Cuồng Thám

Chương 792: Chương 792





KHÔNG THỂ YÊN TĨNH ĂN GÀ ĐƯỢC SAO?

Mặc dù là thuận tay ném một cái, nhưng Triệu Ngọc vẫn ngầm tăng thêm sức lực.

“Rầm!” một tiếng, cái ghế đã va đổ nồi lẩu gà, nước lẩu nóng rẫy bắn ra tung tóe khắp nơi, thịt gà rơi xuống đầy đất, những thứ khác như chén đĩa ly rượu bị chấn một cái loong coong vang lên, một mảnh bừa bồn.

A...

Á á á á á...

Mọi người trên bàn vội vàng nhảy về phía sau, mặc dù không bị nước lẩu nóng rẫy bắn phải gây phỏng nhưng cũng bị bắn không ít dầu mỡ.

“Này? Mày muốn chết à!” Bảy người đàn ông vạm vỡ hùng hùng hổ hổ xông lại, lớn tiếng chất vấn: “Bị điên hả? Này!”

Bảy người kêu gào ầm ĩ chỉ vào Triệu Ngọc, mà Triệu Ngọc ngay cả mặt cũng lười quay lại, vẫn ung dung ngồi tại chỗ, an nhàn thoải mái dùng đũa gắp một miếng thịt gà nếm thử, dường như vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì vậy.

Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn ngồi ở góc xa, hai người trố mắt nhìn nhau, cũng đều không thể hiểu nổi hành động vừa rồi của Triệu Ngọc. Bởi vì nơi này là chỗ công cộng, vừa rồi đúng là bọn họ nói chuyện hơi lớn tiếng, nếu như bắt đầu tranh cãi thì đương nhiên bọn họ sẽ là bên đuối lý trước.

Nhưng mà bọn họ vẫn không hiểu được Triệu Ngọc, Triệu Ngọc chính là loại người dù không có cơ hội cũng muốn tạo cơ hội để gây chuyện, làm sao có thể bình thản ngồi đó ăn được chứ?

“Lão đại, anh không thể yên tĩnh ăn gà được sao? Hửm?” Nhiễm Đào thấy Triệu Ngọc lù lù bất động, không hề có chút phản ứng nào, không thể làm gì khác hơn là hạ giọng than thở một câu, sau đó ỉu xìu đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, đứng dậy, chỉ tay vào bảy người trước mặt.

“Mẹ nó!” Một người trong nhóm bảy người đã nhặt cái ghế nhựa lên, muốn ném lại để trả đòn nhưng đột nhiên lại thấy Nhiễm Đào điên lên thì bọn họ trái lại bị dọa sợ, động tác trên tay khựng lại.

Rắc rắc...

Nhiễm Đào nghiêng đầu hoạt động gân cốt một chút, xương vang lên răng rắc, trong phút chốc liền khiến cho bảy người âm thầm căng thẳng, trên mặt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.

Hóa ra bảy người này cũng chỉ là nhân viên công chức bình thường của một cơ quan mà thôi, mặc dù dáng dấp cao lớn thô kệch nhưng đều là người có văn hóa chứ không phải là côn đồ xã hội đen, vốn cũng không đánh nhau bao giờ.

Mà Nhiễm Đào lại mày ưng mắt hổ, cao lớn uy mãnh, quần áo vừa dày vừa nặng không thể che đậy được dáng người kiện mỹ đã được luyện tập kia, cho nên hắn ta vừa đứng lên liền khiến bảy người này hơi chấn động.

“Ài!” Nhiễm Đào cũng là không trâu bắt chó đi cày, sau khi bất đắc dĩ mà thở dài, anh ta lập tức giơ tay lên hỏi một câu: “Người nào tới trước? Nhanh lên đi, tôi đây chưa ăn được miếng thịt nào đâu, đã đói bụng rất lâu rồi đấy...”

“...” Nhiễm Đào vừa nói như vậy, bảy người càng thêm khiếp sợ, không ai dám lộn xộn.

Mà Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn ngồi ở đối diện lại theo bản năng dịch cái ghế về phía sau một chút, nhìn dáng vẻ kia thật sự giống như là đang lo lắng máu sẽ bắn lên cả người mình vậy.

“Đừng có im lặng! Mấy người đông như vậy! Hay là cùng tiến lên đi?” Nhiễm Đào siết chặt quả đấm, quả đấm cũng rôm rốp vang dội.

Vì thế lại càng khiến đối phương thêm e dè, buồn bực nửa ngày mới có một người can đảm đứng ra, hét lớn với Nhiễm Đào: “Được! Có giỏi thì mấy người hãy chờ đấy! Có giỏi thì đừng đi!”

Nói xong, bảy người lại vội vã cầm lấy quần áo và cặp da của mình lên mà đi tới cửa. Một người trong đó thậm chí còn run rẩy mở ví tiền của mình ra thanh toán với nhân viên phục vụ nữa.

“Mấy người... mấy người cứ chờ đó cho tôi!” Trước khi đi, người nọ lại gào thêm một câu, lúc này tất cả bọn họ mới chạy đi giống như muốn trốn vậy.

“Con bà nó! Trò khỉ gì đây hả?” Triệu Ngọc phun xương gà trong miệng ra, buồn bực nói: “Một đám phế vật! Bảy người sống sờ sờ ra đó mà đều bỏ chạy hết à? Tôi hẳn là say rồi!”

“Ài! Lão đại à, không phải tôi đang trách móc anh đâu,” Nhiễm Đào buồn bực nói: “Bọn họ chỉ bảo chúng ta nhỏ giọng xuống một chút thôi mà, chứ không có ý xấu gì, anh ném ghế làm gì chứ? Anh có thể yên tĩnh ăn gà hay không đây?”

“À...” Triệu Ngọc gật đầu một cái, nghiêm túc nói: “Vậy thế này đi, Nhiễm Đào, cởi quần áo ra, hai chúng ta so đấu xem thế nào được không? Mấy ngày nay, tôi chưa được hoạt động chân tay lần nào đâu đấy... Ừm... Này, Đào, Đào Đào... Đi đâu đó?”

“Nhà vệ sinh, nhà vệ sinh...” Nhiễm Đào chạy như bay vậy.

Quay đầu lại, Triệu Ngọc lại chuyển tầm mắt nhìn về phía Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn, hai người vội vàng bưng chén lên che mặt, sau đó nhanh chóng ăn gà...

“Ài!” Triệu Ngọc vứt đôi đũa, giơ chai bia lên, kề lên miệng mà uống như điên, chân phải thì đạp lên ghế bên cạnh, trông giống như là một tên thổ phỉ ác bá vậy.

“Này, ông chủ, ông chủ... Đừng... Đừng mà...”

Không ngờ, Triệu Ngọc đang uống bia thì sau lưng lại truyền đến một giọng nói không đúng lúc.

Nghe thấy âm thanh này, Triệu Ngọc thả chai bia xuống, quay đầu nhìn thì thấy người đàn ông trung niên vừa rồi ngồi trong một góc ăn cơm giờ lại đang bước nhanh về phía mình. Mà người trẻ tuổi có tướng mạo thành thật thì đang cố gắng theo sau ngăn cản.

Tình huống gì đây?

Triệu Ngọc cẩn thận nhìn kĩ, chỉ thấy người đàn ông trung niên này đang hung tợn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt cũng lộ vẻ tức giận.

“Ông chủ, chúng ta còn có việc đấy! Đừng tức giận vì những loại người như vậy làm gì!” Chàng trai cố gắng khuyên nhủ, người đàn ông trung niên cũng có vẻ hơi do dự, mới đi được một nửa nhưng không lại đi tiếp nữa.

“ĐM, cái quỷ gì thế?” Triệu Ngọc liếc bọn họ một cái, không nghề nghĩ ngợi liền dứt khoát giơ lên ngón giữa.

“Hừ! Tự làm bậy không thể sống!” Thấy vậy, người đàn ông trung niên đẩy người trẻ tuổi ra, đi thẳng tới bên cạnh Triệu Ngọc, hơn nữa còn ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

“Trên thế giới này, có hai loại người mà tôi ghét nhất!” Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói: “Thứ nhất, lưu manh! Thứ hai, lưu manh thối tha! Tôi cảm thấy, nếu như trên thế giới này không có hai loại người này thì sẽ càng trở nên yên tĩnh hơn! Cậu thấy sao?”

“À, vậy sao ông còn chưa đi tự sát đi?” Triệu Ngọc khinh thường liếc nhìn ông ta, mặc dù hắn đã nhìn ra người đàn ông trung niên này cũng không phải là loại hiền lành gì nhưng vẫn thẳng thừng đáp trả một câu.

“Hừ!” Người đàn ông trung niên cười lạnh, nói: “Bây giờ, cậu cần làm hai chuyện, thứ nhất, đi xin lỗi những người vừa nãy; thứ hai, xin lỗi tôi! Nếu không thì cậu cũng không còn có cơ hội khác nữa đâu!”

“Được thôi!” Triệu Ngọc đầu tiên nói một tiếng “Thật xin lỗi” ra ngoài cánh cửa, sau đó lại khom người với người này và nói: “Thật xin lỗi!”

“Hả?” Người đàn ông trung niên sửng sốt.

“Ha ha ha ha ha...” Triệu Ngọc không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to, dùng ngón giữa chỉ vào người đàn ông trung niên: “Tôi đã nói xin lỗi theo lời ông rồi! Ông có thể cút đi rồi đấy, ha ha ha ha ha, rùa con, muốn chơi với ông đây à, ông còn non lắm... Ha ha ha ha ha...”

Thấy Triệu Ngọc cười như sắp rút gân, Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn liên tục lắc đầu, sắc mặt có bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu xấu hổ. Thế này đâu có ra dáng một vị đường đường là tổ trưởng của một tổ điều tra đặc biệt chứ?

“Cậu!” Lúc này, người đàn ông trung niên mới hiểu ra Triệu Ngọc đang đùa giỡn mình, lập tức trợn mắt lên mà quát: “Hóa ra cậu không chỉ là một tên lưu manh mà còn là một tên lưu manh không biết xấu hổ nữa! Đúng là cực phẩm!”

“Cảm ơn đã khen ngợi, ha ha ha!” Triệu Ngọc chắp tay lại, cung kính nói: “Bây giờ, ông cũng có hai chuyện cần phải làm, thứ nhất là cởi quần ra chờ bị bạo...”

Triệu Ngọc còn chưa nói hết câu, người đàn ông kia đã thẹn quá thành giận mà đá một cái, Triệu Ngọc vẫn luôn để ý tới ông ta cho nên vội vàng nhảy ra tránh né. Không ngờ, mặc dù chỉ là một cú đá trông nhẹ nhàng nhưng cái ghế của Triệu Ngọc vẫn bị đá bay rất xa, đùng một tiếng, đập vào cây cột.

Wow...

Triệu Ngọc thầm lấy làm kinh hãi, người đàn ông này lúc đá còn ngồi trên ghế, vậy mà vẫn có sức lực mạnh mẽ như vậy, xem ra...

Triệu Ngọc còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì người đàn ông kia đã lập tức vọt tới trước mặt Triệu Ngọc, tung một quyền đấm về phía cổ của hắn.

Tiếng gió phát ra từ nắm đấm nghe vù vù, trong nháy mắt, Triệu Ngọc cảm thấy có một luồng gió mạnh không thể ngăn trở quét qua. Hắn vội vàng giơ tay lên đỡ lấy, nhưng trăm triệu không hề nghĩ tới người đàn ông kia chỉ ra một chiêu giả, tay phải thuận thế móc lên, lại cầm lấy một cái ghế nhựa khác, từ trên cao đập xuống, muốn tròng Triệu Ngọc vào bên trong đó.

Triệu Ngọc cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, vội vàng vung một quyền hướng lên trời, tung ra một cú đấm mạnh mẽ của một tên ác bá nơi đường phố.

Cách cách...

Cú đấm xuyên qua chân ghế rồi nện mạnh xuống mặt ghế, bởi vì người đàn ông trung niên rất hung mãnh dồn sức, sau một cú đấm, Triệu Ngọc đã đâm thủng cái ghế nhựa cứng này! Cú đấm xuyên qua bề mặt ghế, khiến cả cái ghế đều mắc vào cánh tay!

“Con bà nó!” Triệu Ngọc mắng to một tiếng, rồi lập tức tung một cước nhằm thẳng vào bụng người đàn ông.

Động tác của người đàn ông trung niên rất nhanh nhẹn, sau khi nhẹ nhàng né tránh, ông ta liền sải một bước dài vọt tới, đánh nhau với Triệu Ngọc.

Lúc này, Nhiễm Đào vừa đi vệ sinh đã trở lại, mới vừa về đã thấy cảnh tượng đầy kinh ngạc này.

“Không thể nào? Lão đại à, lúc nãy lại xảy ra chuyện gì thế?” Cả khuôn mặt tối như màu đất, hắn ta nói: “Muốn yên tĩnh ăn gà thôi mà sao lại khó khăn đến thế chứ?”