“Này, tuyển thủ thi đấu, nhanh lên đi, mau ra sân ngay! Tất cả đều đang chờ anh đấy...” Lúc này, một nhân viên chạy tới thúc giục, hét lên với Triệu Ngọc.
“Cút ngay!” Ai ngờ dưới cơn giận dữ, Miêu Anh tiến lên đá bay người này.
“Ấy?” Triệu Ngọc nhanh chóng đứng dậy kéo cô lại và nói. “Được rồi, bây giờ anh đã quyết định sẽ không trốn tránh nữa! Anh sẽ dùng thành ý của mình để lay động bác trai và bác gái!”
“Triệu Ngọc! Cái tên khốn kiếp này!” Cuối cùng, Miêu Anh cũng nổi giận, muốn túm cổ Triệu Ngọc mà mắng to vài câu, nhưng Triệu Ngọc đang cởi trần, cô không thể làm gì khác ngoài kéo lỗ tai Triệu Ngọc, lớn tiếng hỏi. “Nói vậy là anh thực sự đã đánh cha em!?”
Triệu Ngọc đau đến mức méo miệng, không thể làm gì khác ngoài gật đầu.
“...” Miêu Anh véo mạnh hơn. “Lúc nãy cha em tung hô anh nhiều như vậy là vì muốn làm anh bẽ mặt? Biến anh làm trò cười cho thiên hạ? Để đuổi anh đi?”
“Ưm ưm ưm...” Triệu Ngọc liên tục gật đầu.
“...” Miêu Anh lại dùng sức véo. “Cha em cũng cố tình sắp xếp cho anh đấu với Sanger Rove?”
“Ừ ừ ừ...” Triệu Ngọc đau tới mức sắp phát khóc.
“Tại sao lại có thể như vậy chứ!?” Cuối cùng, Miêu Anh cũng chịu buông tay ra, lớn tiếng mắng. “Con mẹ nó, mấy chuyện kỳ quái như thế này mà tại sao giờ em mới biết chứ?”
“Ừm... Em...” Nghe thấy câu chửi cửa miệng của mình từ Miêu Anh, Triệu Ngọc có chút không thoải mái.
“Không được!” Miêu Anh kéo cánh tay Triệu Ngọc lại và nói. “Nếu như cha em cố tình sắp đặt thì anh chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm! Sanger Rove sẽ không nương tay mà sẽ dồn hết thực lực để đánh anh, anh sẽ chết mất!”
“Anh biết!” Triệu Ngọc gật đầu. “Nhưng chỉ khi làm vậy mới khiến oán giận trong lòng cha vợ biến mất, mới có thể khiến bọn họ chịu để mắt đến đứa con rể tương lai này! Sống chết có số, giàu sang do trời, Anh Anh, anh phải đi!”
Nói xong, Triệu Ngọc xoay người muốn đi.
“Không được!” Miêu Anh giơ tay muốn tóm lại, nhưng cánh tay trần của Triệu Ngọc làm cô không có chỗ níu lại, dưới tình thế cấp bách, cô lập tức túm lấy quần đùi của Triệu Ngọc, khiến chiếc quần bị kéo giãn chun dài ra. “Triệu Ngọc, em phải đi tìm cha, bảo ông ấy hủy trận đấu! Anh cũng đâu phải kẻ ngu, anh thừa biết kết cục của mình nếu đấu với Sanger Rove mà...”
“Miêu Anh!” Không ngờ Triệu Ngọc lại giận dữ hét lên một tiếng rồi nói: “Em nghe kĩ cho anh! Trận đấu ngày hôm nay là cơ hội duy nhất để anh chuộc lỗi! Tất cả đều là lựa chọn của Triệu Ngọc này! Em hiểu tính cách của anh mà. Tuy anh không phải chính nhân quân tử gì nhưng là người dám làm dám chịu, chưa bao giờ trốn tránh. Nếu như hôm nay em yêu cầu cha em hủy trận đấu thì nỗi nhục này, cả đời Triệu Ngọc này vẫn không thể nuốt được!”
“Triệu Ngọc... Anh... Tại sao anh phải làm khổ mình như thế chứ?” Miêu Anh nói. “Có gì hiểu lầm thì chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện là được, đều là người một nhà, nói rõ ra hết là được! Tại sao anh phải dùng cách này để giải quyết cơ chứ?”
“Em sai rồi!” Triệu Ngọc hiên ngang lẫm liệt. “Đây là cách giải quyết tốt nhất của đàn ông! Cho dù anh có đánh thắng hay bị đánh đến chết, anh cũng phải cho cha em biết rằng ông đây... Nhầm... Anh, anh là một người đàn ông sắt thép, chứ không phải thứ lưu manh mà ông ấy vẫn luôn mắng chửi!”
“Triệu Ngọc, khó khăn lắm mình mới gặp lại nhau, anh không thể...” Miêu Anh gấp gáp đến mức chân tay luống cuống, nhưng cô hiểu tính cách của Triệu Ngọc. Nếu cô cưỡng chế hủy trận đấu này, nó sẽ là sự đả kích rất lớn đối với Triệu Ngọc.
“Được rồi! Anh đã quyết tâm rồi, em đừng nói nữa!” Triệu Ngọc dứt khoát nói. “Miêu Anh, em nhớ cho rõ, chính vì rất khó khăn chúng ta mới có thể ở bên nhau nên anh càng không cho phép bất cứ ai chia rẽ chúng ta! Anh sẽ dùng cái mạng này để bảo vệ tình yêu của anh! Hãy tin anh, chắc chắn anh sẽ làm được!”
“Anh! Anh...” Nước mắt Miêu Anh bắt đầu rơi, cô vẫn kéo lấy quần đùi của Triệu Ngọc, không biết nên làm sao cho phải.
“Nào, thả tay ra đi!” Triệu Ngọc nói. “Em đừng có bi quan như thế chứ, đừng quên anh là Triệu Thiên Phách bị ung thư khốn nạn thời kỳ cuối đấy! Quyền vương chim vương gì đó, ông đây không thèm để vào mắt đâu!”
Trong lúc sửng sốt, Miêu Anh không cẩn thận nới lỏng tay khiến quần đùi của Triệu Ngọc bị tụt xuống một nửa, “lộ hàng” nghiêm trọng. Triệu Ngọc cố gắng kéo quần lên, nhưng vì hai tay đã đeo găng đấm bốc nên không thể kéo nó lên.
“Này... Em giúp anh một chút được không, đừng có đứng ngây ngẩn ở đó nữa!” Triệu Ngọc bĩu môi, Miêu Anh mới đến gần, giúp Triệu Ngọc kéo quần lên.
Lúc cô đến cạnh, hắn đột nhiên lại cảm thấy rung động.
“Đến đây nào.” Triệu Ngọc cảm thấy trái tim mình rung động, vội vàng liếm mép với vẻ xấu xa rồi nói. “Em yêu! Vẫn nên có một chút cổ vũ cho anh chứ nhỉ?”
“Anh...” Miêu Anh nín khóc mỉm cười, hôn một cái rất nhẹ rồi nhỏ giọng nói. “Rồi đấy, anh yêu, em cổ vũ cho anh! Quyền vương chim vương gì đó, mau làm thịt con mẹ nó đi!”
“Ừ!” Triệu Ngọc ôm chặt lấy cô, tinh thần chiến đấu tăng lên nhiều.
“Nhưng... Anh nhất định phải nhớ kĩ động tác này!” Sau khi tách nhau ra, Miêu Anh vội vàng vươn tay ra hiệu nói. “Lúc không chịu nổi nữa, cứ đập tay liên tục như thế này để chứng tỏ anh đã đầu hàng, trọng tài sẽ lập tức thông báo trận đấu kết thúc, nhớ chưa?”
“Trời ạ...” Triệu Ngọc suýt ngã xuống.
…
Khi Triệu Ngọc ra khỏi phòng nghỉ, đi vào đại sảnh, dù là trong đại sảnh hay trên khán đài đều đã kín người hết chỗ từ lâu. Tất cả mọi người đều muốn xem xem trận đấu có thực lực chênh lệch như vậy thì sẽ kết thúc như thế nào? Đương nhiên, cái bọn họ càng muốn thấy là Triệu Ngọc sẽ bị Sanger Rove hành đến mức nào.
Lúc nhìn thấy Triệu Ngọc, MC lập tức cao giọng giới thiệu, khiến bầu không khí bùng nổ. Dưới sự dẫn đường của nhân viên, Triệu Ngọc chậm rãi đi tới cái lồng sắt hình bát giác.
“Này, sếp ơi sếp... Đừng có đùa nữa mà!” Không biết từ lúc nào, Nhiễm Đào đột nhiên chạy tới bên cạnh Triệu Ngọc, lo lắng nói. “Đây là quyền vương thế giới đấy, anh mau nói cho chúng tôi biết đi, còn kế hoạch B C gì gì nữa không. Chúng tôi không thể cứ trơ mắt nhìn anh chịu chết như vậy được!”
“Có!” Triệu Ngọc thì thầm. “Sau khi tôi thắng Sanger Rove, rất có thể bọn họ sẽ sắp xếp thêm một người nữa lên đấu với tôi, cậu gọi chị Ngô làm thế này...”
Triệu Ngọc đè đầu Nhiễm Đào xuống, dặn dò hắn ta một lúc. Nghe xong lời này, Nhiễm Đào cảm thấy cả người đều không ổn, nhìn Triệu Ngọc đang từ từ đi ra xa, hắn ta lắc đầu liên tục, lẩm bẩm.
“Thôi xong, tám phần mười là sếp điên rồi! Mặc có mỗi cái quần đùi không giắt nổi khẩu súng lục thì lấy cái gì để thắng Sanger Rove chứ? Ài!” Anh ta thở dài một tiếng, lại nói. “Chị Ngô nói đúng, cách tốt nhất là chúng ta nên gọi sẵn cho sếp một cái xe cứu thương! À không, còn phải gọi thêm một cái xe cấp cứu từ bệnh viện tâm thần nữa...”
Lúc Triệu Ngọc lên sàn đấu, lập tức có nhân viên chuyên nghiệp tiến đến hỗ trợ, có người đưa qua một bộ bảo vệ hàm cho Triệu Ngọc bỏ vào trong miệng. Thế mà Triệu Ngọc lại quay đầu nhổ bộ bảo vệ hàm ra...
Hầy...
Thấy động tác của Triệu Ngọc, phía khán giả lập tức truyền đến tiếng chê bai. Triệu Ngọc lập tức quay đầu tặng cho bọn họ ngón giữa, tiếc là hắn đang đeo găng tay đấm bốc, ngón giữa không duỗi ra được...
Một lát sau khi Triệu Ngọc lên sàn đấu, MC lại hét chói tai, lúc này Sanger Rove mới từ từ lên sàn đấu. Là một quyền vương, anh ta đương nhiên sẽ lên sàn đấu sau cùng để thể hiện địa vị cao quý của mình.
Quyền vương vừa bước ra, tiếng hoan hô liền vang lên như sấm rền, tất cả sôi trào, mọi người đều hưng phấn vung tay la hét không ngừng...
Sau khi lên sàn đấu, Sanger Rove liếc Triệu Ngọc một cái, trong mắt anh ta không phải là sự khinh miệt xem thường mà là một sự tự ái, tức giận vì bị sỉ nhục!
Thực ra, người mà anh ta căm giận không phải là đối thủ không biết tên trước mặt này mà đúng hơn là người sắp xếp trận đấu này, cái tên phú hào muốn làm gì thì làm kia. Nếu không phải vì tiền, anh ta sẽ không bao giờ để ý tới một trận đấu hoang đường như thế này. Anh ta cảm thấy lên sàn đấu cùng với Triệu Ngọc như thế này không khác gì mấy con thú diễn xiếc đang ra sân làm trò cười...
.
Vì thế mà sau khi lên sân, Sanger Rove không đi loanh quanh phô diễn vẻ oai phong như thường lệ, anh ta chỉ hầm hừ đặt mông ngồi xuống chỗ nghỉ, để nhân viên làm khâu chuẩn bị cho mình.
Cùng lúc đó, ở trên khán đái, tên quản gia nọ đang cầm một cái máy tính, lo lắng nói với Miêu Khôn. “Ông chủ, chúng ta lỗ nặng rồi, tổng tiền đặt cược đã lên đến hai mươi triệu, không có ai đặt cho Triệu Ngọc thắng hết. Nếu như...”
“Không sao, chút tiền ấy đáng là bao?” Miêu Khôn vẫn ung dung nhấp một hớp rượu đỏ. “Coi như phát lì xì cho khách khứa! Chỉ cần đòi được nợ từ tên nhãi kia, nhiều tiền hơn nữa cũng không thành vấn đề, ha ha ha...”
Dưới khán đài, dường như Triệu Ngọc đã loáng thoáng nghe được tiếng cười của Miêu Khôn, lập tức quay đầu nhìn lên trên khán đài.
Ai ngờ, lúc hắn quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy một cảnh khiến hắn lộn ruột: Nhiễm Đào và Tăng Khả vây quanh Miêu Anh, cùng đi tới trước lồng bát giác xem trận đấu. Mà trên tay của Miêu Anh lại cầm một chiếc khăn trắng như tuyết. Xem ra là Miêu Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để Triệu Ngọc đầu hàng sớm.
Con mẹ nó chứ!
Triệu Ngọc căm giận, không ngừng mắng chửi trong đầu, cái loại đồng đội kiểu gì vậy? Mấy người cũng quá coi thường Triệu Ngọc này nhỉ? Lẽ nào tất cả các người đều đã quên Triệu Ngọc này là ai sao? Ông đây là tên lưu manh không biết xấu hổ, kiêu căng không giới hạn, luôn muốn tỏ ra ngầu lên tận trời sao! Các người cho rằng ông đây thực sự không thể thắng được cái tên hèn nhát... À không, Sanger Rove sao?
Lúc này, sau lời tuyên bố của trọng tài, hai bên đã rời khỏi chỗ ngồi, đi tới giữa sân, chuẩn bị bắt đầu trận đấu.
Trước khi so tài, đáng lẽ hai bên phải đập bao tay với nhau, biểu hiện tình hữu nghị. Nhưng Sanger Rove là một tên kiêu ngạo, ngay cả với đối thủ chuyên nghiệp cũng chưa bao giờ làm thế, chứ đừng nói tới Triệu Ngọc còn không phải người trong nghề.
Anh ta lại làm nóng người giống như trong trận đấu ban ngày, Sanger Rove còn không có tâm tình liếc nhìn Triệu Ngọc lấy một cái, anh ta lập tức xoay lưng về phía hắn, tỏ ra miệt thị xem thường Triệu Ngọc đến mức cao nhất.
Oa...
Xôn xao...
Sanger Rove vừa xoay người, toàn bộ khán đài liền sôi sùng sục, bầu không khí lại đạt tới cao trào...
Nhưng mà tiếng reo hò của mọi người còn chưa được nửa giây thì trên sàn đấu lại đột nhiên xảy ra chuyện!
Không ai ngờ được rằng, khi Sanger Rove vừa xoay người thì Triệu Ngọc lại lén lút kiễng chân đi theo sau, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của trọng tài, Triệu Ngọc vươn cánh tay ra theo đường vòng cung, đấm thẳng vào gáy của Sanger Rove!
Một đấm này tưởng như nhẹ nhàng không tiếng động, nhưng thực ra vô cùng mạnh mẽ và hung ác, như sấm vang chớp giật vậy, chỉ nghe bịch một tiếng, Sanger Rove đã bị đánh ngã xuống đất...
“Ơ ơ ơ?” Trọng tài quá sợ hãi, giậm chân la hét. “Làm cái quỷ gì vậy? Trận đấu còn chưa bắt đầu cơ mà! Còn chưa có tiếng chuông khai cuộc đâu... Này này này...”
Không ngờ, Triệu Ngọc không thèm quan tâm tới mấy luật lệ đó, cứ tung một đấm lại một đấm xuống người Sanger Rove...