* Trăm hoa khoe sắc mê hồn người: ý chỉ nhìn đồ vật mà hoa mắt cả lên.
11giờ 30 phút đêm.
Thủ đô, trong căn phòng hạng sang của một khách sạn lớn Đông Á.
Triệu Ngọc ngắm cảnh tuyết rơi bên ngoài cửa sổ một chút, sau đó kéo bức rèm lại, đến trước bàn làm việc, bắt đầu đọc bản diễn thuyết của mình, chuẩn bị cho buổi họp báo ngày mai.
Nhưng mà, trước khi mở bản thảo ra, hắn vẫn không nhịn được thở dài, không khỏi nghĩ về chuyện ở quán lẩu hôm nay.
Ài!
Mình đã bị sao vậy?
Thực ra, trong lòng Triệu Ngọc rất rõ ràng rằng trận ẩu đả hôm nay vốn không nên xảy ra, chỉ do hắn tự chuốc lấy thôi.
Dù là bảy người ăn cơm ở bàn kế bên hay là người đàn ông trung niên thấy chuyện bất bình mà vào bênh vực cũng vậy, hành động của bọn họ hoàn toàn không sai. Hắn thực sự đã quá đáng, những người đó chẳng qua chỉ là phàn nàn rằng họ đã nói chuyện hơi lớn tiếng mà thôi, chứ bản thân hoàn toàn không có ác ý gì, hắn không nên cầm ghế lên mà ném!
Sau đó, người đàn ông trung niên cũng chẳng qua là thấy chuyện bất bình chẳng tha, hắn không nên ra tay nặng như vậy...
Nhưng mà, trong tình hình khi đó, hắn cũng không biết tại sao mình lại làm như thế, gần như là xuất phát từ bản năng nào đó, căn bản đầu óc chẳng hề nghĩ ngợi gì!
Thực ra, tuy Triệu Ngọc rất ngang ngược nhưng vẫn coi như là một người biết tự kiểm điểm, hoàn toàn không tự cho mình là đúng. Bây giờ hắn đã hiểu rõ hành động của mình ở quán lẩu là không đúng.
Chẳng qua, tâm trí hắn lúc đó có lẽ là bị ảnh hưởng bởi vụ án, hoặc là phản ứng xuất phát từ bản năng kiếp trước, cho nên mới trở nên hung hãn ngang ngược như vậy.
Ài!
Xem ra... bản tính lưu manh kiếp trước vẫn còn ảnh hưởng quá nhiều đến mình, gần như đã ăn sâu vào rễ rồi! Nếu như đổi lại là hắn của kiếp trước, chỉ ném một cái ghế vẫn coi như là nhẹ đấy! Đã có lúc, Triệu Ngọc chỉ vì có một cậu thanh niên liếc mình mấy lần mà suýt nữa đã đánh mù mắt cậu ta... Danh hiệu Triệu Thiên Bá hoàn toàn không phải giả, mà là nhờ hắn dùng quả đấm của mình mà có...
Lưu manh, đồ lưu manh, lưu manh chết tiệt không biết xấu hổ... Nếu như cậu thực sự là người của Tổng cục Hình sự, vậy thì cậu càng là một tên lưu manh...
Lời của người đàn ông trung niên vẫn quanh quẩn bên tai Triệu Ngọc, ngày trước, hắn luôn coi từ “lưu manh” này như một kiểu ca ngợi, nhưng đến hôm nay, lần đầu tiên hắn lại cảm nhận được sự chói tai trong đó...
Chuyện ngày hôm nay, may mà mình có đạo cụ của hệ thống giúp đỡ, nếu không thì hắn nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi lớn. Nếu như chỉ dựa vào bản lĩnh một mình mình thì hắn tuyệt đối không phải đối thủ của người đàn ông trung niên đó. Huống hồ, sau khi thua cuộc, người ta vẫn có thể cư xử tự nhiên thoải mái như thế, nếu đổi lại là mình...
Người anh em à... Triệu Ngọc lặng lẽ nói với chính mình, cứ tiếp tục như vậy thì... thực sự là không ổn! Sau này mà gặp phải chuyện tương tự thì không được điên tiết lên, làm xằng làm bậy nữa! Không được quên, mình là cảnh sát hình sự, là đại trinh thám, không được giở trò lưu manh trắng trợn như thế nữa...
Sau khi tự kiểm điểm mình thật nặng, Triệu Ngọc lúc này mới cảm thấy trong lòng trở nên kiên định hơn rất nhiều. Thậm chí hắn còn cảm thấy, có lẽ hôm nay hệ thống sắp xếp cho hắn một kỳ ngộ như vậy chính là muốn nhắc nhở hắn rằng sau này không được đắc ý quên mình như vậy, không được tự cho mình là đúng nữa. Chẳng qua, có lẽ hệ thống cũng không ngờ rằng Triệu Ngọc lại đánh thắng chăng?
Lúc này, mấy tiếng tít tít trong điện thoại của Triệu Ngọc vang lên, hắn mở ra xem, hóa ra là Tăng Khả gửi một tin nhắn cho hắn.
Tăng Khả nói với Triệu Ngọc rằng phần mềm Trojan horse* mà cậu ta cài đặt trong tập phim ảnh đã được khởi động, phim ảnh trên bộ nhớ đám mây đã bị xóa hoàn toàn.
* Phần mềm Trojan horse: một loại phần mềm ác tính, có chức năng hủy hoại tương tự virus.
Hóa ra, đây chính là chuyện mà trước đây Triệu Ngọc bảo Tăng Khả bí mật đi làm. Triệu Ngọc đã sớm đoán được đám người Cao Bằng nhất định sẽ lợi dụng chuyện lần này ở đảo Vĩnh Tiến để kiếm tiền từ người chết, cho nên mới bảo Tăng Khả xử lý trước, khiến bọn họ cho rằng là Trương Thành Công đã cài chương trình tự hủy tập tin.
Không hề nghi ngờ rằng nếu như sau khi có được cuộn phim, thể nào Cao Bằng cũng sẽ tiến hành biên tập lại phim, sau đó công chiếu ra ngoài. Có thể suy đoán được rằng không bao lâu sau, vụ án giết người trên đảo Vĩnh Tiến chắc chắn sẽ nhận được sự quan tâm của cả nước, ai mà chẳng muốn xem bộ phim có liên quan đến tình tiết vụ án sẽ như thế nào chứ? Đến lúc đó, cho dù chất lượng phim như thế nào đi nữa, công ty đều sẽ kiếm được bộn tiền.
Nhưng mà nếu làm như vậy thì đối với người chết trên đảo Vĩnh Tiến mà nói quá vô nhân đạo! Không những là một loại sỉ nhục với nạn nhân mà sẽ còn tạo thành sự tổn thương lần thứ hai cho người nhà nạn nhân nữa.
Ngoài ra, đối với người vợ của người canh hải đăng năm đó, đối với Đậu Tự Lực thậm chí là người nhà họ Thái mà nói, cũng là cực kỳ không công bằng.
“Ôi! Thằng cha xấu xa!” Vừa nghĩ đến Cao Bằng, Triệu Ngọc không tránh nổi lòng căm phẫn, hối hận vì lúc đó đã không cho ông ta một bài học: “Đã nhiều người chết như thế rồi mà thằng cha này còn không muốn để người chết được yên nghỉ, một kẻ như vậy, tương lai nhất định sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp đâu!”
Sau khi đặt điện thoại xuống, Triệu Ngọc không nhịn được lại nghĩ đến những người có liên quan đến vụ án trên hòn đảo biệt lập: Đậu Tự Lực, Lưu Thải Vân, Quách Nhất Hàng, Kiều Như Tuyết, Lý Thiến... Thậm chí còn có Thái Hạng Bân của mấy chục năm trước, vận mệnh của mấy người bọn họ dường như đều có mối liên hệ chặt chẽ với ngọn hải đăng cổ xưa kia.
Thói đời dễ đổi, tội ở lòng người. Nếu như trong lòng những người đó nhiều ánh nắng hơn một chút, bớt đi một chút u ám, có lẽ đã không tạo nên kết cục thảm hại ngày hôm nay!
Qua vụ án này, Triệu Ngọc cũng được nhắc nhở rằng cho dù là bất kỳ lúc nào cũng đều phải thường xuyên cảnh giác, nhất định không được để tâm lý mất cân bằng.
Được rồi!
Như câu nói mà Triệu Ngọc đã an ủi các đồng nghiệp trước đó, sự sụp đổ của ngọn hải đăng có lẽ cũng là một kết cục nhất định, cuối cùng đều lắng xuống theo sự kết thúc của vụ án.
Vì vậy, câu chuyện về ngọn hải đăng này đã hoàn toàn kết thúc rồi đúng không!?
Tiếp theo, hắn còn có rất nhiều rất nhiều việc cần làm! Mấy cái diễn thuyết, lĩnh thưởng đều là chuyện nhỏ, trên sổ bìa da màu vàng vẫn còn ba vụ án lớn đang đợi mình công bố lời giải. Không biết sự thật của ba vụ án đó sẽ như thế nào?
Thu hồi mạch suy nghĩ, Triệu Ngọc đặt bản thảo diễn thuyết xuống, chuẩn bị nghiêm túc đọc kĩ thêm lần nữa.
Kết quả, ngay vào lúc này, hệ thống đột nhiên vang lên âm thanh báo đã kết thúc. Sau khi quẻ “Cấn Ly” lần này kết thúc, Triệu Ngọc đạt được độ hoàn thành là 123%, cùng ba bộ đạo cụ: nước hoa tàng hình, đèn pin tàng hình và dù tàng hình.
Tuy độ hoàn thành và khen thưởng không có gì đặc biệt, nhưng Triệu Ngọc vẫn có thể mơ hồ cảm giác được hệ thống không hài lòng với lần kỳ ngộ này của mình.
Từ trước đến nay, hệ thống vẫn luôn duy trì nguyên tắc của mình, chưa hề thay đổi, chỉ cần Triệu Ngọc kiên trì làm việc tốt thì mức độ hoàn thành sẽ cao, thưởng đạo cụ tốt; nếu như làm việc xấu thì sẽ bị giảm bớt!
Cho nên, điều này càng khiến quyết tâm cải tà quy chính của hắn thêm kiên định, tuy hắn không thể đảm bảo mình sẽ trở thành người chính trực đến cỡ nào, nhưng ít nhất thì chuyện giống trong tiệm lẩu hôm nay không thể xảy ra lần nữa!
Do ngày mai có buổi diễn thuyết quan trọng, Triệu Ngọc suy nghĩ cả buổi, vẫn quyết định khoan hãy mở quẻ. Nếu lỡ như mở ra quẻ Càn Khôn gì đó thì mình đừng sống nữa còn hơn!
Chỉ có điều, tuy không mở quẻ nhưng Triệu Ngọc lại bỗng chú ý đến một chuyện, hóa ra qua trận đánh nhau hôm nay, điểm tích lũy Kỳ Ngộ của hắn đã sớm vượt xa 1000 điểm rồi, không ngờ lại đạt được mức độ tiêu chuẩn để thăng cấp một lần nữa!
Thật tốt quá!
Cuối cùng cũng có thể thăng cấp rồi, nghĩ đến điều này, Triệu Ngọc không chút do dự mà ấn nút thăng cấp, để hệ thống Kỳ Ngộ thăng cấp lần thứ ba.
Có thể là do cấp bậc tăng cao, thời gian để thăng cấp lần này cũng kéo dài hơn trước không ít. Triệu Ngọc đợi khoảng năm phút, hệ thống mới thông báo thăng cấp thành công.
Sau khi mở giao diện ra, Triệu Ngọc phát hiện tuy cấu trúc của giao diện chính không thay đổi nhưng hình ảnh lại thay đổi rất tinh tế, thậm chí có một bộ phận còn mang hiệu quả không gian ba chiều.
Sau khi hắn cẩn thận xem qua, phát hiện ngoài hình ảnh ra, hệ thống lại tăng thêm và cải tiến không ít chức năng. Ví dụ như trong giao diện quẻ văn đã xuất hiện chức năng ghi chép lịch sử, có thể tra được tất cả các quẻ đã từng mở.
Lại thấy phó bản Kỳ Ngộ cũng tinh tế hơn trước rất nhiều, thậm chí dần dần đã hiện ra một cái ra-đa cơ bản, đoán chừng là đến khi thăng đến cấp bậc nhất định, nó thực sự có thể biến thành một ra-đa Kỳ Ngộ. Đến lúc đó, đối với việc hoàn thành phó bản Kỳ Ngộ mà nói, chắc chắn sẽ càng thuận lợi hơn.
Trong rất nhiều chức năng mới, thứ đã biến hóa nhiều nhất chính là thanh đạo cụ.
Hắn thấy trong thanh đạo cụ bây giờ mới xuất hiện một thứ gọi là “đạo cụ chỉ định”. Sau khi nhấn vào, bên trong còn xuất hiện ra rất nhiều đạo cụ mà trước đây chưa từng thấy, trong đó có các đạo cụ siêu cấp như máy cắt bằng laser tàng hình, súng gây mê tàng hình, chẳng qua, những đạo cụ này đều chưa sáng, cần phải đạt yêu cầu mới mở được.
Sau khi thử nghiệm vài lần, Triệu Ngọc nhanh chóng hiểu được công dụng của nó. Hóa ra, trước lần mở quẻ tiếp theo, hắn có thể chọn trước đạo cụ muốn có, sau đó đợi sau khi có kết quả kỳ ngộ, nếu như có thể đạt được độ hoàn thành mong đợi thì có thể có được đạo cụ này!
Chẳng qua, muốn chọn những món đạo cụ này thì cần phải tiêu hao số điểm tích lũy nhất định, mà đạo cụ càng lợi hại, số điểm tích lũy cần để mở càng cao. Lấy máy cắt bằng laser tàng hình làm ví dụ, nếu như muốn có được nó thì Triệu Ngọc phải bỏ ra năm trăm điểm tích lũy mới mở được, sau đó còn phải đạt được độ hoàn thành Kỳ Ngộ 180% mới có thể giành được vào tay. Nếu như không đạt được 180% thì năm trăm điểm tích lũy kia sẽ hoàn toàn biến mất…
Bên cạnh đó, ngoài chức năng “đạo cụ chỉ định” ra, thanh đạo cụ còn có thêm các chức năng mới như “phục chế đạo cụ” và “kết hợp đạo cụ”, khiến Triệu Ngọc có cảm giác nhìn mà hoa mắt cả lên...