Cuồng Thám

Chương 800: Chương 800





MỞ RỘNG CỬA ĐÓN TIN MỪNG

Trời đông giá rét, gió lạnh căm căm.

Mặc dù đêm qua, tuyết rơi không nhiều, nhưng đầu đường cuối ngõ vẫn như được khoác lên mình một tấm áo trắng. Hiện giờ, tuyết đã ngừng rơi nhưng bầu trời vẫn âm u mờ mịt, nhìn không thấy một tia nắng mùa đông ấm áp nào.

Một chiếc Land Rover băng qua khu phố và chạy thẳng ra vùng ngoại ô. Miêu Anh lái xe, Triệu Ngọc ngồi ở vị trí lái phụ. Trái ngược với không khí giá lạnh ngoài cửa sổ, Triệu Ngọc cảm thấy cả người ấm áp dễ chịu, trên mặt tràn ngập sắc xuân tươi sáng.

“Miêu Miêu, Miêu Miêu này!” Triệu Ngọc nhìn Miêu Anh không chớp mắt, say mê mà nói: “Tình hình hiện tại, thật đúng là anh không thể ngờ tới, em không cảm thấy thế này hơi nhanh sao? Thế này... đi gặp cha mẹ luôn sao? May mà hôm nay vì phải tham gia buổi lễ trao thưởng nên anh đã mặc quần áo mới đấy, nếu không thì đúng là đã có lỗi với lời mời thịnh tình của cha mẹ vợ rồi!”

“Được rồi, anh đừng tự mình đa tình nữa!” Miêu Anh vừa lái xe vừa nói: “Chỉ là mời anh tham gia bữa tiệc của gia đình em thôi, nhìn cái vẻ hớn hở của anh kìa!”

“Ấy... Lời này sai rồi!” Triệu Ngọc cười như không cười mà nói: “Một lần xa lạ hai lần quen, để anh xem, chuyện tốt của hai chúng ta rất gần rồi. Chỉ cần thu phục được cha mẹ em là được, ha ha ha...”

“Ôi, nổi hết cả da gà rồi đây này!” Miêu Anh oán trách: “Em nói cho anh biết. Tuy rằng cha mẹ em không phản đối hai chúng ta đến với nhau, cha em cũng có vài phần tán thưởng anh, nhưng anh đừng kiêu ngạo quá, hai người bọn họ dù sao cũng chỉ có một mình em là con gái bảo bối, cho nên nếu như anh còn xử sự giống như mấy tên lưu manh thì em cũng không thể chống đỡ cho anh được đâu!”

“Yên tâm, yên tâm!” Triệu Ngọc cười hì hì nói: “Dù sao anh đường đường cũng là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, làm sao có thể đánh đồng với bọn lưu manh được chứ. Em cứ chờ mà xem, anh nhất định có thể khiến cha mẹ vợ hài lòng!”

“Ài!” Miêu Anh vẫn không yên lòng mà lắc đầu: “Nói thật cho anh biết, trong bữa tiệc lần này, anh chỉ làm nền mà thôi! Hôm nay, cha em mời khá nhiều khách, không giàu thì cũng có địa vị chức sắc, đều là bạn bè có quan hệ làm ăn với gia đình em cả! Vì vậy... không phải như anh nghĩ đâu!”

“Ôi chao, không phải bữa cơm gia đình sao?” Triệu Ngọc quay đầu lại nhìn chiếc xe cảnh sát theo sát phía sau, trong chiếc xe kia có Nhiễm Đào, Ngô Tú Mẫn, Tăng Khả còn có Thôi Lệ Châu, tổng cộng bốn người. “À... Anh hiểu rồi, chẳng trách ngay cả đồng nghiệp của anh mà em cũng mời, xem ra là nhà em cũng rộng nhỉ?”

“Anh nghiêm túc một chút có được không?” Bên ngoài là cả một vùng tuyết trắng chói mắt, Miêu Anh đeo chiếc kính râm thời trang lên: “Cái gì mà đồng nghiệp của anh? Hiện tại, chúng ta đều cùng thuộc tổ điều tra đặc biệt cơ mà, tổ trưởng của em?”

“Ấy, chuyện này rắc rối rồi đây! Hóa ra, đây là điều ngạc nhiên mà em đã nói với anh à?” Triệu Ngọc vừa giơ ngón tay cái lên vừa nói: “Phó tổ trưởng chính là vợ của anh, thật đúng là ngoài dự đoán!”

“Ài!” Miêu Anh liếc mắt nhìn Triệu Ngọc qua kính râm, than thở: “Bệnh thần kinh lại tái phát rồi!”

Triệu Ngọc âu yếm nhìn Miêu Anh, cô đeo kính râm, lúc thì nhăn mày lúc lại cười, chợt khiến hắn nhớ lại dáng vẻ Miêu Anh khi mới quen biết.

Khi đó, hai người cùng đi điều tra vụ án lớn ở Miên Lĩnh, dọc đường đi thường châm chọc lẫn nhau, quả thật đúng là một đôi oan gia trời sinh...

“Này, anh nhìn gì thế?” Miêu Anh tức giận lườm một cái rồi nói: “Kết thúc tiệc, chúng ta hãy chuẩn bị xuất phát đi Bắc Thiên đi! Em đã không thể đợi được nữa, muốn bắt đầu điều tra vụ án ác ma này rồi! Ài! Thật sự không muốn làm lãng phí nửa ngày!”

“Đừng vội, đừng vội! Hiện tại, đội ngũ lớn mạnh, nửa ngày hay một ngày cũng không vấn đề gì!” Triệu Ngọc vừa bấm ngón tay tính toán vừa nói: “Nói ra thì cũng thật trùng hợp, tính cả em và Tiểu Thôi, đội chúng ta vừa hay có ba nam ba nữ... âm dương cân bằng!”

“Hừ! Còn nói nữa à!” Miêu Anh hừ lạnh một tiếng, oán trách: “Anh không tiếc phải chịu trách nhiệm lớn như vậy khi đòi giữ lại một nữ phi tặc, nói thật đi, có phải anh nhìn trúng cái cô bé kia rồi không?”

“Mẹ kiếp, khụ khụ...” Triệu Ngọc ho khan hai tiếng, giải thích: “Em nói như vậy là không đúng rồi. Anh chỉ nhìn trúng kỹ thuật của cô ta. Sau này nếu có gặp vụ án nào khó giải quyết, cô ta nhất định sẽ đóng vai trò quan trọng. Hơn nữa, cô ta quen thuộc với khá nhiều người trong giang hồ, giúp ích rất nhiều trong việc phá án đấy!”

“Hừ, lại bắt đầu khua môi múa mép rồi đấy!” Miêu Anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Đừng tưởng là em không biết, lần trước ở New Zealand, anh và đồ đệ của anh thân thiết đến thế nào nhé?”

“Hả... Khụ khụ... Cái này chẳng có nghĩa gì cả. Miêu Miêu à! Triệu Ngọc này là ai mà em còn không biết sao?” Triệu Ngọc vỗ ngực nói: “Anh tuyệt đối trung trinh không đổi, thẳng lưng quỳ gối trước đền thờ trinh tiết mà thề, Triệu Ngọc anh một lòng thủy chung đối với Miêu đại mỹ nữ, có nhật nguyệt chứng giám, dù sông cạn đá mòn, anh cũng sẽ không đi tới New Zealand xa xôi kia nữa...”

“Tinh tinh... Tinh tinh...”

Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa dứt lời thì điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, thì ra có người gửi tin nhắn Wechat cho hắn. Hắn cúi đầu mở tin nhắn ra đọc, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Không ngờ tin nhắn này lại là cô diễn viên Lý Thiến kia gửi cho hắn. Tổng cộng có hai tin nhắn. Đầu tiên là tin nhắn thoại dài 50 giây và tin nhắn thứ hai là video WeChat!

Mẹ kiếp...

Đại ca hệ thống à, mày muốn chơi tao phải không?

Triệu Ngọc vô cùng phiền muộn, đối với cô diễn viên Lý Thiến kia, từ sau lần điều tra phá án ấy, hắn đã không còn liên hệ gì, không ngờ tại thời điểm không đúng lúc này, cô ta lại gửi tin nhắn cho mình.

Không biết tin nhắn thoại kia có nội dung gì, nhưng nếu lỡ như có một chút mập mờ nào đó thì hôm nay nhất định sẽ rất xui xẻo, thậm chí không thể tránh khỏi một đòn King Kong trí mạng.

“Sao thế?” Miêu Anh dường như cảm giác được điều gì: “Nhanh mở tin nhắn đi!”

“À... à...” Triệu Ngọc chậm rãi đặt ngón tay vào giữa màn hình, có chút do dự.

“Này, anh không chột dạ chuyện gì đấy chứ?” Miêu Anh giục.

“Có cái gì mà phải chột dạ đâu.” Triệu Ngọc cảm thấy mình không thẹn với lương tâm, liều mình mở video WeChat.

Kết quả, trong video thình lình xuất hiện một người phụ nữ ngồi đối diện gương trang điểm, cô ta chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh.

Trong phút chốc, Triệu Ngọc có cảm giác hồ đồ. Cái cô Lý Thiến này phải chăng là đặc phái viên do Thượng Đế phái xuống hủy diệt mình sao?

Có điều, chỉ trong giây lát, Triệu Ngọc chợt phát hiện người phụ nữ trong video không phải Lý Thiến mà là một cô gái trông vô cùng quen mắt.

“Tôi thật không hiểu nhà sản xuất đã nghĩ thế nào nữa. Không sợ bị xúi quẩy sao?” Cô gái kia tức giận nói: “Nếu bộ phim này mà được công chiếu thì chúng ta đều là một lũ thất đức! Các người thích mời ai quay phim thì tìm người đó đi! Tôi đây còn có chuyện quan trọng phải làm, không có gì quan trọng hơn hợp tác giữa tôi và ông chủ Chu đâu, ít nhất thì chúng tôi đang làm việc thiện tích đức đấy...”

Nói tới đây, đoạn video ngắn cũng kết thúc, khiến Triệu Ngọc ù ù cạc cạc, chưa hiểu đầu đuôi ra sao.

“Đây là ý gì?” Miêu Anh đang lái xe liếc nhìn qua, cũng không hiểu nguyên do. “Cô gái đó nhìn quen quá!”

“Ừ, anh cũng thấy quen!” Nói xong, Triệu Ngọc mở tin nhắn thoại của Lý Thiến ra nghe.

“Cảnh sát Triệu, đây là đoạn video ngắn mà tôi vừa ghi lại, anh xem đi, chắc sẽ có ích.” Giọng nói của Lý Thiến bất chợt vang lên: “Đám Cao Bằng muốn đưa vụ án đảo Vĩnh Tiến dựng thành phim điện ảnh, thậm chí còn muốn Lan Thải Nghiên vào vai nữ chính nữa, kết quả bị mắng té tát một trận.”

“Khốn kiếp...” Triệu Ngọc vò đầu, không ngờ tin nhắn mà Lý Thiến lại là thế này. Cô gái trong video kia thì ra là siêu sao Lan Thải Nghiên.

“Hừ! Cái tên Cao Bằng này đúng là muốn tìm đường chết đây mà!” Triệu Ngọc lắc đầu mắng: “Đoàn làm phim có nhiều người chết như vậy, vậy mà lão ta vẫn còn nghĩ cách để ôm tiền sao? Nếu lão ta thật sự dám quay bộ phim này thì để xem anh có chỉnh lão đến chết hay không!”

“Anh chỉnh lão hay không thì không liên quan tới em, nhưng mà anh và nữ diễn viên kia, còn cả siêu sao kia nữa, quan hệ cũng thân thiết quá đấy nhỉ? Cũng không tệ đâu!” Miêu Anh chế nhạo nói.

“Cái này...” Triệu Ngọc nhất thời không biết nói gì.

“Đồ ngốc! Nhìn bộ dạng của anh kìa...” Miêu Anh cười khúc khích nói: “Em đùa với anh thôi. Em biết, tuy rằng anh trông lưu manh nhưng là người có chừng mực! Hơn nữa, là do em phụ anh trước, nên em không có tư cách yêu cầu anh quá nhiều!”

“Ha ha, vẫn là vợ anh hiểu rõ anh nhất!” Triệu Ngọc lúc này mới như trút được gánh nặng, vội vàng cười khúc khích, gửi nụ hôn gió tới nữ thần.



Xe chạy trên đường cao tốc khoảng hai mươi phút, cuối cùng cũng tới nhà Miêu Anh.

Mặc dù Triệu Ngọc đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi thực sự tới nhà Miêu Anh thì hắn vẫn bị choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt.

Các biệt thự bình thường không thể so sánh được với nó. Sau khi xe tiến vào cổng chính, đầu tiên là chạy qua vườn hoa, có hòn giả sơn và đài phun nước, xe chạy thêm mấy phút nữa mới tới tòa biệt thự năm tầng nằm giữa khu vườn. Nhìn quanh bốn phía, có sân tennis, hồ bơi và đầy đủ các tiện nghi cao cấp khác, mức độ xa hoa của nơi này quả thực vượt xa khỏi sức tưởng tượng của Triệu Ngọc.

Bà nội nó chứ! Trước đó, Triệu Ngọc chỉ biết nhà Miêu Anh giàu có, nhưng giàu có đến mức độ như thế thì đúng là nằm ngoài dự đoán của hắn.

Miêu Anh trực tiếp lái xe tới cửa biệt thự, ngay lập tức có người ra hỗ trợ đỗ xe. Miêu Anh vui vẻ kéo cánh tay Triệu Ngọc, cùng nhau bước vào phòng khách.

Ai ngờ, hai người bọn họ vừa mới bước chân tới cửa thì đúng lúc gặp một đôi vợ chồng trung niên vừa đi tới, người đàn ông hào hoa phong nhã, người phụ nữ quý phái đoan trang.

“Cha! Mẹ!” Miêu Anh vui vẻ gọi lớn, sau đó xoay người chỉ vào Triệu Ngọc: “Đây chính là người mà con đã kể với cha mẹ, Triệu Ngọc...”

Miêu Anh vội nháy mắt với Triệu Ngọc, chỉ vào đôi vợ chồng trung niên giới thiệu: “Đây là cha em, mẹ em...”

Sau khi giới thiệu xong, đáng lẽ Miêu Anh phải nghe thấy Triệu Ngọc mở miệng chào hỏi “Cháu chào bác trai, bác gái”, vậy mà chờ nửa ngày trời lại phát hiện ra Triệu Ngọc bỗng nhiên hóa thành tượng đá đứng ở bên cạnh, một chữ cũng không nói ra.

“Triệu Ngọc... này...” Miêu Anh vội vàng nhắc nhở, lại phát hiện Triệu Ngọc đang đờ người ra mà nhìn chằm chằm vào cha của cô.

Mà trong khoảnh khắc này, cha của Miêu Anh cũng giống như vậy, sững sờ nhìn Triệu Ngọc, không nói được lời nào.

Thôi xong rồi!

Xong rồi!

Trong phút chốc, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng rét lạnh, tim dường như ngừng đập. Thì ra cha của Miêu Anh không phải ai khác mà chính là người đàn ông trung niên đã đánh nhau với hắn trong quán lẩu gà kia!

Xong đời rồi...

Triệu Ngọc tuyệt vọng mà than thở, trên đời có hàng nghìn hàng vạn sự trùng hợp, ấy vậy mà cố tình, hắn lại gặp phải tình huống tồi tệ nhất, hắn vậy mà lại đánh phải cha vợ!!!