Buổi sáng hôm sau, mười giờ mười lăm phút, trong phòng hội nghị của Tổng cục Hình sự Trung ương lớn như vậy, tuy kín người ngồi nhưng lại im lặng như tờ, mọi người đều nín thở im lặng lắng nghe người phát biểu trên bục.
Người phát biểu chính là Triệu Ngọc, hắn đang tường thuật lại cho mọi người nghe quá trình hắn phá vụ án thi thể nữ không đầu.
“Lúc đó, xăng đã bị đổ tràn lan dưới mặt đất, Lý Phi thấy tôi và Nhiễm Đào xông vào căn nhà, lại châm bật lửa trước, hơn nữa còn ném cuống mặt đất!” Triệu Ngọc kể đến mức chấn động lòng người, khiến không khí xung quanh trở nên hồi hộp: “Ngọn lửa bốc lên! Lúc đó, trong lòng tôi chợt lạnh ngắt, tôi đã nghĩ, thôi xong rồi, thôi xong rồi! Lý Phi châm lửa tự thiêu không quan trọng, mấu chốt là vụ án rất có thể mãi mãi không có cách nào tra ra sự thật!”
“Được rồi! Liều thì cứ liều thôi!” Triệu Ngọc vỗ ngực nói: “Nếu thật sự bị lửa thiêu chết thì đành phải chấp nhận thôi! Ai bảo chúng ta là cảnh sát hình sự đấu tranh vì tìm kiếm sự thật chứ! Chuyên nghiệp chuyên đến mức này, chắc cũng không ai có được nhỉ? Ha ha!”
“Nhưng dù thế nào, lúc đó lửa cũng đã bốc lên, tôi hoàn toàn không nghĩ được nhiều như thế, vừa rồi đều là tôi bịa lung tung đấy! Lý Phi vừa ném bật lửa một cái là tôi đã dũng cảm quên mình mà lao vào, đánh nhau một trận với ông ta dưới đất, lăn đến tận bên kia căn nhà!”
“Nói thật với mọi người vậy! Lúc đó, trên người Lý Phi cũng có xăng, ngọn lửa đã đột ngột bùng lên, quần áo của tôi cũng bốc cháy! Thật đúng là ngàn cân treo sợi tóc, thập tử nhất sinh, ngay cả tôi cũng sắp tuyệt vọng! Nhưng ai ngờ được, tôi chưa đến số chết, ngọn lửa lớn làm cháy thùng xăng, gây ra một vụ nổ lớn!”
Nhìn Triệu Ngọc dùng tay diễn tả “bùng!”, toàn bộ những người đang nghe đều giật mình hét to một tiếng.
“Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa bốc cao ngút trời đã nhấn chìm cả căn nhà, tôi ôm lấy Lý Phi mà nhắm mắt lại, cho rằng cuộc đời này đã kết thúc rồi, sau này không thể nào cống hiến cho nhân dân trên cương vị là cảnh sát hình sự mà tôi đã yêu thương nhiệt tình nữa! Nhưng ai ngờ, sau khi thùng xăng nổ tung, chỉ trong nháy mắt đã đốt hết không khí trong nhà, dập tắt cả ngọn lửa trên người chúng tôi!”
“Tôi phản ứng cực kỳ nhanh, vội vàng kéo Lý Phi ra khỏi căn nhà! Lúc này, các thành viên trong đội của tôi lập tức chạy đến, đồng chí Ngô Tú Mẫn trong cái khó ló cái khôn, lấy hai bình chữa cháy trên xe hơi xuống, phun liên tục để chữa cháy, ôi chao, trong lòng tôi thống khoái lắm, sau đó, đồng chí Nhiễm Đào của chúng tôi lại đeo còng tay cho Lý Phi, lúc này cuối cùng mới xem như nghi phạm Lý Phi còn sống.”
Oa!
Nghe thấy Triệu Ngọc thoát khỏi nguy hiểm, mọi người lúc này mới như trút được gánh nặng mà chậm rãi thở ra, vài giây sau mới không kìm lòng được mà vỗ một tràng pháo tay cho Triệu Ngọc.
“Mọi người không cần phải khâm phục tôi đâu, cảnh sát nhân dân luôn phải phục vụ vì nhân dân, thực ra đây đều là những điều mà một cảnh sát hình sự chúng tôi nên làm!” Triệu Ngọc dí dỏm nói: “Nói thật là, nếu không có sự hỗ trợ không ngừng của các vị lãnh đạo! Không có sự phối hợp mạnh mẽ của cảnh sát địa phương! Không có sự cống hiến không vụ lợi từ đồng đội thân yêu của tôi! Triệu Ngọc tôi làm gì có tài cán phá được vụ án lớn như vậy! Cho nên, chúng ta còn phải dành một tràng pháo tay cho bọn họ nữa!”
Dưới sự thổi phồng của Triệu Ngọc, một tràng vỗ tay vang dội lại vang lên khắp phòng lần nữa! Sau khi các vị lãnh đạo trên bục nghe xong cũng tươi cười rạng rỡ, liên tục gật đầu, đối với một người biết nguyên tắc đạo lý biết lo cho đại cuộc, vừa có năng lực vừa hài hước thú vị như Triệu Ngọc đúng là rất hiếm có.
“Nhưng mà mọi người cũng đừng quên tôi nhé, Triệu Ngọc tôi cũng là người có công lao không thể bị vùi dập được!” Triệu Ngọc nói đến chỗ thích thú, lại hỏi các vị lãnh đạo một câu ngay trước mặt mọi người: “Các vị lãnh đạo, chuyện tôi chuyển sang chính thức, có phải chúng ta có thể sắp xếp rồi không?”
Triệu Ngọc nói như vậy, toàn hội trường cười ồ lên, lãnh đạo trên bục cũng cười không khép miệng, Tổng Cục trưởng còn thẳng thắn ra dấu chữ “OK” với Triệu Ngọc.
Tiếp theo là đến thời gian đặt câu hỏi, đối diện với các phóng viên đặt ra câu hỏi liên quan đến tình tiết vụ án, Triệu Ngọc đều trả lời hết câu này đến câu khác rất khéo léo, dí dỏm, làm cả hội trường liên tục cười vang, không khí sôi nổi, lại vừa không mất đi thể thống, phối hợp với nhau, thoáng chốc làm tăng thêm ấn tượng về Triệu Ngọc trước mặt công chúng.
“Cảnh sát Triệu, sau khi điều tra rõ vụ án Lý Phi, trong lòng anh đã nghĩ như thế nào? Có giống với dự đoán trước đó của phía cảnh sát không?” Một nữ phóng viên với mái tóc dài hỏi.
“Có giống hay không thì tôi không biết, nhưng lúc đó, tôi chỉ có một suy nghĩ!” Triệu Ngọc chớp mắt nhìn về hướng người đẹp: “Phá xong vụ án này là tôi có thể được một người đẹp là cô phỏng vấn rồi! Em gái à, không ngại để lại nick Wechat chứ?”
“Cảnh sát Triệu, vậy vết thương trên mặt anh là do đâu vậy?” Một phóng viên khác lại hỏi: “Có liên quan đến vụ án thi thể nữ không đầu không?”
“Ồ, đó là do tôi có công lao nên kiêu ngạo, muốn Sở trưởng Tiêu tăng lương cho tôi, nhưng bà ấy không đồng ý, bị bà ấy tát một cái!” Triệu Ngọc trả lời không chút nghĩ ngợi, sau đó mới thừa dịp phóng viên ngơ ngác mà bật cười lớn tiếng: “Ha ha ha, tôi chỉ đùa thôi, là hôm qua tôi lại tiếp nhận một vụ án lớn, lúc đánh nhau với tên cướp thì để lại vết thương! Xin mọi người yên tâm, tên cướp còn thảm hơn cả tôi nữa đây, mặt ông ta mà đặt cạnh đầu heo thì tuyệt đối không phân biệt được đâu!”
Cứ như vậy, Triệu Ngọc bắt đầu kiểu mặt dày không biết xấu hổ, sắc thái lẫn lộn lại kỳ quái của mình mà hoàn thành bữa tiệc chiêu đãi phóng viên long trọng lần này, đồng thời thuận lợi trở thành ngôi sao thu hút sự chú ý của toàn hội trường.
Mức độ ảnh hưởng của vụ án thi thể nữ không đầu thực sự là không gì sánh bằng, ở trong nước có thể nói là đứng thứ nhất! Cho nên, có thể phá vụ án này, Triệu Ngọc nhất định sẽ nổi tiếng, vang danh khắp nơi. Chỉ trong thời gian ngắn, báo đài truyền thông khắp nơi đều đưa tin, khiến tên tuổi Triệu Ngọc truyền khắp cả nước chỉ trong một đêm.
Sau bữa tiệc chiêu đãi phóng viên, Tổng cục Hình sự còn đặc biệt sắp xếp một buổi lễ tuyên dương nội bộ, để khen thưởng Triệu Ngọc và tổ điều tra đặc biệt. Trong buổi lễ, Tổng Cục trưởng đại nhân tuyên dương cao biểu hiện xuất sắc của đội Triệu Ngọc, không những hứa hẹn tuyên dương ngay tại chỗ, thưởng tiền, mà còn chính miệng đồng ý rằng sẽ chính thức bắt tay vào làm thủ tục chuyển nhóm Triệu Ngọc thành nhân viên chính thức.
Đối với các vị lãnh đạo của Tổng cục Hình sự mà nói, có được Triệu Ngọc giống như nhặt được bảo bối vậy!
Biểu hiện của Triệu Ngọc đã không thể dùng từ “nổi bật” để miêu tả được nữa, từ sau khi hắn bước vào tổ điều tra đặc biệt và đảm nhiệm chức tổ trưởng, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà đã lần lượt phá được bốn vụ án lớn, biểu hiện xuất sắc như vậy, thực sự là chưa từng ai có được, hắn liên tục phá vỡ kỷ lục của Tổng cục Hình sự, thành tích nổi bật, khiến người ta phải chú ý.
Thực ra, ngoài vụ án giết người thần tốc, vụ án thi thể nữ không đầu, vụ án viên đá quý bị trộm và vụ án giết người trên hòn đảo biệt lập ra, Triệu Ngọc còn làm được một việc lớn quan trọng khác, khiến các vị lãnh đạo càng coi trọng hắn, nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, đó chính là tài liệu mật mà hắn vô tình có được ở New Zealand.
Nếu như chỉ đơn thuần là nhận xét về công lao thì thực ra, thành tích mà Triệu Ngọc đạt được ở New Zealand không thua gì những vụ án kia. Số tư liệu mà hắn có được thậm chí còn ảnh hưởng đến cả tiến trình chiến lược thương mại của cả nước, công lao này đã nâng lên đến mức độ giành vẻ vang cho đất nước, không phải điều có thể đánh đồng với phá án.
Chỉ là, do chuyện này thuộc về cơ mật tối cao, trong Tổng cục Hình sự chỉ có vài vị lãnh đạo lớn nhất biết được, không được tuyên dương trắng trợn với bên ngoài. Cho nên, Tổng Cục trưởng đại nhân chỉ thầm tiết lộ với Triệu Ngọc về một số thủ tục khen thưởng có liên quan, hoàn toàn không rêu rao quá mức.
Sau khi lễ tuyên dương kết thúc, dĩ nhiên là đến tiệc mừng rồi. Nhưng tiệc mừng cao cấp như vậy không giống với tiệc mà Triệu Ngọc từng tiếp xúc ở Tần Sơn trước đây, trong bữa tiệc gần như không ai đụng đũa ăn cơm, càng không đọ rượu, mọi người chỉ vui vẻ cụng ly rồi trò chuyện với nhau về một số chuyện vặt trong giới quan trường mà thôi, lời nói của hai bên cũng đều lịch sự khách sáo.
Tuy Triệu Ngọc cố gắng pha trò để điều tiết không khí, nhưng thứ nhất là không thân quen gì với lãnh đạo, thứ hai là điểm cười không giống nhau, thứ ba là khoảng cách trình độ văn hóa quá lớn, cho nên cuối cùng đều thất bại, khiến Triệu Ngọc cảm thấy cực kỳ buồn chán.
Thế nhưng, sự buồn chán lúc này chỉ là một cái bắt đầu, từ sau tiệc chiêu đãi phóng viên, liên tục mấy ngày, Triệu Ngọc hoàn toàn rơi vào các buổi tiệc xã giao cấp cao này, phỏng vấn riêng, phỏng vấn chuyện cảnh sát, gặp gỡ các lãnh đạo lớn nhỏ, còn cả họp báo cáo, giảng dạy cho sinh viên trường cảnh sát, truyền đạt kinh nghiệm cho cảnh sát hình sự tuyến đầu, sau đó lại hết lời mời dự tiệc này đến lời mời dự tiệc khác.
Dần dà, Triệu Ngọc không cảm thấy buồn chán nữa mà là phát điên!
Để trốn những buổi tiệc xã giao ấy, hắn không ngừng gửi báo cáo xin cấp trên mấy lần, muốn tiếp tục dẫn tổ đi điều tra vụ án ác ma Bắc Thiên, ai ngờ, toàn bộ báo cáo lại đều bị Sở trưởng Tiêu bác bỏ!
Triệu Ngọc không thể hiểu được liền tự mình đi tìm Sở trưởng Tiêu tranh luận, nhưng ai ngờ, Sở trưởng Tiêu lại nhân cơ hội tâm sự thật lòng với hắn, dùng lời nói chân thành dạy hắn một bài học trong cuộc sống, ân cần chỉ bảo Triệu Ngọc: làm người không được quá tự mãn, phải để cho người khác con đường lui, nếu không thì sẽ đắc tội người khác!
Triệu Ngọc càng thêm kinh ngạc, không hiểu tại sao mình đi phá án lại đắc tội với người khác?
Kết quả là Sở trưởng Tiêu thuận miệng trích một câu danh ngôn cổ để trả lời Triệu Ngọc: “Ca khúc mùa xuân, khó ai hòa vang được. Người có danh tiếng lớn, nhưng khó hòa hợp!”
“Ồ, hóa ra là như vậy!” Triệu Ngọc nghe xong thì liên tục gật đầu, dường như đã hiểu, sau khi gật cả buổi mới nghiêm túc nói ra bốn chữ: “Là có ý gì?”