Cuồng Thám

Chương 791: Chương 791





KHÔNG GÂY CHUYỆN KHÔNG GỌI LÀ TRIỆU NGỌC

Sau khi trải qua một trận mây mưa kịch liệt, kiều diễm kia, Lưu Thải Vân dù gần như đã kiệt sức nhưng tất nhiên vẫn không dám qua đêm ở chỗ của Thái Hạng Bân, liền vội vã mặc quần áo vào, thừa dịp đêm đen mà quay trở về chỗ ở của mình.

Nhưng, bà ta không ngờ tới sau khi trở lại phòng ngủ, bà ta lại nhìn thấy một cảnh tượng giống như là ác mộng, khiến cả đời bà ta cũng không thể nào quên nổi.

Bà ta thấy người canh tháp dùng một con dao phay của nhà tự cắt đứt cổ mình! Khi Lưu Thải Vân về, máu đã chảy đầy đất, ông ta đã tắt thở đã lâu!

Hóa ra, đúng như lời người bên ngoài nói, người canh tháp quả thật có xu hướng ngược đãi, chỉ có điều là đối tượng mà ông ta ngược đãi không phải Lưu Thải Vân mà là chính bản thân mình!

Bởi vì khiếm khuyết về mặt sinh lý cho nên ông ta cảm thấy vô cùng tự ti, mỗi lần phát tác đều dùng đủ loại cách để tự ngược đãi mình. Mà lần này, sau khi nhìn thấy Lưu Thải Vân vì một thủy thủ mà phản bội mình, cuối cùng không thể chịu nổi vết thương to lớn trong lòng, cho nên đã lựa chọn tự sát!

Lưu Thải Vân quỳ rạp xuống bên cạnh thi thể của người canh tháp, đau đớn đến nỗi không muốn sống nữa, nhưng lại không khóc ra được nước mắt! Trong nháy mắt ấy, bà ta hối hận chồng chất, mất hết can đảm!

Sau đó, bà ta nhặt con dao phay bị rơi trên mặt đất lên, định đi theo chồng mình! Nhưng mà khi đối mặt với con dao đang giơ lên thật cao, bà ta lại không thể ra tay được!

Bà ta hận mình, nhưng lại không cam lòng! Trong sự đau buồn phẫn nộ, không ngờ bà ta lại ghi hận Thái Hạng Bân, gã đàn ông đã quyến rũ bà ta, cho rằng Thái Hạng Bân cũng phải chịu trách nhiệm trước cái chết của chồng bà ta!

Cho nên, sau khi suy nghĩ rất lâu, bà ta lại làm ra một quyết định mà ngay chính bản thân bà ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Bà ta lau đi vân tay trên con dao phay dính máu, sau đó lặng lẽ đi tới chỗ ở của Thái Hạng Bân, thừa dịp Thái Hạng Bân đang ngủ say, để lại dấu vân tay của ông ta lên đó, hơn nữa còn bôi máu của người canh tháp lên người ông ta nữa...

Ngày hôm sau, bà ta nhân cơ hội Cục Hàng hải tới đón người, diễn một màn vu oan hãm hại kia, hại Thái Hạng Bân trở thành kẻ giết người!

Vân tay trên con dao phay, vết máu trên người Thái Hạng Bân cùng tinh dịch trong cơ thể Lưu Thải Vân, khiến Thái Hạng Bân dù có trăm cái miệng cũng không thể nào chối cãi được, cuối cùng bị phán tử hình, vào ngồi trong tù.

Sau đó, cuộc sống của Lưu Thải Vân cũng không dễ chịu hơn được, bà ta chịu đủ kích thích trong lòng, mỗi lần nghĩ đến người chồng đã chết của mình cùng với Thái Hạng Bân bị oan uổng là bà ta lại cảm thấy cực kỳ bất an, ngày nào cũng sống trong sợ hãi, tinh thần cũng ngày càng sa sút.

Về sau, ba anh em nhà họ Thái hùng hùng hổ hổ đến đảo muốn thương lượng với bà ta, lại không ngờ anh em bọn họ lại làm ra loại chuyện vô nhân đạo đó với bà ta, làm nhục Lưu Thải Vân nhiều lần. Anh em nhà họ Thái còn uy hiếp Lưu Thải Vân, nếu như bà ta dám tố cáo thì bọn chúng sẽ giết luôn bà ta, cá chết lưới rách!

Lưu Thải Vân vì muốn chạy thoát thân nên chỉ đành thu dọn một ít đồ, ngồi thuyền nhỏ rời khỏi đảo Vĩnh Tiến để tiếp tục sống.

Sau đó, đầu tiên là bà ta gặp một đội tàu đi xa bờ, làm người giúp việc trên tàu. Nhưng chưa làm bao lâu thì phát hiện mình đã mang thai. Sau đó, đứa trẻ thậm chí còn ra đời ngay trên tàu nữa! Cho nên, Lưu Thải Vân mới đặt cho Đậu Tự Lực cái tên là Hải Sinh!

Sau khi có đứa trẻ, Lưu Thải Vân đương nhiên không thể tiếp tục làm việc trên tàu nữa, đến bước đường cùng, bà ta đành phải sống nương nhờ một người bà con xa ở gia trang nhà họ Đậu.

Sau đó, dưới sự làm mối của người thân thích này, Lưu Thải Vân gả cho Đỗ Hữu Lâm mới vừa chết vợ. Không phải Lưu Thải Vân không biết chuyện của Đỗ Hữu Lâm, nhưng mà một người phụ nữ còn mang theo đứa trẻ như bà ta, bơ vơ không nơi nương tựa, vì để cho đứa trẻ có một thân phận, bà ta mới buộc lòng phải ép dạ cầu toàn.

Đáng tiếc, ngày vui ngắn ngủi chẳng tầy gang. Đậu Hữu Lâm vừa lười biếng lại vừa ham ăn, lại còn là một con quỷ nát rượu, thường xuyên đánh chửi hai mẹ con Lưu Thải Vân. Chịu đủ bức bách, Lưu Thải Vân không thể không lần nữa lựa chọn rời đi, lúc này mới có chuyện sau đó.

Dựa theo lời khai của Lưu Thải Vân, trong lòng bà ta vẫn luôn rất rõ ràng chuyện người canh tháp tự sát, người có tội nhất là bà ta chứ không phải là Thái Hạng Bân.

Ban đầu, nếu như bà ta giữ chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ thì chắc Thái Hạng Bân sẽ không làm ra chuyện quá giới hạn. Nhưng mà trong tư tâm của bà ta vẫn cứ như bị quỷ thần xui khiến mà cuối cùng làm ra chuyện hãm hại Thái Hạng Bân.

Thật ra, nói cho cùng thì cũng chỉ do bà ta quá ích kỷ! Bà ta lo chuyện mình ngoại tình bị chồng phát hiện sau đó tự sát truyền ra ngoài, bà ta sẽ không còn mặt mũi nào để gặp ai nữa, sẽ bị người đời đàm tiếu chỉ trỏ. Cho nên bà ta mới lựa chọn làm như vậy.

Bao nhiêu năm trôi qua, Lưu Thải Vân không hề nghi ngờ, vẫn cho rằng đứa trẻ này chính là con của Thái Hạng Bân! Bà ta cũng biết Thái Hạng Bân ngồi tù không được mấy năm đã bị bệnh qua đời! Cho nên, vì để tìm kiếm sự an ủi hoặc là để chuộc tội, bà ta vô cùng yêu thương đứa trẻ này, muốn nuôi dưỡng nó nên người.

Nhưng mà bà ta cũng không nhận ra rằng trạng thái tâm lý không tốt của mình đã vô tình làm ảnh hưởng đến đứa trẻ. Thế nên, tính cách của Đậu Tự Lực mới bất thường, tính khí nóng nảy, trong lòng u ám, rồi gây ra một vụ án mạng nghiêm trọng như vậy!

Mãi đến cuối cùng, nhân viên điều tra của tỉnh vẫn không dám nói cho Lưu Thải Vân biết sự thật rằng Thái Kim Đạt và Đậu Tự Lực chính là anh em ruột, lo sợ sau khi biết được chuyện này, Lưu Thải Vân sẽ suy sụp thêm lần nữa.

Mà xét thấy trạng thái tinh thần của Đậu Tự Lực cũng không ổn định cho nên cũng không nói cho anh ta biết.

Vì thế, chân tướng của vụ án mạng giết người xảy ra vào ba mươi lăm năm trước cuối cùng cũng được đưa ra ngoài ánh sáng! Nhưng mà cả câu chuyện này lại khiến người ta thổn thức cảm thán, suy nghĩ sâu xa.

Không ngờ, ba phiên bản phim nói lên ba suy đoán của Thái Kim Đạt đều là sai lầm, hung thủ giết chết người canh tháp không phải là Thái Hạng Bân cũng không phải là Lưu Thải Vân!

“Nếu như...” Tăng Khả nói với vẻ đờ đẫn: “Nếu như đặt tại ngày nay thì người canh tháp có phải do Thái Hạng Bân giết hay không thì chỉ cần kiểm tra vài bước đơn giản là xong rồi! Như vậy sẽ không có án oan của Thái Hạng Bân!”

“Hiện tượng tâm lý này của Lưu Thải Vân cũng có thể lý giải được!” Ngô Tú Mẫn cũng có vẻ nặng nề nói: “Cái này gọi là vì trong lòng tự trách nên muốn đổ cho người khác, nói cách khác, sở dĩ năm đó Lưu Thải Vân hãm hại Thái Hạng Bân không chỉ riêng vì sự ích kỷ của bản thân. Trong tiềm thức, bà ta muốn xóa sự áy náy của mình, cho rằng nếu như Thái Hạng Bân trở thành hung thủ sát hại chồng mình thì sự áy náy của bà ta sẽ được giảm bớt! Những chuyện này nhìn thì thấy hoang đường nhưng lại rất phù hợp với tâm lý của Lưu Thải Vân vào lúc đó...”

Lúc Ngô Tú Mẫn nói chuyện, những người khác cũng rơi vào trầm mặc.

Hương thơm của nồi lẩu gà bay khắp bốn phía, vẫn đang sôi ùng ục, khói trắng bốc lên, nhưng lại không có người nào muốn động đũa thưởng thức cả.

Sau khi biết được sự thật của vụ án hải đăng, tất cả mọi người cảm thấy trong lòng có phần nghèn nghẹn. Vụ án như thế này vốn sẽ có rất nhiều loại kết quả, nhưng lần nào bọn họ cũng gặp phải loại tệ hại nhất.

Lưu Thải Vân hãm hại người khác, lại tự tay giết chết nhiều người như vậy, hành vi này thật sự xấu xa, khiến người ta căm giận, nhưng trong cảnh ngộ bi thảm của bà ta lại tồn tại một số điểm khiến người ta phải thông cảm.

Thói đời nóng lạnh, lòng người khó phân biệt.

Xem ra, chuyện trên thế gian này chính là như vậy, bất kể là loại sự vật gì đều không thể dùng chuyện phải trái đúng sai đơn giản để mà phân định được.

“Được rồi!” Thấy bầu không khí ủ rũ, Triệu Ngọc với tư cách là tổ trưởng tất nhiên phải nói mấy câu, hắn bưng cốc bia lên khuyên giải: “Mọi người, dù là thế nào đi nữa thì cả hai vụ án đều đã được làm sáng tỏ rồi! Dù là Thái Hạng Bân hay là đám người Quách Nhất Hàng, Tiền Tiến! Chúng ta cũng đều đã hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta bắt được hung thủ phạm tội, chúng ta... đã làm rất khá rồi! Cho nên...”

Nói xong, Triệu Ngọc bưng cốc bia lên và nói: “Hãy nghĩ thoáng chút đi, ngọn hải đăng ở đảo Vĩnh Tiến cũng đã sụp đổ rồi! Hải đăng sụp đổ là muốn nói cho chúng ta phải luôn nhìn về phía trước! Cuộc sống tương lai còn có rất nhiều chuyện chờ chúng ta làm đấy! Nào! Cạn ly!”

Nói xong, Triệu Ngọc đã đứng lên, giơ cốc bia lên thật cao.

“Đúng! Lão đại nói đúng!” Nhiễm Đào cũng đứng lên, lớn tiếng nói: “Ha ha, cứ nghĩ tới buổi họp báo ngày mai là tôi đã cảm thấy phấn khởi rồi! Nhờ vào phúc của lão đại, lần này Nhiễm Đào này cuối cùng đã có thể nở mày nở mặt rồi!”



“Đúng đấy! Đi theo tổ trưởng có thịt ăn!” Tăng Khả cũng thoải mái cụng ly.

“Đúng! Tổ trưởng nói đúng!” Ngô Tú Mẫn cũng lớn tiếng nói: “Dù kết quả của vụ án như thế nào, chỉ cần có thể tra rõ được chân tướng là chúng ta đã đạt được mục đích rồi! Sau này, chúng ta sẽ phải càng cố gắng hơn nữa!”

“Nào! Cạn ly!” Triệu Ngọc tổng kết xong, cả bốn người liền cùng nhau cụng ly.

Không ngờ, sau khi cụng ly xong còn chưa uống thì bỗng nhiên có giọng nói không hài lòng từ bàn bên cạnh: “Này! Nhỏ giọng một chút được không? Chỗ này là nơi công cộng! Thật là bất lịch sự!”

“Ấy xin lỗi, xin lỗi!” Tăng Khả vội vàng chắp tay nói xin lỗi.

Nhưng mà Triệu Ngọc lại hung hãn trừng Tăng Khả một cái, sau đó đưa tay vớ lấy một cái ghế nhựa ở bên cạnh.

Nhiễm Đào biết rõ tính khí của Triệu Ngọc, mắt thấy không ổn liền vội vàng bước lên ngăn cản, miệng vội vàng thì thầm: “Lão đại, đừng...”

Nhưng mà Nhiễm Đào vẫn chậm một bước, ngay dưới ánh mắt của mọi người, Triệu Ngọc đã thuận tay trực tiếp ném thẳng cái ghế nhựa trong tay về phía bàn ăn của đối phương...