“A ha ha ha ha...” Trong phòng thay quần áo, Triệu Ngọc ôm Miêu Anh vào trong lòng, cười như điên nói. “Miêu Miêu à, để ăn mừng anh đánh bại được quyền vương thế giới, anh nhất định phải hôn cái miệng nhỏ của em mới được!”
“Đi chết đi!” Miêu Anh giơ tay ngăn lại cái mồm thối của Triệu Ngọc, mắng. “Chỉ sợ trên đời này tìm không ra người thứ hai có da mặt dày như anh đâu! Anh quá nham hiểm rồi đấy! Còn dám nói anh đánh bại quyền vương à?”
“Ài!” Triệu Ngọc thở dài nói. “Vậy anh còn có thể làm gì? Chẳng lẽ để cái tên Rove gì kia đánh mình gần chết à? Anh tàn phế thì không sao, nhưng đâu thể để em bị góa chồng được!”
Nói xong, Triệu Ngọc thân mật vòng tay qua người cô, đầu tiên là vươn hai tay vòng quanh eo thon của Miêu Anh, sau đó dễ dàng ôm lấy cô.
“Được rồi được rồi!” Miêu Anh ra một chiêu thiên cân trụy*, chỉ vỗ nhẹ một cái đã thoát được ra, lại tiếp tục mắng. “Anh không thể đứng đắn một chút sao? Đến lúc này rồi mà anh còn có mặt mũi đùa giỡn à? Dù sao thì người anh đánh là cha em đấy, khiến em bị kẹp giữa hai người là thích hợp sao? Rõ ràng em là con gái của cha, em cũng đâu thể ngồi yên làm ngơ cha mình được?”
* Thiên cân trụy: Trụ tấn nâng vật nặng. Luyện từ thế trung bình tấn, hai tay nâng vật nặng lên trời giống như nâng tạ bằng các ngón tay. Môn này luyện thủ trảo (ngón tay) là chính gồm ba ngón tay: ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa.
“OK!” Triệu Ngọc tháo găng tay đấm bốc ra, bắt đầu cởi quần.
“Này, anh làm cái gì vậy?” Miêu Anh trừng mắt.
“Nào, không phải em muốn báo thù cho cha em sao? Em đánh anh một trận để trút giận thay cha em, vậy đã được chưa?”
“Đánh thì đánh, nhưng anh cởi quần làm gì chứ?” Miêu Anh đỏ bừng mặt.
“Cởi quần... Ừm... Không phải là để em đánh cho thoải mái à?” Triệu Ngọc tùy tiện giải thích.
“Đi chết đi!” Miêu Anh mắng. “Triệu Ngọc, anh không có giới hạn, nhưng em thì có nguyên tắc, chúng ta không thể nhập làm một được. Anh đánh cha em là anh sai, nhưng cha em trả thù anh như vậy cũng không đúng! Em vốn định chờ đến hết bữa tiệc ngày hôm nay và để hai người nói chuyện, giải quyết vấn đề một cách công bằng!”
“Đừng!” Triệu Ngọc vội lắc đầu khuyên nhủ. “Chuyện này, em không thể xen vào được đâu, ân oán giữa hai người đàn ông có lớn đến mức nào thì vẫn không phải vấn đề gì khó giải quyết. Nhưng chỉ cần có phụ nữ dính vào thì chắc chắn sẽ loạn hết lên! Vì thế...” Triệu Ngọc nghiêm trang nói. “Chuyện này, em không được ngả bài với cha em! Thế này đi, anh sẽ tìm cơ hội nói chuyện riêng với cha em, tin anh đi, anh sẽ giải quyết!”
“Anh không hiểu cha em đâu!” Miêu Anh nói. “Ông ấy tung hoành chiến trường nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thua thiệt ai, bây giờ lại bị người sắp là con rể mình đánh, anh nghĩ ông ấy nuốt nổi cục tức này sao?”
“Vậy nên chỉ hai chúng ta biết chuyện này là được!” Triệu Ngọc lý luận. “Nếu như có nhiều người biết thì càng khó để giải quyết, hiểu không? Miêu Miêu à, chúng ta đã phải trải qua bao nhiêu gian khó hiểm nguy, vất vả lắm mới được ở bên nhau, anh không muốn tình cảm của chúng mình bị người khác ảnh hưởng! Nghe anh, anh nhất định sẽ giải quyết chuyện này thật tốt! Em cứ coi như không có chuyện gì, nhé?”
“Ừm...” Tuy rằng không tình nguyện, nhưng Miêu Anh nghe Triệu Ngọc nói cũng có lý. Cho dù hai người họ có tranh đấu gay gắt cỡ nào thì vẫn là ân oán giữa hai người đàn ông. Nếu như đứa con là cô tham gia vào thì sẽ chỉ khiến mọi chuyện càng thêm rắc rối.
“Được rồi!” Miêu Anh đi về phía trước hai bước, kéo tay Triệu Ngọc và nói. “Anh cũng đừng gây chuyện nữa, không được, trước hết hãy bỏ chuyện này sang một bên đi! Sáng mai, chúng ta phải đi lên phía Bắc rồi, anh đừng quên là chúng ta còn một vụ án ác ma cần phải phá đấy!”
“Ừ, được!” Nhìn Miêu Anh xinh đẹp động lòng người, Triệu Ngọc cảm thấy nhộn nhạo, lại ôm người đẹp vào trong lòng, muốn âu yếm người thương.
Ai ngờ, tiếng cửa mở vang lên không đúng lúc, một người bất ngờ chạy từ ngoài vào. Trước đó, Miêu Anh đã ra lệnh không ai được phép đi vào, nhưng không ngờ lại có người dám quấy rầy bọn họ.
Vì vậy, Miêu Anh nhấc thùng rác lên, ném thẳng vào đầu người nọ.
Rầm...
Người này bị thùng rác đập trúng, vội vàng xua tay la hét: “Cô chủ, cô chủ, là tôi đây!”
Lúc này, hai người Triệu - Miêu mới nhìn rõ, hóa ra người xông vào chính là quản gia kia.
“Cô chủ, ông chủ và bà chủ tìm cô có việc gấp, phiền cô mau chóng đến đó!” Quản gia rất sợ cô chủ tức giận, vừa nói vừa lùi vào trong góc tường.
“Không đi, tôi không đi đâu hết! Anh cút đi!” Miêu Anh vừa mắng vừa vươn tay nhặt lên bao tay đấm bốc của Triệu Ngọc.
“Thôi!” Triệu Ngọc vội vàng ngăn cản, thì thầm khuyên nhủ bên tai Miêu Anh. “Miêu Miêu à, nghe lời nào! Em phải lấy đại cục làm trọng chứ, mau đi đi! Nhớ lời anh nói đấy, nhất định phải coi như không xảy ra chuyện gì hết!”
“Ừm...” Miêu Anh hít một hơi, phụng phịu đi cùng quản gia.
Không ngờ, Miêu Anh vừa theo quản gia bước ra khỏi cửa thì cửa hông lại cạch một tiếng mở ra. Một người lén lén lút lút đi ra từ đó.
Mẹ ơi!
Không thể nào?
Triệu Ngọc nhìn lại, nhưng người này không phải ai khác chính là cha của Miêu Anh, Miêu Khôn.
Sau khi xác nhận trong phòng chỉ có một mình Triệu Ngọc, Miêu Khôn lại khôi phục hình tượng cao ngạo như trước, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi về phía Triệu Ngọc.
“Ừm, cha vợ... À, bác trai!” Triệu Ngọc vội vàng gật đầu, trong lúc gật đầu lại phát hiện ra mình còn chưa kéo quần, liền vội vàng kéo lên.
“Này!” Miêu Khôn vừa xuất hiện đã lập tức như hỏi tội. “Thằng nhóc kia, có phải cậu đã nói chuyện của hai chúng ta cho Anh Anh rồi không?”
“Không... Không có mà?” Triệu Ngọc lắc đầu phủ nhận.
“À... Vậy thì tốt!” Miêu Khôn như trút được gánh nặng, lúc này mới đi đến trước mặt Triệu Ngọc và dặn dò. “Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám kể cho con bé chuyện đó, tôi nhất định sẽ khiến cho cậu chết vì nhục mặt đấy!”
Nói xong, Miêu Khôn lại quan sát Triệu Ngọc từ đầu đến chân, sau đó mới bùi ngùi nói. “Ài! Hôm đó ở quán lẩu gà, tôi cứ nghĩ cậu chỉ một tên ngu ngốc, ngang ngược, lưu manh, nhưng không ngờ cậu lại không phải là một tên lưu manh thông thường!”
“Cảm ơn cha đã khen!” Triệu Ngọc ôm quyền cảm ơn.
“Tôi cũng hiểu ra hơi trễ!” Miêu Khôn có chút bất đắc dĩ nói. “Tôi so đo với một tên lưu manh, nếu thắng, tôi lợi hại hơn cả lưu manh; nếu thua, tôi lại không bằng một tên lưu manh; nếu hòa, tôi với lưu manh đều cùng một hạng! Vậy nên ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã thua rồi!”
“Ồ! Có triết lý thật!” Triệu Ngọc khẽ vỗ tay.
“Thằng nhóc kia, cậu được lắm! Giả heo ăn thịt hổ, cao thâm không lộ!” Miêu Khôn trợn mắt lên trừng Triệu Ngọc, nói tiếp. “Từ trận đấu với Sanger Rove, tôi thấy được ba điểm từ cậu: thứ nhất, biết nhận rõ thời cơ, có thể thấy rõ tình hình chung; thứ hai, thay đổi linh hoạt, biết nhảy ra ngoài quy tắc; thứ ba, biết lập kế hoạch và có gan thực hiện.”
“Chỉ cần ba cái tố chất đó thôi, người thường đã không so được với cậu rồi!” Miêu Khôn không chớp mắt nói tiếp. “Theo đạo lý mà nói, cậu là người có thể gánh tránh nhiệm to lớn trên mình, là người phù hợp với vị trí con rể tương lai của Miêu Khôn này!”
“Thế nhưng... Tôi thật sự không nghĩ ra, lúc ở quán lẩu gà, tại sao cậu lại ăn hiếp người dân vô tội? Tại sao ở cậu lại có sự ngang ngược thô bạo quái đản như vậy? Tại sao cậu luôn tỏ ra mình là một tên lưu manh mọi lúc mọi nơi?”
“Cha vợ, cha đề cao con quá rồi!” Triệu Ngọc chắp tay nói. “Con chẳng qua chỉ là một người bình thường có thất tình lục dục mà thôi! Nếu cha đã muốn biết, thì để con nói cho cha biết!”
“Thật ra, hôm đó ở quán lẩu...” Triệu Ngọc thản nhiên nói. “Tâm trạng của con không tốt! Lúc đó con vừa phá một vụ án, có lẽ cha cũng đã nghe nói rồi, đó là vụ án giết người ở đảo Vĩnh Tiến. Hung thủ chính là đội trưởng đội cảnh sát luôn hăng hái nhiệt tình làm việc!”
“Trong vụ án đó, hắn đã tàn nhẫn sát hại bảy người vô tội, còn tạo thành một hiện trường giả hoàn hảo, tự nhận là hoàn toàn có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật...” Triệu Ngọc nghiêm túc kể lại. “Người kia đã đánh mất tâm tính, biến thành một ác ma giết người!”
“Con là người bắt được hắn! Nhưng con... cũng bị ảnh hưởng. Con lo rằng nếu mình cứ điều tra án mạng như vậy, sau này cũng sẽ có lúc tâm lý mất thăng bằng... Trong lòng con không thoải mái, cho nên mới xử sự như vậy!”
“Bác trai, như con vẫn luôn nói!” Triệu Ngọc vỗ ngực nói rằng. “Ai làm người nấy chịu, đánh cha là con sai, cha cứ việc đánh con! Chỉ cần cha cảm thấy thoải mái hơn, con tuyệt đối sẽ không nhíu mày!”
“Hừ! Cậu còn có mặt mũi nói câu đấy cơ à?” Miêu Khôn tức giận nói. “Tôi vì tin lời cậu nên mới bị cậu hành ác đến thế này đấy! Xí xóa cái gì? Vì cái tên lưu manh nhà cậu mà tôi đập hết mấy chục nghìn rồi!”
“À, cha yên tâm, tiền là chuyện nhỏ, chỉ cần cha nguôi giận thì con có thể trả lại mười triệu cho cha!” Triệu Ngọc lè lưỡi nói tiếp. “Chỉ là... con nghĩ cha là một nhân vật lớn đầu đội trời chân đạp đất như vậy, chắc sẽ không tính toán mấy đồng tiền lẻ này với một thằng nhóc như con đâu nhỉ? Nếu không thì mất mặt lắm!”
“Cậu!” Miêu Khôn tức giận đến mức cả người run rẩy, không ngờ lại tự chọc mình giận dữ thế này. Ông chỉ tay vào Triệu Ngọc nói. “Miêu Khôn này dù gì thì cũng đã trải qua bao sóng to gió lớn, có loại người nào mà chưa gặp qua, có kiểu người nào mà chưa đối phó? Nhưng ngày hôm nay, hết lần này đến lần khác lại thua dưới tay một tên lưu manh như cậu! Ài! Đúng là cống ngầm lật thuyền, khí tiết tuổi già cuối đời thật khó giữ!”
“Có lẽ cái này gọi là người quá hèn mọn tất sẽ vô địch?” Triệu Ngọc chốt một câu.
“Người quá hèn mọn tất sẽ vô địch?” Miêu Khôn sửng sốt, sau đó cười to. “Ha ha ha, từ trước đến nay, cậu là người có da mặt dày nhất mà tôi từng gặp đấy!”
Ôi chao... Triệu Ngọc thầm nghĩ trong lòng, giống hệt những gì mà Miêu Anh vừa nói, quả đúng là hai cha con.
“Ha ha ha!” Miêu Khôn cười, cảm khái. “Cuối cùng thì tôi cũng hiểu không phải ngẫu nhiên mà cậu lại có thể sống sót trở về từ Landing Island, lại còn có thể lấy được tài liệu quan trọng từ két sắt, chai Sauvignon Blanc của tôi không bị tặng sai người! Ha ha ha...”
Vừa nói, Miêu Khôn vừa lấy từ trong cặp da ra hai bình rượu, trịnh trọng đặt lên chiếc bàn trước mặt hai người.
“Đến đây đi! Không phải cậu muốn tôi xí xóa cho cậu sao?” Miêu Khôn nghiêm túc nói. “Hai bình rượu trắng, mỗi người uống một bình, uống hết, ân oán giữa hai chúng ta liền được xóa bỏ!”