Cuồng Thám

Chương 795: Chương 795





KHẢ NĂNG DỰ ĐOÁN

Vẫn may, cảnh sát là do chủ quán lẩu báo.

Vào lúc đánh nhau kịch liệt trước đó, Triệu Ngọc và người đàn ông trung niên kia đã đập vỡ không ít đồ trong quán, thân là chủ quán lẩu, lý nào lại không báo cảnh sát?

Nhưng mà, thứ nhất, trước khi người đàn ông trung niên đi đã hào phóng để lại một trăm nghìn đồng, số tiền này dùng để bồi thường vẫn còn dư giả, lại không xảy ra thiệt hại về nhân viên nên chủ quán lẩu dĩ nhiên không hề truy cứu.

Thứ hai, nhóm Triệu Ngọc thuộc sự quản lý của Tổng cục Hình sự, không biết cấp bậc cao hơn các cảnh sát được cử đến hiện trường bao nhiêu, cho nên nhóm cảnh sát đó dĩ nhiên không dám lỗ mãng.

Ngoài ra, cộng thêm việc mấy tên cầm gậy sắt kia đã bỏ trốn mất dạng, cũng không có ai truy cứu thêm việc này, cho nên dưới sự giảng hòa của chủ quán lẩu, nhóm cảnh sát chỉ đành yên lặng ra về.

Như vậy, bọn người Triệu Ngọc cuối cùng cũng được toại nguyện ăn một bữa cơm tối. Song, người khác đều ăn rất ngon nhưng Triệu Ngọc rõ ràng lại không như vậy.

Dần dần, vết thương của hắn bắt đầu đau âm ỉ, tuy Ngô Tú Mẫn đã dùng túi cấp cứu xử lý cho hắn, nhưng vẫn khiến hắn đau đớn không nói nên lời.

Bên má trái của Triệu Ngọc đã sưng lên bầm tím, làm tướng mạo có chút bị ảnh hưởng. Còn chỗ bị gãy tay trước đó tuy đã hồi phục, nhưng dù sao cũng từng bị thương nặng, không thể vận động mạnh nữa.

Nhưng... Triệu Ngọc cho rằng, đừng nhìn hắn bị thương thành ra thế này, đảm bảo người đàn ông trung niên đó còn thảm hơn hắn nữa! Ban nãy, người đó vội vàng rời đi, nhìn thì có vẻ phong độ, nhưng thực ra thì đau muốn chết, nhất định là đi tìm nơi để chữa trị rồi! Những thứ khác thì không nói, chỉ cần một cái tát của Triệu Ngọc cũng đã đủ biến mặt người đó thành đầu heo rồi...

Chậc chậc chậc...

Vừa uống rượu vừa ăn thịt gà, Triệu Ngọc vừa tính toán trong lòng, dựa theo thời gian thì người đàn ông trung niên đó nhất định chính là phó bản Kỳ Ngộ mà hắn sẽ gặp hôm nay. Mà quẻ Ly trong quẻ “Cấn Ly” cũng rất có khả năng là chỉ ông ta!

Không lẽ, nếu như mình không quăng ghế nhựa bắt nạt người ta thì hôm nay có khả năng sẽ trở thành bạn bè với người đàn ông trung niên này? Cũng có thể vẫn không tránh được một trận đánh với ông ta? Chỉ là sẽ đổi thành một nguyên nhân khác?

Do vụ án ngọn hải đăng và vụ án giết người ở hòn đảo biệt lập đều đã kết thúc, cho nên Triệu Ngọc cũng không biết chắc được hệ thống sắp xếp buổi phó bản Kỳ Ngộ này cho hắn có dụng ý gì?

Hắn cực kỳ tò mò, rốt cuộc người đàn ông trung niên này có lai lịch thế nào? Từ khí chất tác phong của ông ta, có thể thấy người này nhất định không phải một nhân vật đơn giản, không những bản lĩnh giỏi, hơn nữa còn chi trả hào phóng, rất đáng được chú ý.

Triệu Ngọc nhớ rõ, người được gọi là Tiểu Cao luôn gọi người đàn ông trung niên là ông chủ, nếu như bọn họ không nói dối mà thực sự đúng là Bộ Đặc Cần gì đó, thì có lẽ chức vụ của người này nhất định không thấp.

Chậc chậc...

Nghĩ đến khả năng này, Triệu Ngọc mơ hồ cảm thấy hình như mình đã chọc phải đại họa nào đó vậy. Nhưng mà, dựa theo nguyên tắc của mình, hai người thuộc về kiểu giao chiến hợp lý, cho dù ông ta là ông chủ lớn thì có thể thế nào?

Vả lại, Triệu Ngọc này bây giờ cũng không phải nhân vật bình thường, có Tổng cục Hình sự làm ô dù, đoán chừng ông ta cũng không dám làm gì ông đây!

“Không có... Hai người đều không có!” Lúc ăn cơm, Tăng Khả đã đối chiếu tất cả vân tay và chân dung với kho dữ liệu, không ngờ lại không tìm được bất kỳ kết quả đối xứng nào.

“Ồ?” Triệu Ngọc ăn uống no say, vừa xỉa răng vừa nói: “Xem ra hai người này thật bí ẩn!”

“Sếp.” Nhiễm Đào có vẻ lo lắng mà nói: “Nếu đã tìm không ra kết quả đối xứng vậy thì chỉ có hai khả năng, thứ nhất, hai người đó đều là tội phạm cao siêu, đã ngụy trang ổn thỏa từ trước; thứ hai, bọn họ đến từ đơn vị bảo mật của cơ quan chính phủ, thân phận của bọn họ được phía chính phủ bảo vệ!”

“Tôi vừa nhờ bạn bè điều tra thử.” Ngô Tú Mẫn nói: “Bộ Đặc Cần là một cách nói chung chung, bộ này thuộc mối quan hệ cực kỳ phức tạp, không biết Bộ Đặc Cần mà bọn họ nhắc đến thuộc chi nhánh nào? Nếu như đến từ địa phương thì còn đỡ, nhưng nếu như là đơn vị ngang cấp với Tổng cục Hình sự chúng ta thì gay go rồi! Cấp cơ quan và chức vụ đều cao hơn chúng ta thì không thể đụng đến!”

“Ồ... Như vậy xem ra thì nhất định không phải đội bảo vệ gì đó rồi!” Nhiễm Đào tặc lưỡi.

“Ừ...” Triệu Ngọc vứt cây tăm xỉa răng đi rồi đột nhiên nói với mọi người: “Ban nãy có một chi tiết, không biết mọi người có để ý không? Thân phận của hai người đó hình như có hơi kỳ lạ!”

“Hả? Chi tiết gì?” Mọi người liền hỏi.

“Nhớ cho kĩ, chúng ta là cảnh sát hình sự của tổ điều tra đặc biệt, tôi là đại thám tử Triệu, sau này đi theo tôi, nhất định phải chuyên nghiệp một chút có được không? Nếu không, truyền ra ngoài thì mất mặt lắm!” Triệu Ngọc thừa cơ hội tâng bốc mình: “Tôi hỏi mọi người, có ai chú ý đến người thanh niên trẻ tuổi ban nãy đã lấy ra kiểu súng ngắn gì không?”

“Súng ngắn?” Ba người nhíu mày nhắc lại.

“Tôi có để ý đến, khẩu súng ngắn mà cậu ta cầm nhìn rất quen mắt, nhưng tôi lại chưa từng thấy qua ở đội cảnh sát hình sự!” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Chắc chắn không phải là súng ngắn của cảnh sát đâu nhỉ?”

“Hả, vậy sao?” Tăng Khả vội vàng mở video giám sát, xem xét lại lần nữa.

“Thằng nhóc giỏi lắm, đừng có dùng súng giả lừa bịp bọn ta! Ha ha...” Trong lúc Nhiễm Đào vò đầu, Tăng Khả đã mở video ra. Ai ngờ, Nhiễm Đào chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra rồi vội vàng nói: “Khụ! Đây không phải... đây không phải khẩu Desert Eagle* trong CS** à!”

* Desert Eagle: là một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén chủ yếu được chế tạo ở Israel bởi nhà máy IMI cho công ty Magnum Research.

** CS: Viết tắt của Counter-Strike, là trò chơi điện tử thuộc thể loại bắn súng góc nhìn thứ nhất có tính chiến thuật cao được nhiều người trên thế giới biết đến ra đời dưới phiên bản mod của Half-Life.

“Hả? Không phải chứ?” Tăng Khả nói: “Desert Eagle được mệnh danh là vua của súng ngắn, chính bởi vì tạp âm khá lớn cho nên không được cảnh sát các nước sử dụng. Nhưng đối với nước ta mà nói, loại súng ngắn này bị quản lý khá nghiêm ngặt, cho dù là người được cấp giấy phép sử dụng súng cũng rất khó được phép mang theo! Vậy hai người họ... rốt cuộc là ai?”

“Đúng vậy!” Ngô Tú Mẫn cân nhắc nói: “Họ làm tôi có cảm giác bọn họ vừa không thuộc phía quân đội cũng không thuộc cảnh sát nhân dân, kỳ lạ!”

“Chẳng trách tôi lại cảm thấy trước đây từng thấy qua!” Triệu Ngọc nhìn ảnh khẩu súng và cười nói: “Trước đây tôi rất thích chơi CS, nhưng mà trò chơi chung quy cũng chỉ là trò chơi, so với nhìn thấy ngoài đời thì vẫn khác nhau!”

“Vậy... tổ trưởng, có phải chúng ta nên điều tra xem đơn vị nào được cho phép đeo Desert Eagle không?” Tăng Khả vội hỏi.

“Thôi đi.” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Nếu như bọn họ thực sự có thể sử dụng loại súng ngắn cao cấp này một cách hợp pháp thì chứng tỏ thân phận của bọn họ chắc chắn được bảo mật hết sức, chúng ta không thể nào điều tra ra được đâu! Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, Tăng Khả, đợi lát nữa ra xe, cậu hãy gửi bản diễn thuyết ngày mai cho tôi trước, dù sao cũng phải học thuộc chứ!”

“Tổ trưởng à, mặt của cậu cũng phải hết sưng mới được!” Ngô Tú Mẫn nói: “Trông bộ dạng này của cậu thì hình như có lỗi với ống kính nhỉ? Tôi sợ lãnh đạo lại nói này nói nọ...”

“Ha ha, đừng có ngốc!” Triệu Ngọc cười nói: “Sưng càng to càng tốt, ngày mai, tốt nhất chị hãy băng bó thêm cả cánh tay nữa cho tôi, càng khoa trương càng ăn điểm...”

Sau khi ăn uống no say, bốn người một chó tiếp tục lên đường, Triệu Ngọc còn không quên mang mấy miếng thịt gà có xương cho Đại Hanh.

.

Lúc này, tuyết rơi ngày càng lớn, mặt đất đã biến thành một vùng trắng xóa.

Sau khi khởi động xe, bọn họ nhanh chóng lại tiến vào đường cao tốc lần nữa, tiếp tục đi về hướng Bắc, lái về hướng thủ đô...

...

Cùng lúc đó, bên trong một căn phòng khách sạn ở thành phố Khúc Lương, có vài người đang thực hiện hành động bí mật, người đứng đầu tên là Cao Bằng, hiện đang là ông chủ công ty điện ảnh Quán Quân.

“Mở ra được chưa? Rốt cuộc có được hay không?” Cao Bằng nôn nóng nói với một nhân viên kỹ thuật đang lướt nhanh trên bàn phím laptop: “Cái đầu tiên là ID của công ty chúng tôi, anh chỉ cần mở ra tài khoản và mật mã là được!”

“Đang tính toán đây, ông chủ!” Người đó gật đầu nói: “Thêm mấy phút nữa là được rồi!”

“Tổng giám đốc Cao!” Một phó giám đốc bên cạnh hỏi: “Đoàn làm phim là của công ty chúng ta, tại sao công ty không có tài khoản và mật mã thế?”

“Nói nhảm! Đây là sản xuất độc lập!” Cao Bằng giải thích: “Phim được tải lên bộ nhớ đám mây chỉ có đạo diễn Tiền Tiến và quay phim Trương Thành Công có quyền xử lý, ngay cả Thái Kim Đạt cũng không được!”

“Hà hà hà...” Phó giám đốc nịnh bợ: “Tổng giám đốc Cao à, lần này, công ty chúng ta coi như giàu to rồi! Ai mà ngờ được vụ án giết người trên hòn đảo biệt lập lại đem đến cho chúng ta một cơ hội hiếm có thế này cơ chứ! Nếu như bộ phim này được công chiếu thì đảm bảo sẽ giúp công ty chúng ta kiếm được rất rất nhiều tiền, hơn nữa, ngay cả một đồng tiền để tuyên truyền cũng không phải bỏ ra!”

“Hà hà, chính xác!” Cao Bằng hả hê cười nói: “Phía cảnh sát và đông đảo truyền thông đều tuyên truyền cho công ty chúng ta! Thử hỏi xem, ai mà không muốn xem bộ phim độc nhất mà đoàn làm phim đã dùng cả tính mạng để quay chứ? Ha ha ha... Cũng coi như là chúng ta khổ tận cam lai, trong cái rủi có cái may!”

“Xong rồi, đã mở được rồi!” Lúc này, nhân viên kỹ thuật đã làm xong việc, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Cao, bây giờ tôi sẽ tải nó xuống ngay! Nhưng tệp hơi nặng, có thể sẽ mất một chút thời gian...”

“Thế thì còn đợi gì nữa, nhanh nhanh nhanh...” Cao Bằng hưng phấn xoa xoa tay.

“Ha ha ha, chúc mừng Tổng giám đốc Cao, chúc mừng Tổng giám đốc Cao nhé... Công ty chúng ta sắp nổi tiếng rồi...” Mọi người xung quanh đều đi đến gần chúc mừng.

Nhưng mà, lời còn chưa nói xong thì màn hình laptop lại đột nhiên có ánh sáng xanh nhấp nháy.

“Ơ? Chuyện... chuyện gì thế này?” Nhân viên kỹ thuật cực kỳ hoảng sợ, vội vàng gõ bàn phím, nhưng bàn phím đã bị khóa. Ngay sau đó, một biểu tượng thể hiện việc xóa tài liệu đột nhiên xuất hiện trên laptop...

“Hả? Sao lại thế này?” Nhân viên kỹ thuật hét lớn: “Trương Thành Công bọn họ... không ngờ lại cài chương trình tự hủy, phim ảnh... toàn bộ đều bị xóa mất rồi...”

“A... Không! Không! Không!!!” Trong căn phòng khách sạn lập tức vang lên tiếng gào thét tuyệt vọng của Cao Bằng...