Cuồng Thám

Chương 794: Chương 794





BỘ ĐẶC CẦN

Hóa ra, dưới tình huống khẩn cấp, Triệu Ngọc đã sử dụng máy chỉnh khớp xương tàng hình có thể nắn xương lại nhanh chóng và chữa trị gãy xương, sau khi sử dụng, vai phải của hắn lập tức hồi phục như ban đầu, cho nên mới đánh ra một chưởng kinh người như vậy!

Bốp!

Một chưởng này, Triệu Ngọc đã dồn hết sức lực, cực kỳ mạnh mẽ, người đàn ông trung niên không kịp trở tay nên bị đánh trúng, cả người bị nghiêng đi dưới tiếng vang giòn ầm ĩ.

Á...

Nhìn thấy cảnh khó có thể tưởng tượng được như vậy, những người chứng kiến tại chỗ đều hét lên với vẻ kinh ngạc khó tin, ngay cả nhóm người Nhiễm Đào, Tăng Khả cũng không ngoại lệ.

Mà sau tiếng hét kinh ngạc, không khí lại đột ngột rơi vào im lặng, không ai dám phát ra một chút tiếng động nào.

A…

Cái gọi là vuốt mặt phải nể mũi, người đàn ông trung niên bị trúng một chưởng, ngượng đến mức đỏ mặt tía tai, thẹn và nhục nhã đến cực điểm! Ông ta hét lớn một tiếng, vung nắm đấm lần nữa, lao thẳng đến chỗ Triệu Ngọc.

Cái gọi là giận quá mất khôn, sau khi thẹn quá hóa giận, người đàn ông trung niên đã mất đi cân bằng tâm lý, động tác không còn bình tĩnh vững vàng như trước nữa, dưới sự tấn công gấp gáp, vừa vặn rơi vào tiết tấu của Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc thích nhất là kiểu đánh nhau chợ búa này, nhìn người đàn ông trung niên liên tục ra chiêu với mình, mắt hắn liền rực sáng, hung tàn xông lên.

Oang!

Triệu Ngọc vung một đấm đánh trúng bả vai người đàn ông trung niên…

Đùng!

Một đấm của người đàn ông trung niên trúng thẳng vào mặt Triệu Ngọc, khiến máu mũi của hắn bắn tung tóe.

Ối da da...

Triệu Ngọc vừa cúi đầu, một cú va chạm rất mạnh ập đến, húc người đàn ông trung niên vào cây cột rất mạnh, ầm... Dưới sự va chạm cực mạnh, cả gian phòng cũng hơi rung theo, đến nỗi có một chiếc đèn tuýp rơi xuống đất.

Người đàn ông trung niên thúc mạnh khuỷu tay vào vai Triệu Ngọc, Triệu Ngọc xoay ông ta mấy vòng, sau đó cùng va sập quầy lễ tân của tiệm lẩu!

Bụi tung mịt mù, vụn gỗ bay lả tả, hai người lại cứ như hai con thú điên cuồng vậy, vẫn ra sức đánh nhau, hoàn toàn không nhận ra những gì xung quanh nữa…

Vào lúc này, đám đông cầm gậy sắt đến trả thù đã sớm ngây người ra nhìn, tất cả đều dán chặt lưng vào tường, trông vô cùng sợ hãi. Ai cũng đều thầm vui mừng, may mà mình không liều lĩnh xông lên đánh nhau với Triệu Ngọc...

Cuộc đọ sức điên cuồng của hai người vẫn đang diễn ra, thế nhưng cán cân chiến thắng đã dần dần nghiêng về phía Triệu Ngọc. Bởi vì, hai người dù sao cũng khác biệt về tuổi tác, thể lực của người đàn ông trung niên dù thế nào cũng không hơn được Triệu Ngọc.

Đúng như dự đoán, sau khi đánh nhau một lúc, Triệu Ngọc nhắm chuẩn cơ hội, lén sử dụng chiêu móc chân mà Miêu Anh dạy hắn, khiến người đàn ông trung niên trượt ngã xuống mặt đất.

Sau đó, nhân cơ hội đối phương chưa kịp ổn định lại hơi thở, hắn đặt mông ngồi lên người đối phương, rồi vung quả đấm thép của mình lên, đánh vào mặt đối phương như điên.

Người đàn ông trung niên kia ra sức đánh lại mấy lần, nhưng đều thất bại, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng dùng khuỷu tay bảo vệ phần mặt, cố gắng ngăn cản.

Nhưng mà cú đấm của Triệu Ngọc đầy sức lực, dưới sự tấn công liên tục, ông ta vẫn bị đánh đến mức phải ôm đầu kêu đau.

“A!?”

Lúc này, mắt thấy người đàn ông trung niên không còn sức đánh trả, người thanh niên đi cùng ông ta không nhìn nổi nữa, anh ta đột nhiên nhảy đến trước mặt Triệu Ngọc, đồng thời rút ra một khẩu súng lục chĩa ngay vào Triệu Ngọc.

“Không được nhúc nhích! Dừng tay lại! Đừng đánh nữa!” Chàng trai trẻ căng thẳng hét một tiếng.

“Chết tiệt!” Nhiễm Đào vừa thấy đối phương có súng, liền rút khẩu súng lục từ bên hông mình ra, chĩa vào đối phương mà quát: “Đừng nhúc nhích! Anh cũng không được di chuyển!”

“Hả!?” Nhìn thấy Nhiễm Đào cũng có súng, thằng nhóc đó cũng sợ điếng người, cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

A...

Người xem xung quanh cũng kinh ngạc không kém, bọn họ đã bao giờ nhìn thấy cảnh này đâu? Bất kể là ai cũng không thể ngờ được những người này lại còn có súng...

“Các anh... các anh là ai?” Chàng trai trẻ vẫn giữ súng trong tay, run run hỏi: “Chúng... chúng tôi là người của Bộ Đặc Cần!”

“Chúng tôi là người của Tổng Cục Hình sự!” Nhiễm Đào lớn tiếng trả lời rồi vội hỏi một câu: “Ừm... Bộ Đặc Cần là cái quái gì?”

A...

Giờ phút này, nhóm người cầm gậy sắt kia hoàn toàn điếng người, tất cả đều dựa vào tường rồi vô lực trượt xuống mặt đất, toàn bộ đều hối hận không kịp, không nên đến tiếp tay làm việc xấu...

“Phù...”

Sau khi nhìn thấy hai bên cùng rút súng chĩa vào nhau, Triệu Ngọc nặng nề thở một hơi trước, lúc này mới đứng dậy, thả người đàn ông trung niên kia ra.

Không ngờ, người đàn ông trung niên lại có sức chịu đựng tốt hơn Triệu Ngọc tưởng tượng, sau khi Triệu Ngọc đứng dậy, ông ta cũng nhanh chóng từ dưới đất đứng lên, còn có cả tâm trạng phủi phủi bụi trên người nữa.

“Chết tiệt! Ông còn có thể đứng dậy cơ à?” Triệu Ngọc nhướng mày, lập tức nhìn người này với con mắt khác trước. Theo hiểu biết của hắn, nếu là người bình thường thì nhất định có thể bị đưa vào ICU* cấp cứu rồi!

* ICU: Đơn vị chăm sóc đặc biệt, hồi sức cấp cứu.

“Hóa ra là Tổng cục Hình sự à!” Người đàn ông trung niên thở hổn hển nói: “Thật không ngờ, trong Tổng cục Hình sự lại có kẻ có thể đánh nhau như vậy, đúng là gặp ma rồi!”

Bây giờ, nửa bên mặt của người đàn ông này đã sưng tấy lên, trông rất thảm hại. Nhưng mà, dáng vẻ ông ta sau khi đứng thẳng người rồi nói chuyện lại không hề lộ ra chút vụng về hay yếu thế nào.

“Thẻ chứng nhận! Thẻ chứng nhận!” Nhiễm Đào cầm súng nói: “Miệng nói là Bộ Đặc Cần thì xong chuyện sao? Tôi còn đang nghi ngờ các ông là tội phạm đấy!”

“Có có có...” Chàng trai trẻ hấp tấp lấy từ trong túi áo ra một chiếc thẻ chứng nhận có khảm huy hiệu, đồng thời hỏi: “Vậy còn các anh thì sao? Các anh không phải là tội phạm đấy chứ?”

“Hừ!” Nhiễm Đào cũng lấy thẻ chứng nhận của mình ra.

“Tít tít... Tít tít...”

Ai ngờ, ngay vào lúc này, điện thoại của chàng trai trẻ đột nhiên reo lên, cậu ta vội lấy điện thoại ra và đưa cho người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên hoàn toàn không nghe điện thoại, mà sau khi nhìn vài lần rồi nói với chàng trai trẻ: “Tiểu Cao! Đi thôi, xem ra không ăn được lẩu gà rồi!”

“Nhưng mà...” Chàng trai được gọi là Tiểu Cao vẫn đang cầm súng, có vẻ bối rối.

“Được rồi, bỏ súng xuống đi!” Người đàn ông trung niên ra hiệu, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn. Sau đó, ông ta chậm rãi đi đến trước mặt Triệu Ngọc và nói: “Nếu như cậu thực sự là người của Tổng cục Hình sự, vậy thì hành vi của cậu còn không bằng lưu manh đâu!”

“Này! Ông già, ông ăn nắm đấm chưa đủ à? Nếu muốn đánh nhau thì tôi nhất định sẽ tiếp ông!” Triệu Ngọc nhân cơ hội coi thường: “Hừ, cái vẻ ngoan cố vừa nãy của ông đâu rồi? Còn bày đặt cho tôi hai lựa chọn nữa, chọn cái quái gì chứ?”

“Anh!” Tiểu Cao phẫn nộ trừng mắt nhìn Triệu Ngọc.

“Được rồi! Được rồi...” Người đàn ông trung niên đi đến trước mặt Triệu Ngọc, lạnh lùng nói: “Tôi có một linh cảm, chúng ta... sẽ còn gặp lại nhau nữa đấy!”

“Hy vọng linh cảm của ông là sai!” Triệu Ngọc không quan tâm nói: “Nếu không, ông sẽ còn xui xẻo đấy!”

“Hừ!” Người đàn ông trung niên lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người đi về phía cửa chính. Nhưng mà lúc ông ta sắp đẩy cửa rời khỏi thì lại xoay người ra dấu một chữ số “10” Ả Rập cho Tiểu Cao.

“Ồ!” Tiểu Cao hiểu ngay lập tức, vội chạy đến chỗ ngồi của mình ôm lấy một chiếc cặp tài liệu, sau đó lại nhanh chóng chạy đến trước mặt nhân viên phục vụ, lấy từ trong túi ra mười xấp tiền mặt để vào lòng nhân viên phục vụ, dĩ nhiên là tròn một trăm nghìn.

“Tôi đã thua, tiền thiệt hại cho quán lẩu, để tôi bồi thường!” Người đàn ông trung niên đứng ở cửa, cực kỳ có phong độ mà nói với Triệu Ngọc: “Nhưng mà nếu như để tôi gặp lại cậu thì chưa biết thế nào đâu đấy!”

“Yên tâm đi, ông bồi thường không tệ!” Triệu Ngọc dùng ngón giữa làm động tác bái bai.

Sau khi đưa tiền, Tiểu Cao cũng vội vàng thu dọn đồ đạc, rồi cùng người đàn ông trung niên đẩy cửa ra khỏi tiệm cơm, nhanh chóng biến mất giữa đêm tuyết bên ngoài.

“Hừ! Không biết tự lượng sức mình, ghét nhất là kiểu cha nội cố làm ra vẻ, nham hiểm đội lốt nhã nhặn!” Nói xong, Triệu Ngọc nhặt cây gậy sắt từ dưới đất lên, tầm mắt liếc nhìn nhóm người ban nãy đã xông vào để trả thù.

Chết tiệt…

Giờ phút này, đám người kia đã bị dọa đến mức co quắp lại, vừa thấy Triệu Ngọc cầm gậy sắt nhìn về phía mình thì bọn chúng thậm chí còn muốn tiểu cả ra quần, tất cả đều hoảng sợ tháo chạy, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Đợi đến khi Triệu Ngọc quay đầu lại thì phát hiện Nhiễm Đào vẫn đứng ở đó giơ súng, vội vàng quát một tiếng: “Không phải chứ, cậu bị bệnh à?”

“À…” Lúc này Nhiễm Đào mới vội vã thu hồi súng, rồi lắc đầu hỏi: “Sếp à, không nên để họ đi mới đúng chứ! Chúng ta vẫn còn chưa xem xét thẻ chứng nhận kia đâu! Lỡ như là bọn lừa đảo thì làm thế nào? Bộ Đặc Cần cái gì, từ trước đến giờ, tôi chưa từng nghe qua!”

“Bộ Đặc Cần không phải là cách gọi của bảo vệ sao?” Tăng Khả vò đầu nói: “Lúc em còn đi học, các nhân viên bảo vệ đều tự xưng mình là Bộ Đặc Cần!”

“Hoàn toàn không đơn giản như vậy đâu!” Ngô Tú Mẫn nói: “Tổ trưởng, thân phận của người ban nãy nhất định không đơn giản! Tôi lo là cậu đắc tội ông ta như thế, có thể sẽ gây bất lợi cho cậu đấy!”

“Nhiễm Đào, cái tên ngu ngốc này, để tôi nói cậu thế nào mới được đây? Tại sao phải nói ra thân phận của chúng ta chứ? Bây giờ thì hay rồi, biết chúng ta là người của Tổng cục Hình sự rồi, tra một cái là có thể tìm được chúng ta!”

“Hả? Cái này... Lúc đó thậm chí còn mang cả súng ra đấy! Chứ đâu phải là trò đùa đâu, trong tình hình đó thì còn để ý gì được nữa...” Nhiễm Đào vò đầu.

“Bỏ đi!” Triệu Ngọc búng tay, nói: “Từ biểu hiện lúc nãy thì tôi thấy hai người này nhất định không có vấn đề gì, tinh thần chính nghĩa thì tôi không dám đảm bảo, nhưng mà không có tên tội phạm nào lại chủ động gây sự để lộ mình đâu. Nhưng...” Triệu Ngọc giương mắt nhìn Tăng Khả và nói: “Tăng Khả, để đề phòng, cậu vẫn nên đi xem lại camera đi, dùng cách của cậu để điều tra thân phận của hai người đó! Ít nhất thì chúng ta phải biết họ là ai!”

“Vâng! Ừm...” Tăng Khả chỉ vào chỗ mà người đàn ông trung niên mới nãy ăn cơm và nói: “Trên chai rượu của ông ta nhất định có để lại dấu vân tay, chị Ngô, phiền chị lấy giúp em!”

“Được!” Ngô Tú Mẫn lập tức đứng dậy, đi lấy chứng cứ với Tăng Khả.

“Được rồi! Chúng ta tiếp tục ăn cơm thôi!” Triệu Ngọc kéo ghế ngồi trước bàn: “May mà bàn của chúng ta không bị va đổ. Đừng nói nữa, món lẩu gà này rất ngon đấy! À, đúng rồi...”

Nói xong, Triệu Ngọc chỉ tay vào nhân viên phục vụ, nghiêm mặt thản nhiên nói: “Trong một trăm nghìn đồng mà người ban nãy để lại có bao gồm cả tiền cơm của chúng tôi đấy! Cho nên, mang thêm hai đĩa thịt gà nữa nhé...”

Hú hú hú hú...

Ai ngờ, nhân viên phục vụ còn chưa kịp trả lời thì ngoài cửa đã thình lình truyền đến tiếng còi cảnh sát…