Cuồng Thám

Chương 813: Chương 813





MỘT TRÒ HỀ

Hóa ra, từ đầu đến cuối, Triệu Ngọc chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hắn sẽ thật sự đấu với Sanger Rove trên sàn đến mức anh chết tôi sống.

Tuy rằng hắn ngạo mạn không có giới hạn, nhưng cũng không phải kẻ ngu. Ban ngày khi nhìn thấy chiêu “Thần long vẫy đuôi” đó của Sanger Rove, hắn lập tức hiểu được mình không thể nào là đối thủ của anh ta! Đúng như Miêu Anh nói, căn bản không thể so sánh một tuyển thủ đấm bốc chuyên nghiệp với một tên nghiệp dư được. Nếu như hắn bất chấp tất cả mà lên sàn đấu, ngay cả việc làm bù nhìn cho anh ta luyện tập cũng không làm nổi.

Bởi vậy, khi thấy cha vợ tương lai sắp đặt cho hắn một trận quyết chiến thâm độc như thế, Triệu Ngọc không thể làm gì khác ngoài chơi xấu.

Thật ra, Triệu Ngọc vẫn rất vui vẻ khi được so tài với cao thủ đẳng cấp thế giới. Trong tình hình tệ nhất, hắn vẫn còn rất nhiều đạo cụ lợi hại mà!

Thế nhưng, hắn cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng lại thấy không thể sử dụng những đạo cụ này. Cho dù có là máy bay, thiết bị nhảy bật, đạn hôi hay áo tàng hình, thiết bị cải trang, vân vân, nếu hắn sử dụng những đạo cụ này ở trên sàn đấu thì sẽ bị phát hiện ngay lập tức.

Mà máy cúp điện lúc trước đã dùng một lần rồi, nếu dùng thêm lần nữa sẽ khó tránh khỏi bị người ta nghi ngờ.

Suy đi tính lại, với trận so tài không cân sức như thế này, hắn chỉ có một thứ có thể dùng được, đó là sử dụng thuốc bổ sung năng lượng, người khác nhìn không thấy, sờ cũng không được.

Thế nhưng với môn Quyền Anh này, sức mạnh không phải là tất cả, hắn không chắc nếu mình sử dụng liệu có thể đánh bại được người ta hay không.

Vậy nên... Sau một lúc suy nghĩ kỹ càng, Triệu Ngọc mới quyết định dùng phương pháp tỏ ra ngầu lên tận trời.

Dù sao thì trận đấu này vốn đã không công bằng, ông đây vốn là bị người khác gài bẫy, ép phải thi đấu, vậy thì sao phải giữ cái gì mà nguyên với tắc?

Trước đó, hắn đã sớm nhận ra thói quen của Sanger Rove, khi trận đấu bắt đầu, anh ta chắc chắn sẽ xoay người miệt thị hắn, vậy nên hắn đã uống thuốc bổ sung năng lượng, thừa dịp đối thủ chưa chuẩn bị liền cho hắn một đấm!

Phải biết rằng, kiếp trước Triệu Ngọc chính là chuyên gia đánh ngất người khác! Nắm đấm của hắn rất mạnh, cộng thêm sức mạnh được bổ sung từ thuốc năng lượng, Sanger Rove ăn một đấm này, lập tức ngã xuống đất không dậy nổi...

Nhưng mà Triệu Ngọc lại không quan tâm, hắn ngồi xổm xuống, tiếp tục dùng vương bát quyền* đánh quyền vương quốc tế, khiến tình hình trên sàn đấu như một cái chợ...

* Vương bát quyền là một thế trong boxing, hai tay vòng thành hình mai rùa, luân phiên nhau đấm.

“Này này này...” Trọng tài đỏ cả mắt, nhanh chóng chạy lên kéo Triệu Ngọc ra, đồng thời lớn tiếng trách móc. “Cậu có biết luật không đấy? Còn chưa bắt đầu mà! Tại sao cậu đã ra tay rồi hả?”

“Hả... Cái gì? Chưa bắt đầu?” Triệu Ngọc vô tội nhìn nắm đấm của mình, lúc này lại phát huy khả năng diễn kịch của mình. “Ấy chết... xấu hổ quá... Tôi không cố ý, tôi tôi tôi... Tại tôi căng thẳng quá! Tôi tưởng lúc anh ta quay người lại là đã bắt đầu đánh rồi!”

“Làm cái gì vậy? Cậu bị điếc sao? Tiếng chuông trên sân còn chưa vang đâu, sao có thể bắt đầu chứ?” Trọng tài khóc không ra nước mắt, cả đời làm trọng tài của ông, lần đầu tiên gặp phải một kẻ chơi xấu như vậy.

“Thôi chết, xin lỗi, xin lỗi...” Vừa nói, Triệu Ngọc vừa khom lưng đỡ Sanger Rove dậy, luôn miệng nói. “I ao sorry! Anh San à, mau dậy đi, chúng ta bắt đầu lại, bắt đầu lại... Này... Anh mau đứng lên đi...”

“À...”

Lúc này, Sanger Rove đang quỳ trên mặt đất đau đớn rên lên một tiếng, một tay xoa cái gáy, một tay chống sàn định đứng lên. Nhưng cú đấm vừa rồi của Triệu Ngọc thật quá tàn nhẫn, anh ta dù cố gắng được vài giây nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh...

Trọng tài vội vàng chạy tới kiểm tra, kiểm tra hơi thở rồi lại vạch mắt ra, xem xét nửa ngày mới bất đắc dĩ lắc đầu, chứng thực Sanger Rove đã không còn khả năng thi đấu.

Chứng kiến tình huống ngoài ý muốn không ai tưởng tượng nổi như vậy, toàn bộ đại sảnh lặng như tờ, tất cả mọi người đều choáng váng...

...

Xoảng...

Nhìn cảnh tượng trên sàn đấu, Miêu Khôn hơi buông tay, chén rượu liền rơi xuống đất, rượu đỏ tràn ra lập tức làm bẩn chiếc quần tây đắt tiền của ông.

“Không... không thể nào!” Cả người Miêu Khôn run rẩy, không thể tưởng tượng nổi mà mắng. “Sao... Sao có thể như thế được? Triệu Ngọc... Cái tên khốn kiếp, đồ trơ tráo... A...”

Ông hổn hển đá bay ly rượu đỏ, đầy ngập bi phẫn mà quát: “Cái tên Sanger Rove đó cũng thật ăn hại, chỉ là một cú đấm thôi, mà hắn còn đeo bao tay đấm bốc nữa chứ! Thế mà lại lăn quay ra? Thật đúng là có tiếng mà không có miếng!”

“Ông chủ...” Quản gia vội hỏi. “... Ngài xem, tiếp theo nên làm thế nào để kết thúc bây giờ?”

“Làm thế nào để kết thúc?” Miêu Khôn nghiến răng nghiến lợi nói. “Mau gọi cái tên người Israel kia tới, sau đó nói với MC rằng Barbarian Essien đã khỏi bệnh, sẽ quay lại thi đấu, để hắn thay tên Sanger Rove đấu với Triệu Ngọc!”

“Vâng... Vâng...”

Quản gia vừa định đi thì Miêu Khôn đã dặn thêm một câu. “Dặn tên Barbarian Essien đó, lúc mở màn đừng có khinh thường Triệu Ngọc!”

“Dạ dạ dạ...” Quản gia khúm núm chạy đi.

Hóa ra cái gọi là Barbarian Essien đột nhiên bị bệnh vốn là giả, Miêu Khôn cố ý làm vậy để nghiền ép Triệu Ngọc mà thôi.

Giờ phút này, trong đại sảnh thi đấu đã trở nên hỗn loạn. Mọi người đều bứt tóc, nhìn một màn không thể tưởng tượng nổi vừa xảy ra, thực sự không thể tin vào con mắt mình.

Ai cũng không ngờ được, trận đấu lệch cán cân mà tất cả đều tràn đầy mong đợi này lại kết thúc bằng phương pháp khác người như vậy. Một lúc sau liền có mấy người nhao nhao nhắc đến tiền đặt cược, nếu trận đấu không chính thức bắt đầu thì tiền đặt cược hẳn là sẽ trở nên vô hiệu các kiểu...

Lại nhìn Triệu Ngọc trên sàn đấu, hắn cực kỳ sung sướng mà diễn kịch, trông hắn lo lắng chạy trước đón sau, ân cần hỏi han, thậm chí còn chủ động yêu cầu nên làm hô hấp nhân tạo các kiểu cho Sanger Rove, khiến trợ lý của Sanger Rove tức giận đến mức suýt cầm ghế lên mà ném vào...

Bên ngoài lồng sắt, Miêu Anh, Nhiễm Đào và Tăng Khả cũng ngơ ngác nhìn Triệu Ngọc, cạn lời mấy phút. Nhất là Nhiễm Đào, cái cằm như sắp rơi luôn xuống đất.

Sau một lúc quan sát, Miêu Anh mới dùng cái khăn trắng chuẩn bị từ trước để lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười.

“Ài...” Cô thở dài một cách nặng nề, trong lòng mắng. “Cái tên chết tiệt này, vẫn luôn chơi xấu như thế, thật đúng là không thuốc nào cứu được mà! Nhưng sao mình lại thấy vui mừng nhỉ? Có khi nào... mình cũng hết thuốc chữa rồi không?”

“Các vị khán giả, các vị khách quý, trong tay tôi đây là phiếu đặt cược của các vị!” Lúc này, MC hào hứng đứng trên sân và lớn tiếng nói. “Chúng tôi vừa nhận được tin tức mới nhất, Barbarian Essien đã bình phục! Anh ấy sẽ thay quyền vương Sanger Rove quyết đấu với cảnh sát Triệu, trận đấu sẽ không bị hủy bỏ, sẽ được bắt đầu ngay lập tức! Nào, cùng tôi khuấy động không khí lên đi...”

Theo tiếng cổ động của MC, khán giả lại trở nên cuồng nhiệt, lòng tràn đầy chờ mong một trận so tài đầy phấn khích.

“Hả? À...” Nghe xong lời tuyên bố của MC, Nhiễm Đào lập tức trợn to mắt nhìn Triệu Ngọc trên sàn đấu, gật đầu nói. “Hóa ra... Hóa ra ý của sếp là vậy!”

Bốp!

Ai ngờ, vừa nghe xong, Miêu Anh đã phi lên đá bay cái cột đèn của sàn đấu! Cột đèn rơi xuống nóc lồng sắt, đứt làm đôi khiến nhân viên hoảng sợ né tránh.

“Thật... Thật quá đáng!” Miêu Anh siết chặt tay, trợn mắt nhìn về phía khán đài, căm giận mắng. “Quá tam ba bận! Cha cứ làm khó dễ anh ấy như vậy là cha sai rồi!”

Nếu lúc trước, có lẽ Miêu Anh còn có chút nghi ngờ với lời nói của Triệu Ngọc thì hiện giờ, khi vừa nghe thấy Barbarian Essien không bị làm sao, mà Essien lại được sắp xếp để thay thế Sanger Rove, cô lập tức hiểu ra mọi chuyện!

Tất cả mọi chuyện quả nhiên đều do một tay cha cô bày ra! Trong mắt Miêu Anh, dù Triệu Ngọc là người sai trước, nhưng cha mình điên cuồng trả đũa như vậy vẫn rất quá đáng!

Vì thế Miêu Anh nổi giận đùng đùng đi đến cầu thang, rõ ràng là muốn tìm cha mình để tranh cãi.

Hỏng rồi!

Triệu Ngọc không muốn hai cha con nhà họ Miêu xích mích với nhau, nếu Miêu Anh làm loạn lên thì mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn, không thể cứu vãn được nữa. Vì vậy, hắn vội nháy mắt với Nhiễm Đào, bảo hắn ta đi ngăn cản Miêu Anh.

Nhiễm Đào hiểu ngay, vội vàng đuổi theo, cuối cùng cũng chặn được tiểu thư nhà họ Miêu ở cầu thang.

“Chị dâu! Chị dâu!” Nhiễm Đào ngăn cản Miêu Anh, lập tức khuyên nhủ. “Chị đi đâu vậy?”

“Đi đâu à? Cái trò hề này nên mau chóng kết thúc thôi!” Miêu Anh oán giận nói. “Cha tôi quá đáng lắm rồi! Tôi muốn ông ấy hủy trận đấu! Triệu Ngọc là bạn trai của tôi, chỉ có tôi mới được phép bắt nạt anh ấy, người khác không có quyền!”

“Ôi trời ạ...” Nhiễm Đào ngẩn ra, thầm than trong lòng, Triệu Ngọc với Miêu Anh đúng là xứng đôi, hai người đều ngang ngược như nhau.

“Chị chờ một chút... chờ một chút đã...” Thấy Miêu Anh định bỏ đi, Nhiễm Đào vội tiến lên ngăn cản. “Chị dâu, chuyện này, chị đừng nóng vội! Thật ra... Thật ra sếp đã có tính toán rồi! Trò hề này đã kết thúc rồi!”

“Cái gì?” Lần này, đến lượt Miêu Anh không hiểu.

“Chẳng lẽ...” Nhiễm Đào giơ hai tay ra giải thích. “Chị không nhận ra là Ngô Tú Mẫn và Thôi Lệ Châu đều không có ở đây sao?”

“Hả?” Miêu Anh cau mày.

Cuối cùng, trong lúc Miêu Anh còn đang nghi ngờ, MC lại giơ microphone thông báo. “Các vị khách quý, thật ngại quá, chúng tôi vừa nhận được tin mới. Có vẻ như bệnh của Barbarian Essien lại tái phát rồi, thật sự không thể lên sân thi đấu được, vậy nên trận đấu này xin được phép hủy bỏ...”