

“Bà nội con gấu! Em yêu, em đang ở chỗ nào đấy? Em đã về chưa? Chuyện đã được giải quyết xong chưa? Anh nhớ em sắp chết rồi...” Triệu Ngọc vội vàng biểu đạt tình cảm.

“Ha ha ha...” Tiếng cười của Miêu Anh như chuông bạc reo lên, cô nói: “Yên tâm đi anh yêu, em cũng dần giải quyết xong rồi! Qua hai ngày nữa là có thể trở về! Thế nào, vụ án ác ma ở Bắc Thiên, anh còn chưa bắt tay điều tra đúng không, xem ra, cuối cùng em cũng có thể đuổi kịp rồi!”

“Tốt quá! Anh vừa mới giải quyết vụ án ở đảo Vĩnh Tiến xong, chờ em trở lại, chúng ta sẽ cùng nhau truy tìm hung thủ ở Bắc Thiên!” Triệu Ngọc rất hưng phấn.

“Được! Ừm... Gần đây anh thế nào? Em đoán là gây không ít chuyện đúng không?”

“Em nói gì vậy chứ! Anh là một người văn minh, làm sao có thể cứ đi gây họa như vậy được? Ha ha ha...” Triệu Ngọc ha ha cười to: “Miêu Miêu à, anh nhớ em sắp chết rồi đấy! Chờ em trở về, anh sẽ hầu hạ em thật tốt...”

“Hừ! Trong ba câu thể nào cũng lòi ra bản chất... Ha ha...”

Sau đó, hai người vừa bày tỏ nỗi lòng, vừa giải nỗi tương tư.

Miêu Anh kể cho Triệu Ngọc, về chuyện chiến tranh tài chính đã bắt đầu, bởi vì bên ta chiếm được quyền chủ động tuyệt đối cho nên đã đánh cho đối phương không kịp trở tay. Trong một đoạn thời gian ngắn của tương lai, bọn họ chắc chắn sẽ không lo nổi thân mình, cho nên không cần phải bận tâm chuyện bị trả thù nữa.

Vì vậy, nhiệm vụ của gia đình Miêu Anh ở nước ngoài đã kết thúc, chỉ vài ngày nữa là có thể trở về rồi. Hơn nữa, Miêu Anh còn nói rằng cô còn chuẩn bị một bất ngờ nho nhỏ cho Triệu Ngọc, sau khi gặp mặt, nhất định sẽ khiến hắn vô cùng sung sướng.

Triệu Ngọc thì đùa cợt nói rằng không lẽ là cha vợ lại cho hắn một chai rượu vang đấy chứ? Hai người cùng ha ha cười to.

Sau đó, bọn họ còn trò chuyện về vụ án, Triệu Ngọc kể lại sự tích anh hùng phá vụ án mạng giết người trên đảo Vĩnh Tiến cho Miêu Anh nghe, Miêu Anh nghe mà mê mẩn, chỉ hận mình không thể có mặt tại hiện trường.

“Nếu vậy thì ngày mai anh dùng phương pháp gì thế, có thể cho bọn họ lấy máu nhận thân, làm rõ xem ai là con của ai?” Miêu Anh tò mò hỏi.

“Ồ? Không hổ là vợ của anh nhỉ! Thế mà em cũng có thể đoán ra được cơ à?” Triệu Ngọc ha ha cười to: “Hay là ngày mai, anh cũng chuẩn bị để cho bọn họ lấy máu nhận thân nhỉ!”

“Được, anh hay lắm! Không muốn nói cho em biết chứ gì?” Miêu Anh trách mắng: “Xem khi về, em thu thập anh thế nào!”

“Được thôi, được thôi! Đại chiến ba trăm hiệp, trên giường và bồn tắm đều được cả!” Triệu Ngọc nhân cơ hội đùa giỡn giở trò, sau đó liền bị Miêu Anh trách mắng một trận...

...

Sáng sớm hôm sau, pháp y Cao Phát Tài không hề nuốt lời, mới sáng sớm đã dẫn nữ học trò xinh đẹp của mình tới Cục Cảnh sát Khúc Lương, chuẩn bị xem màn kịch hay mà Triệu Ngọc đã nói.

Ai ngờ ông ta tới hơi sớm, lúc này Triệu Ngọc còn chưa tới, bọn họ không thể làm gì khác hơn là đi đến phòng tiếp khách ngồi, vừa uống trà vừa chờ đợi.

Cô học trò tên là Trương Bồi Bồi, mặc dù vừa tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu nhưng đã trở thành trợ thủ đắc lực của pháp y Cao rồi.

“Thầy Cao, em không hiểu, tại sao ban đầu thầy lại cung cấp phần tài liệu giả kia cho nhóm Triệu Ngọc vậy?” Trương Bồi Bồi nói: “Nếu chẳng may Đậu Tự Lực không chịu nhận tội thì sẽ khiến chúng ta gặp rất nhiều phiền toái đấy!”

“Tài liệu giả nào?” Cao Phát Tài vô cùng điềm tĩnh nói: “Có chỗ nào là giả chứ? Kết quả kiểm tra của chúng ta đã chỉ ra Đậu Tự Lực có quan hệ máu mủ gần gũi với Thái Kim Đạt, mà sự thật chứng minh, bọn họ chỉ là anh em ruột thịt thôi!”

“Ý của em không phải như vậy! Nếu như... ừm... Nếu như không phải thì sao? Nếu như Đậu Tự Lực thật sự là con của vợ chồng người canh tháp, thì thầy có giúp Triệu Ngọc làm giả không?” Trương Bồi Bồi nghiêm túc hỏi.

“Ha ha...” Ai ngờ, pháp y Cao lại bỗng nhiên bật cười: “Bồi Bồi à, em còn trẻ, có một số việc cần phải có kinh nghiệm mới hiểu được!”

“Em đang lo lắng cho thầy đấy!” Trương Bồi Bồi nghiêm túc hỏi: “Mặc dù kết quả đúng như mong đợi, nhưng em lại vô cùng khinh thường cách làm này của Triệu Ngọc! Thầy Cao, chúng ta thân là nhân viên cảnh sát, đều đã trịnh trọng phát lời thề rằng sẽ chịu trách nhiệm trước những hành động của mình, nhưng tại sao anh ta lại có thể tùy tiện làm xằng làm bậy như thế chứ? Làm giả chứng cứ chính là phạm tội đấy!”

“Ha ha...” Pháp y Cao vẫn mỉm cười nói: “Bồi Bồi à, em nói không sai! Còn thầy, lần sau thầy sẽ chú ý, lần sau sẽ chú ý! Nhưng có điều, em cho rằng hôm nay Triệu Ngọc sẽ dùng biện pháp gì để có thể nghiệm chứng ra được thân phận thật của Đậu Tự Lực và Thái Kim Đạt?”

“Ừm... Em không... không biết nữa!” Trương Bồi Bồi cau mày nói: “Em cảm thấy nên đặt trọng điểm lên người Lưu Thải Vân đúng không?”

Không ngờ, Trương Bồi Bồi vừa mới nói xong thì bên ngoài cửa lại bất ngờ có tiếng ồn ào. Bên trong đám đông ồn ào đó còn kèm theo giọng nói của Triệu Ngọc nữa.

Cao Phát Tài ngay lập tức ra hiệu với Trương Bồi Bồi, sau đó đặt tách trà xuống và đi ra ngoài cửa.

Chỉ thấy hai tay Triệu Ngọc đang kéo hai người đàn ông mà bước nhanh vào phòng thẩm vấn. Mặt mũi của hai lão bị hắn kéo đều bị đánh sưng vù lên, mặt bê bết máu, chật vật vô cùng.

“Ồ? Pháp y Cao, ông tới rồi à?” Triệu Ngọc vừa thấy Cao Phát Tài liền lên tiếng hỏi thăm.

“Tổ trưởng Triệu, thế này là?” Cao Phát Tài không nhận ra hai người đàn ông kia, vì thế hỏi một câu.

“À, là như thế này!” Ngón tay Triệu Ngọc chỉ về phía hai người đàn ông bị đánh kia và nói: “Tôi vốn định lấy máu nhận thân, nhưng không ngờ sau khi tôi giải thích đạo lý một hồi xong thì hai người này đã nhận tội rồi! Cho nên, thân thế của Đậu Tự Lực và Thái Kim Đạt đều đã được làm rõ rồi!”

“Hả?” Cao Phát Tài hơi hơi sửng sốt, người đẹp Trương Bồi Bồi cũng chẳng hiểu ra sao cả.



“A... Đầu óc của tôi thật là! Xin giới thiệu.” Triệu Ngọc chỉ tay về phía hai người bị đánh: “Người này là chú hai của Thái Kim Đạt, người kia là chú ba của ông ta! Hiện tại, hai người họ đã khai báo, vào năm sau khi Thái Hạng Bân bị phán tử hình, ba anh em bọn họ lên đảo Vĩnh Tiến muốn đàm phán với Lưu Thải Vân, không chỉ một lần!”

“Hơn nữa, còn có một lần nọ, sau khi đàm phán không ra được kết quả mong muốn thì bọn họ nóng nảy, liền kết phường làm vài chuyện xấu, anh cả nhà họ Thái đã cưỡng bức Lưu Thải Vân! Cho nên tôi đã tìm ra được đáp án, Thái Hạng Bân không cắm sừng cho anh cả, Đậu Tự Lực và Thái Kim Đạt đều là con trai của anh cả nhà họ Thái!”

“Chuyện này...” Lông mày Cao Phát Tài nhíu chặt lại, trong lòng thở dài, tên Triệu Ngọc này thật đúng là một kẻ lạ lùng, mình nghĩ phức tạp như vậy mà hắn chỉ cần dùng nắm đấm là có thể giải quyết xong xuôi tất cả mọi chuyện rồi! Thì ra, hắn nói “lấy máu nhận thân” chính là lấy kiểu này...