Cuồng Thám

Chương 788: Chương 788





MỆNH LỆNH KHẨN CẤP

“Cho nên, suy đoán thứ nhất đã đúng!” Triệu Ngọc hăng hái nói: “Bởi vì anh em nhà họ Thái làm chuyện không hay với Lưu Thải Vân, cho nên Lưu Thải Vân mới tức giận đến vậy! Bà ta muốn tự tay giết chết Thái Kim Đạt cũng là có nguyên nhân! Ài! Đúng là tạo nghiệp! Tạo nghiệp mà!”

“Thầy Cao, thầy Cao!” Lúc này, Trương Bồi Bồi thực sự không thể nhìn nổi nữa, kéo lấy vạt áo của Cao Phát Tài mà nhỏ giọng than thở: “Thầy xem, thầy xem kìa, sao lại có thể làm như vậy chứ? Làm như vậy... không hợp quy định đúng không?”

“Hửm?” Ở khoảng cách gần như vậy đương nhiên sẽ không thể tránh khỏi lỗ tai của Triệu Ngọc được, hắn lập tức nghiêng đầu qua, không chút khách sáo mà phản bác lại Trương Bồi Bồi: “Cô là cái hành lá gì thế? Tôi không hợp quy định chỗ nào hả?”

“Ưm...” Trương Bồi Bồi bị dọa sợ lùi về phía sau.

“Bồi Bồi...”

Cao Phát Tài vội vàng chắn trước mặt Trương Bồi Bồi, nhưng cô gái bướng bỉnh này vẫn không phục Triệu Ngọc, phản bác một câu: “Anh... anh đánh người! Tra tấn... bức cung!”

“Ô?” Triệu Ngọc trừng mắt, giống như hung thần ác sát vậy. Trương Bồi Bồi còn chưa cảm thấy thế nào mà hai người bị đánh kia đã rùng mình một cái.

“Cái cô nhóc kia được lắm, còn dám chất vấn tôi nữa cơ à!” Triệu Ngọc bắt đầu xắn tay áo lên.

“Tiểu Triệu, Tiểu Triệu...” Cao Phát Tài thấy tình hình không hay liền vội vàng khuyên can.

“Nào nào nào...” Triệu Ngọc xắn xong tay áo, chỉ vào hai gã bị đánh mà lẽ thẳng khí hùng nói: “Để người trong cuộc kể lại một vài chân tướng trong việc này đi, tới đây, nói đi chứ?”

Triệu Ngọc gầm một tiếng, cả người hai tên kia lại run lên.

Chú hai của Thái Kim Đạt vội vàng gật đầu như giã tỏi mà nói: “Không đâu, chúng tôi chạy xe ba bánh bị ngã, mặt mũi bị thế này đều là do ngã sấp xuống mặt đất! Không liên quan tới ngài cảnh sát này đâu!”

“Đúng đấy! Đúng đấy!” Chú ba cũng gật đầu phụ họa: “Chúng tôi rất phối hợp làm việc với cảnh sát, ngài cảnh sát này tìm chúng tôi nói chuyện, chúng tôi liền chủ động khai báo!”

“Ài! Đúng là tạo nghiệp mà!” Mũi của chú Hai chảy máu không ngừng, giống như một dòng nước chảy vậy, mà ông ta lại còn cố tỏ ra vô cùng cảm khái mà nói: “Anh cả tôi thật là quá đáng! Không ngờ lại cưỡng bức Lưu Thải Vân đến mức có thai, làm ra chuyện như vậy... thật sự không còn gì để nói nữa!”

“Đúng đấy, đúng đấy!” Người còn lại lau vết máu trên khóe miệng, ra vẻ bình thản mà cảm khái: “Thật may là cảnh sát đã điều tra rõ mọi việc, trả lại cho chúng tôi chân tướng sự tình!”

“Được rồi, được rồi!” Triệu Ngọc không kiên nhẫn, nói: “Nhanh lên, vào phòng thẩm vấn viết biên bản, ghi lại đầu đuôi ngọn nguồn chuyện xảy ra vào năm đó của mấy ông đi!”

Nói xong, hắn còn cố ý đi tới bên cạnh Trương Bồi Bồi, gần như là kề sát vào người cô ta vậy, chỉ kém ấn tay lên tường và nhốt cô ta ở giữa mà thôi. Sau đó, hắn không nói gì cả, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi.

Trương Bồi Bồi thì sợ tới mức mặt không còn chút máu, cả người run rẩy, trước kia, cô ta chưa từng gặp qua cảnh sát nào như Triệu Ngọc cả...

...

Mấy phút sau, trong phòng làm việc của Xục Cảnh sát.

“Tổ trưởng? Chỉ đơn giản như thế thôi sao?” Tăng Khả gãi đầu nói: “Chú hai và chú ba của Thái Kim Đạt biết chuyện này, anh chỉ việc dùng nắm đấm là có thể giải quyết được ngay? Em... ngày hôm qua chúng ta còn định đi mở quan tài ra nữa đấy!”

“Bọn họ khai rằng năm đó sau khi Thái Hạng Bân xảy ra chuyện, ba anh em họ tìm đến hòn đảo, muốn đàm phán với Lưu Thải Vân, muốn bà ta sửa lời khai, cứu em trai một mạng!” Triệu Ngọc nói: “Nhưng mà Lưu Thải Vân không đồng ý, cứ khăng khăng rằng hung thủ chính là Thái Hạng Bân!”

“Sau đó, cuộc thương lượng rơi vào ngõ cụt, tình hình dần mất khống chế nên bọn họ liền ra tay! Trong lúc kéo qua kéo lại, quần áo của Lưu Thải Vân bị kéo rách, sau đó... ba anh em họ thấy sắc liền nảy lòng tham, đẩy Lưu Thải Vân xuống đất rồi làm chuyện đấy!”

“Sau đó, bọn họ lo lắng sẽ để lại chứng cứ là tinh dịch của mình trong người Lưu Thải Vân cho nên còn cưỡng ép tắm rửa cho bà ta, hơn nữa còn uy hiếp rằng nếu bà ta không đồng ý đề nghị của họ thì sau này bọn họ sẽ còn tới nữa...”

“Tôi đoán rằng, hẳn là Lưu Thải Vân đã rất kích động, sau đó buộc lòng phải chạy trốn khỏi đảo Vĩnh Tiến, đi xa đến nơi đất khách quê người!”

“Mẹ nó!” Tăng Khả bĩu môi: “Tắm rửa rồi mà vẫn mang bầu, cái năng lực này của anh cả nhà họ Thái chắc là chẳng ai bì nổi nhỉ?”

“Hai người kia nói anh cả bọn họ sau khi làm lần đầu, có thể đã bị nghiện! Sau đó hẳn là còn giấu giếm bọn họ mà đi lên đảo vài lần nữa!” Triệu Ngọc nói: “Nhưng chẳng qua chỉ là suy đoán mà thôi!”

“Mặc dù người anh cả làm thật, nhưng mà... toàn bộ ba anh em nhà kia đều có tội đúng không?” Tăng Khả tức giận nắm chặt nắm tay: “Đó chính là cưỡng bức đấy!”

“Đậu Tự Lực là con của người anh cả, chí ít đã có thể nói rõ rằng ông ta có tội!” Triệu Ngọc nói: “Lúc mà tôi để bọn họ ‘lấy máu’ nhận thân, ông ba cứ khăng khăng tuyên bố rằng ông ta không hề làm thật, chỉ đứng bên cạnh góp thêm một tay thôi! Nhưng ông hai lại khác, ánh mắt của ông ta rất kỳ quái, mặc dù cự tuyệt không thừa nhận nhưng nếu thẩm vấn kĩ, chắc chắn sẽ tìm ra vấn đề!”

“Vâng! Vậy em sẽ đi báo cho Cục trưởng Vương Thành Cương ngay lập tức, để ông ta tra hỏi thật nghiêm ngặt, nhất định phải biết được sự thật rõ ràng!” Tăng Khả nói đầy lý lẽ: “Dù tội cưỡng gian đã phạm phải vào mấy chục năm trước, nhưng vẫn không thể để bọn chúng cứ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật như vậy được!”

“Không sao đâu, Ngô Tú Mẫn vừa thông báo!” Triệu Ngọc nói: “Tình hình của Lưu Thải Vân đã ổn định rồi, chẳng mấy chốc là có thể tiếp tục tra hỏi! Lưu Thải Vân là người trong cuộc, chỉ cần bà ta chịu nói ra sự thật thì không kẻ nào có thể thoát tội được!”

“Vâng, đúng lắm!” Tăng Khả thở dài nói: “Bây giờ em rất muốn biết, nếu như Đậu Tự Lực biết mình và mẹ hợp lực lại giết anh ruột của mình thì sẽ cảm thấy thế nào đây?”

“Được rồi, chuyện nên đối mặt thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt!” Triệu Ngọc nói: “Vẫn nên nói chuyện chính đi, chuyện tôi bảo cậu đi làm đã thế nào rồi?”

“Không thể nào, tổ trưởng! Đến bây giờ mà anh vẫn còn chưa tin vào năng lực của em sao?” Tăng Khả khẽ mỉm cười: “Em chẳng những đã hoàn thành nhiệm vụ, không để lại chút dấu vết nào, lại làm cho nó thoạt nhìn giống như là một chuyện xảy ra ngoài ý muốn vậy!”

“Tốt... Vậy thì tốt...” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi nói: “À, tôi nghe nói Cục trưởng Vương đã liên lạc với đội cảnh sát biển, định đi vớt thi thể của Quách Nhất Hàng đúng không? Không phải nói nơi đó là rãnh biển sâu sao?”

“Ừm... đúng! Mặc dù cơ hội không lớn nhưng dựa theo trình tự thủ tục thì dù có khó khăn bao nhiêu vẫn phải thử đã! Tối hôm qua, Cục trưởng Vương đã đi với đội cảnh sát biển rồi!” Tăng Khả khoát tay ra hiệu: “Sáng nay còn dẫn theo Đậu Tự Lực để xác nhận vị trí nữa!”

“Ài! Chỉ mong là có thể tìm được!” Triệu Ngọc lắc đầu than thở: “Bảy mạng người, ấy vậy mà lại rơi vào tình cảnh như vậy...”

Cũng giống như sau mỗi một lần kết án, trong vụ án giết người trên đảo biệt lập lần này, điều rắc rối mà Triệu Ngọc vẫn luôn không thể nào suy nghĩ rõ ràng được đó là người chết nào đều có vết nhơ, làm đủ loại chuyện xấu khi còn sống! Hung thủ giết người tất nhiên là vô cùng độc ác, khiến cho người ta phẫn nộ, nhưng sau lưng anh ta lại cất giấu một nguyên nhân khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Nếu như lấy góc độ của luật pháp để nói thì có lẽ ai đúng ai sai còn có thể phân định rạch ròi, nhưng nếu nhìn từ góc độ đạo đức thì Triệu Ngọc lại cảm thấy tràn ngập khốn đốn và ngỡ ngàng.

Tiếp đó, ngay tại thời điểm Triệu Ngọc và Tăng Khả đang chờ đợi tiến triển mới thì điện thoại di động của Triệu Ngọc reo lên, người gọi tới chính là liên lạc viên Trần Trác.

“A lô? Tổ trưởng Triệu! Mệnh lệnh khẩn cấp!” Cuộc gọi vừa được kết nối, trong điện thoại liền truyền đến giọng nói gấp gáp của Trần Trác: “Trước 8 giờ sáng ngày mai, mọi người phải trở về Tổng cục Hình sự báo cáo! Chú ý là toàn thể thành viên của tổ điều tra đặc biệt, bất kỳ ai cũng không được vắng mặt!”

“Không phải chứ?” Triệu Ngọc chợt nhớ tới quẻ bói của mình, vội hỏi: “Lại xảy ra vụ gì lớn nữa sao? Không phải tôi đã báo với anh rồi à? Vụ án bên này của tôi vẫn chưa kết thúc! Còn có một vụ án cũ cần phải tra rõ nữa!”

“Cậu yên tâm đi, là chuyện tốt!” Trần Trác nói: “Sáng ngày mai, Tổng cục Hình sự sẽ mở một buổi họp báo long trọng chiêu đãi phóng viên, liên quan tới việc kết thúc vụ án thi thể nữ không đầu! Đây là buổi chúc mừng quy mô lớn nhất trong mười năm qua của Tổng cục Hình sự, lãnh đạo các cấp đều tới tham gia cả, các cậu là người trong cuộc thì sao có thể vắng mặt được?”

“Vụ án thi thể nữ không đầu? Liên hoan chiêu đãi phóng viên? Có ý gì?” Triệu Ngọc cau mày lại: “Bảo bọn họ chờ hai ngày không được sao?”

“Trời ơi, cậu nói cái gì vậy...” Trần Trác mới vừa nói một câu thì một người phụ nữ đã cướp lấy điện thoại và nói với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc! Tôi là Tiêu Quốc Phượng, chuyện gấp, buông hết công việc trong tay đi, sáng ngày mai phải trở về Tổng cục Hình sự ngay!”

“Còn nữa, cậu là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, còn phải chuẩn bị một bài phát biểu có độ dài ít nhất hai mươi phút nữa đấy, nội dung chủ yếu là liên quan tới quá trình điều tra và phá vụ án thi thể nữ không đầu, bảo thành viên trong đội của cậu viết, viết xong thì phải lập tức gửi qua cho tôi xem, tôi sẽ sửa chữa lại giúp cậu!”

“Sở... Sở trưởng Tiêu?” Triệu Ngọc nghe thấy giọng của Tiêu Quốc Phượng, lúc này mới nhận ra buổi liên hoan chiêu đãi vào ngày mai tất nhiên không phải là chuyện nhỏ.

“Ngọc à, trước tiên, tôi chúc mừng cậu lại phá được vụ án ở đảo Vĩnh Tiến, có điều, công việc kết án cứ giao lại cho cảnh sát địa phương xử lý tiếp đi!” Sở trưởng Tiêu nhấn mạnh: “Cậu và người của cậu phải chạy về ngay, vụ án thi thể nữ không đầu từng được liệt vào danh sách các vụ án lớn cấp đặc biệt của nước ta, luôn được các giới chú ý quan tâm, lần này cậu điều tra phá được án đã giúp cho Tổng cục Hình sự của chúng ta có cơ hội nở mày nở mặt, cục trưởng cũng vô cùng vui mừng, cho nên mới cố ý chuẩn bị buổi họp báo long trọng này, chúng ta phải long trọng tuyên bố kết quả cuối cùng của vụ án cho bên ngoài biết.”

“Ngày mai, Bộ Tuyên truyền, đài truyền hình, đơn vị truyền thông lớn nhất cả nước, còn có các đơn vị liên quan cũng sẽ tham gia, cậu nhất định phải chuẩn bị bài phát biểu cho thật tốt! Triệu Ngọc, cậu và tổ điều tra đặc biệt của cậu sắp nổi tiếng rồi!”

“À!” Triệu Ngọc thản nhiên gật đầu một cái, sau đó mới được nước làm tới mà hỏi một câu: “Chị ơi, vậy chuyện tôi trở thành nhân viên chính thức đã có chương trình chưa?”