Cuồng Thám

Chương 799: Chương 799





PHÓ TỔ TRƯỞNG

Dù gieo được quẻ gì, công việc của Triệu Ngọc cũng đều phải hoàn thành.

9 giờ sáng, theo kế hoạch đã sắp xếp trước đó, Triệu Ngọc tới phòng hội nghị chính của Tổng cục Hình sự để tham gia lễ trao thưởng. Đúng như Sở trưởng Tiêu đã nói, những vị khách quý tham gia lễ trao thưởng đều là những vị lãnh đạo cấp cao. Ngoài bằng khen và huân chương danh dự ra, Triệu Ngọc còn liên tiếp nhận được tiền thưởng của một số bộ phận liên hiệp trao tặng.

Hắn tính toán qua một chút, cộng lại tối thiểu cũng hơn trăm nghìn, coi như lại được một vụ thu hoạch nho nhỏ. Đương nhiên, sở trưởng nói với hắn rằng những khoản tiền thưởng này chẳng qua chỉ là cơ chế khuyến khích, tiền thưởng phá án chính thức còn ở phía sau, cần phải chờ các sếp phê duyệt mới có thể nhận được tiền.

Chuyện cho tới bây giờ, Triệu Ngọc cũng đã quen với cảm giác được mọi người chú ý, vì thế hắn chuyện trò vui vẻ trong buổi lễ trao thưởng hôm nay, hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.

Sau đó, hắn lại cùng các vị lãnh đạo cấp cao tham gia một buổi họp cấp cao, quen biết được thêm không ít bạn bè. Có điều, hắn nghĩ những người bạn này cũng chỉ là xã giao mà thôi, hẳn là vẫn không tính là quẻ “Ly” mà trong quẻ văn nhắc tới.

Sau khi kết thúc buổi họp, đợi tới 12 giờ 10 phút trưa, một chiếc xe chuyên dụng được lái từ Cục Cảnh sát Tấn Bình đã đưa Thôi Lệ Châu đến phòng nhân sự của Tổng cục Hình sự để bàn giao.

Nhiều ngày không gặp, Thôi Lệ Châu không chỉ gầy hơn mà còn tiều tụy hơn rất nhiều so với trước đây. Triệu Ngọc biết, chắc chắn là cô ta vẫn còn đang nhớ về chuyện Đào Hương.

Được biết, Đào Hương đã bị cảnh sát lập án khởi tố vì có liên quan đến rất nhiều vụ trộm cắp nguy hiểm, e rằng lão sẽ phải an hưởng tuổi già trong ngục giam. Nhưng mà xét thấy trạng thái tinh thần của Đào Hương đặc thù, hiện tại đã bị cảnh sát địa phương sắp xếp ở một trại giam đặc biệt, người ngoài rất khó tiếp cận.

“Này, cô nhóc, thế nào rồi, sống vẫn ổn chứ hả?” Sau khi tiếp nhận, Triệu Ngọc tự mình mở còng tay cho Thôi Lệ Châu, sau đó tiến đến và nói nhỏ bên tai cô ta. “Đừng quên trước đây cô đã đồng ý với tôi chuyện gì, tôi nói được làm được, sau này tôi sẽ xem biểu hiện của cô thế nào!”

“...” Thôi Lệ Châu nhìn Triệu Ngọc với vẻ thâm tình, mở miệng chần chờ một hồi lâu mới yếu ớt nói một câu. “Tôi... tôi muốn ăn xâu thịt dê!”

“À?” Đầu tiên, Triệu Ngọc khá bất ngờ, sau đó thì thoải mái cười to, vỗ vai nữ phi tặc mà nói. “Cái này thì dễ thôi, đủ xâu thịt dê cho cô đấy, chỉ là cô đừng ăn nhiều đến mức biến thành con heo mập là được!”

Nghe thấy những lời ấy, mọi người đều cười ha ha.

Ngô Tú Mẫn có mối quan hệ rất tốt với Thôi Lệ Châu, lúc này cũng tiến lên thân thiết ôm lấy Thôi Lệ Châu và an ủi một lúc.

Lúc này, Triệu Ngọc nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó đi tới trước mặt Tiêu Quốc Phượng, định chào tạm biệt.

Ai ngờ, Sở trưởng Tiêu chợt giơ tay ra hiệu “stop” rồi vừa cười vừa nói. “Triệu Ngọc à, Thôi Lệ Châu đã được bàn giao xong rồi! Thế nhưng còn có một người nữa, cậu cũng phải nhận vào đội!”

“What?” Triệu Ngọc sửng sốt: “Thế nghĩa là sao?”

“Từ sau khi cậu phá được vụ án thi thể nữ không đầu thì số người ái mộ cậu cũng tăng vọt lên, có rất nhiều cảnh sát đến đây, muốn gia nhập vào tổ điều tra đặc biệt của cậu!” Sở trưởng Tiêu đưa ra một tập tài liệu, nói. “Vì thế, trong số những người này, tôi đã giúp cậu chọn một người rồi, sau này, người này chính là phó tổ trưởng của tổ điều tra đặc biệt các cậu! Cậu cũng tiếp nhận đi nhé! Thêm người cũng là thêm lực lượng, sau này khi cậu xử lý các vụ án thì càng thuận buồm xuôi gió hơn!”

“Cái quái gì vậy? Phó tổ trưởng? Người mới đến này làm phó tổ trưởng? Làm cái gì? Đến giám sát tôi hay là làm gián điệp thế?” Triệu Ngọc bĩu môi nói. “Sở trưởng! Thêm người vào tổ thì tôi không phản đối, nói thật với chị, thực ra tôi sớm đã muốn nói với anh chị để xin thêm vài người nữa rồi, nhưng sợ kinh phí của anh chị không cho phép thôi!”

“Chị nói xem, hiện tại tôi đã là một đại thám tử nổi danh, dù sao cũng phải có một đội ngũ đàng hoàng đúng không? Nhưng mà người vừa mới tới đã làm phó tổ trưởng thì có vẻ không thích hợp cho lắm?”

“Còn nữa, tại sao lại không nói sớm cho tôi biết một tiếng? Tôi tự mình chọn cũng được chứ!” Triệu Ngọc oán trách. “Người mà anh chị sắp xếp chưa chắc đã phù hợp với khẩu vị của tôi, còn nữa... ừm... ừm...”

Triệu Ngọc đang mặt mày hớn hở nói, bỗng dưng lại thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc đi vào từ cửa chính!

Hả?

Triệu Ngọc nhìn người kia một lúc, miệng há to chưa kịp khép lại...

Đó là một nữ cảnh sát cao một mét bảy, mái tóc đen được cắt ngắn rất xinh đẹp, mỗi bước đi đều trông oai hùng hiên ngang, giống như cơn gió mùa xuân vậy...

Mẹ kiếp!

Miêu... Miêu Miêu Miêu....

Triệu Ngọc gọi tên trong lòng, lúc này mới đột nhiên hiểu ra, thì ra lúc trước, Miêu Anh nói với hắn qua điện thoại rằng sẽ có bất ngờ, thì ra là chuyện này!

“Ừm, ở đây!” Sở trưởng Tiêu hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn chỉ vào Miêu Anh mà nói đúng như quy trình. “Đây chính là phó tổ trưởng của tổ điều tra đặc biệt các cậu!”

Ồ ồ ồ...

Nhiễm Đào vừa thấy người mới đến là một đại mỹ nhân, nhất thời không kìm lòng được mà huýt sáo, sau đó nói nhỏ với Tăng Khả. “Tôi nói này người anh em, hai chúng ta trúng số độc đắc rồi, cô này so với cô trước còn xinh đẹp hơn nhiều! Tôi cảm thấy mùa xuân của tôi lại tới rồi, tôi thực sự yêu tổ điều tra đặc biệt của chúng ta chết đi được!”

Tuy rằng ở New Zealand, Triệu Ngọc đã gây ra chuyện lớn như vậy nhưng bởi vì cấp cao đã giữ bí mật nên đám người Nhiễm Đào, Tăng Khả đều không biết về Miêu Anh. Triệu Ngọc cũng chưa từng nói với bọn họ.

Tuy là tiếng huýt sáo của Nhiễm Đào nhỏ nhưng vẫn bị Ngô Tú Mẫn và Thôi Lệ Châu nghe được. Hai người đồng thời bĩu môi, Ngô Tú Mẫn còn phàn nàn một câu “Không biết xấu hổ”, Thôi Lệ Châu cũng lén giơ lên ngón giữa....

“Đẹp quá, đẹp quá...” Nhiễm Đào nhìn thẳng vào Miêu Anh, còn chảy cả nước miếng.

“Ha ha ha, nào, tôi xin giới thiệu!” Sở trưởng Tiêu vẫn giả vờ mà giới thiệu. “Đây là đồng chí Miêu Hiểu Anh, còn đây là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, thần thám nổi danh - Triệu Ngọc!”

“Tổ trưởng Triệu, xin chào”. Miêu Anh chân thành đi tới trước mặt Triệu Ngọc, hết sức phối hợp mà lên tiếng chào hỏi, đồng thời đưa tay phải ra định nắm tay Triệu Ngọc.

Nhưng Triệu Ngọc lại kéo Miêu Anh đến trước mặt mình, không nói năng gì mà ôm chầm lấy Miêu Anh rồi hôn cô...

Oa...



Trong nháy mắt, mọi người đều kinh ngạc đến mức ngây người!

A...

Nhiễm Đào giống như bị lửa thiêu vậy, mắt trợn tròn, sắp bật cả máu ra...

Cạch cạch....

Cả người Tăng Khả run rẩy, điện thoại di động rơi xuống đất....

Ngô Tú Mẫn và Thôi Lệ Châu cũng kinh hoảng, miệng há to đến nỗi đầu lưỡi cũng lộ cả ra.

Sở trưởng Tiêu bên cạnh cũng hơi đỏ mặt, ngượng ngùng lấy tay che mặt.

Dưới cái ôm và nụ hôn của Triệu Ngọc, Miêu Anh không hề có chút phản kháng nào. Hai người tình ý nồng nàn, say mê, nụ hôn cấm trẻ em này kéo dài đến mười mấy giây....

“Khụ khụ khụ...” Nhiễm Đào đấm ngực giậm chân, ho khan mãnh liệt, vươn tay kéo Tăng Khả mà nói. “Sếp... sếp thực sự quá mạnh mẽ! Tôi đã từng thấy nhiều người theo đuổi phụ nữ rồi nhưng vẫn chưa thấy ai thành công nhanh đến vậy! Tổ trưởng... thực sự là quá táo bạo!”

“Tôi... tôi cũng coi như mở mang kiến thức!” Tăng Khả vừa rung đùi đắc ý vừa khen. “Chẳng lẽ đây là kiểu ‘vừa gặp đã yêu’ mà người ta thường nói tới?”

“Hai tên ngốc này!” Vẫn là phụ nữ lý trí hơn, Ngô Tú Mẫn thờ ơ nói. “Hai cậu thực sự không nhìn ra à? Hai người bọn họ vốn dĩ đã quen biết nhau rồi!”

“À...” Lúc này, Thôi Lệ Châu mới sực nhớ tới điều gì đó, vội nói. “Thì ra chị ấy chính là bạn gái của tổ trưởng Triệu... Thực sự là quá đẹp! Hai người thật xứng đôi!”

“Ưm...” Sau âm thanh ấy của Triệu Ngọc thì nụ hôn của hai người lúc này mới chấm dứt. Triệu Ngọc quay đầu lại và nói với Sở trưởng Tiêu. “Được rồi lãnh đạo, tôi vô cùng hài lòng về vị phó tổ trưởng này! Tôi nhận luôn! Ha ha ha...”