Cuồng Thám

Chương 815: Chương 815





TÌNH CHA NHƯ NÚI

“Chai này... hình như là hơi quen mắt?” Triệu Ngọc chỉ hai chai rượu Mao Đài nói: “Ngài học trong phim điện ảnh hả? Hơn nữa... còn mỗi người cạn một chai? Đây là câu nói ở đâu ra thế?”

“Nếu như không coi trọng uy tín thì tôi đã không thể sừng sững đứng trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy rồi!” Miêu Khôn vặn mở nắp chai rượu Mao Đài và nói: “Cho dù với người nào thì tôi đều như vậy cả! Triệu Ngọc, cậu đánh tôi trước là do cậu sai! Nhưng mà hôm nay tôi lại làm trái ngược nguyện vọng của con gái khi đối xử với cậu như vậy, tôi cũng có sai!”

“Cho nên, mỗi người một chai, công bằng hợp lý! Uống xong, ân oán của chúng ta đều được xóa bỏ hết!”

“Được! Thật hào sảng!” Triệu Ngọc vặn mở nắp chai, khen ngợi: “Cha vợ thật là quá hào sảng! Bội phục, bội phục! Mời ngài!”

Nói xong, Triệu Ngọc không chút do dự nâng chai rượu lên, ngửa cổ uống liền...

Miêu Khôn thấy vậy cũng không cam chịu yếu thế, cũng nâng chai rượu lên thật cao...

Nhưng mà, một màn lúng túng lại diễn ra, hai người lắc lắc chai rượu cả buổi, mà lại không có một giọt rượu nào từ chỗ miệng chai chảy xuống cả.

“Mẹ nó... thế này là sao?” Triệu Ngọc lật ngược chai rượu lại kiểm tra một cách cẩn thận, lắc lắc liên tục, nhưng miệng chai vẫn không có rượu chảy ra.

“Ừm... có thể là...” Miêu Khôn cầm chai rượu lên tự mình kiểm tra, nói: “Cậu xem, chỗ này có một cái nút tròn, chẳng lẽ phải cậy nó lên rồi rượu mới có thể chảy ra?”

“Để con xem... “ Triệu Ngọc gãi đầu nhìn một chút, nghi ngờ hỏi một câu: “Cha vợ à, không lẽ cha mua phải rượu giả?”

“Nói bậy, đây chính là rượu Mao Đài chính tông đó, không thể nào là giả được!” Miêu Khôn dùng ngón tay cậy một chút, rượu vẫn không chảy ra.

“Hay là... chúng ta đổi sang hai chai rượu Sauvignon gì gì đó đi, rượu đỏ cũng ngon mà? Rượu trắng cay lắm!” Triệu Ngọc nói.

“Đừng có mơ!” Miêu Khôn phản đối: “Cậu có biết chai rượu Sauvignon Blanc kia của tôi có giá trị bao nhiêu không? Không phải cứ có tiền là mua được đâu! Được rồi, đừng nói nhảm nữa, lấy điện thoại ra, bật đèn chiếu cho tôi, để tôi xem phải mở như thế nào!”

“À... “ Triệu Ngọc vội vàng lục túi, nhưng quần đùi thể thao vốn không có túi, chứ đừng nói gì tới điện thoại di động.

“Tôi thấy...” Miêu Khôn vẫn còn đang cúi đầu nghiên cứu: “Thứ này hẳn là phải có chìa khóa nào đó, phải cạy nó ra, mà cũng có thể là do cái nút này đã quá lâu rồi...”

“Trời ơi, thôi thôi! Có phiền hay không chứ? Chẳng phải chỉ là muốn uống rượu thôi mà?” Vừa nói, Triệu Ngọc vừa cầm chai rượu lên, lại dùng thêm sức mà gõ cái miệng chai lên bàn một cái, miệng chai đáp lại bằng một tiếng vỡ toang.

“Hả? Làm vậy sao mà được, sẽ có mảnh vỡ thủy tinh...” Miêu Khôn còn chưa nói xong, Triệu Ngọc đã ngửa cổ lên uống ừng ực rồi.

“Ừm... được thôi!” Miêu Khôn lắc đầu, cũng học theo Triệu Ngọc, đập vỡ miệng chai rượu, sau đó cũng ngửa cổ lên rót rượu vào trong miệng.

Nhưng mà, rượu trắng 53 độ, sao có thể xuống bụng dễ dàng như vậy được? Chỉ mới uống hai ngụm, sắc mặt của Miêu Khôn đã thay đổi, bị cay đến mức phải le lưỡi ra.

Ông thầm hối hận, nếu như sớm biết nó khó uống đến như vậy, còn không bằng mang hai chai rượu vang đỏ tới đây!

Không còn cách nào khác, thấy Triệu Ngọc ừng ực uống như điên, ông cũng chỉ có thể cau mày, cố uống tiếp thôi. Nhưng mà, sau khi uống thêm vài ngụm nữa thì ông thực sự không thể uống trôi nữa, chỉ cảm thấy ngực như bốc hỏa, phổi và lồng ngực cứ như sắp nổ mạnh vậy.

Nhưng mà Miêu Khôn là một người hết sức hiếu thắng, mặc dù đã khó chịu đến mức như vậy rồi nhưng ông vẫn cố kiên trì nuốt xuống, khó chịu giống như đang uống phải thuốc độc vậy...

“Cạn rồi...” Kết quả, ngay tại lúc Miêu Khôn đang cảm thấy rất khó chịu thì Triệu Ngọc đã đoạt lấy chai rượu của ông rồi nói: “Cha vợ à! Con đã uống cạn rồi! Theo như lời cha nói thì chúng ta đã xóa toàn bộ nợ nần lúc trước! Bây giờ, con cũng sẽ giải quyết luôn của cha, sau này, cha đừng ngăn cản chuyện con cùng Miêu Anh nữa là được!”

Vừa nói, Triệu Ngọc vừa nâng chai rượu của Miêu Khôn lên, há miệng định uống.

“Không được, không được, không được!” Không ngờ, Miêu Khôn lại bước lên ngăn lại, mặt đỏ rực mà nói: “Triệu Ngọc! Phản đối, tôi sẽ không phản đối! Nhưng mà cậu phải nhớ kĩ một chuyện, cậu nhất định phải chăm sóc cho Anh Anh thật tốt, không được để nó gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, nhất định phải đối xử thật lòng với nó mới được!”

“Chuyện đó mà còn cần cha phải nói sao?” Triệu Ngọc ngửa cổ liền tiếp tục uống.

“Còn nữa, chuyện gì cậu cũng phải nhường nhịn nó! Nó chỉ kiên cường ở bề ngoài thôi, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất dễ dàng bị tổn thương...” Miêu Khôn kéo lấy Triệu Ngọc mà nói: “Người làm cha như tôi quả thực rất áy náy, vì tính chất công việc đặc thù, Anh Anh lớn đến vậy rồi mà tôi vẫn chưa bao giờ bên cạnh bầu bạn với nó được! Ngược lại tôi còn khiến Anh Anh phải đi giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng tôi thật sự rất khó chịu!”

“Triệu Ngọc, tôi chỉ có một đứa con gái như vậy thôi! Tôi thật lòng thương yêu nó, cho dù là lúc nào đi nữa, tôi cũng đều hy vọng nó có thể được vui vẻ hạnh phúc! Hứa với tôi, cậu nhất định phải đối xử với nó thật tốt!”

“Vâng... con... con nhất định sẽ làm được!”

Sau khi nghe thấy lời nói từ tận đáy lòng như vậy của Miêu Khôn, Triệu Ngọc chợt cảm thấy vô cùng xúc động. Mãi đến lúc này, hắn mới hiểu được thì ra Miêu Khôn đã gây khó dễ cho mình bằng mọi cách không chỉ bởi vì mình đã đánh ông ấy, mà càng nhiều hơn chính là vì Miêu Anh. Ở trong tiềm thức của ông, ông vẫn không muốn tiếp nhận sự thật rằng có một người khác đã cướp đi thứ mà trong lòng mình vô cùng yêu thương...

“Cha vợ! Một chai rượu này, con kính cha!” Trong lòng Triệu Ngọc nóng lên, sau đó liền ngửa cổ uống sạch cả chai rượu trắng...

“Sau này phải nhớ, nếu như hai đứa có gặp khó khăn gì, có chuyện gì khó giải quyết, nhất định phải thông báo cho tôi trước! Cho dù là chuyện chính trị hay kinh doanh, tất cả mọi thứ, tôi đều có thể giải quyết thay hai đứa!” Miêu Khôn nghiêm túc dặn dò: “Tính tình của Anh Anh rất bướng bỉnh, trước kia dù xảy ra chuyện gì cũng không chịu mở miệng nói cho tôi biết! Bây giờ có cậu cũng tốt, đầu óc cậu linh hoạt, lát nữa, tôi sẽ sai quản gia đưa cậu phương thức liên lạc khẩn cấp với tôi cho cậu! Ừm...”

Miêu Khôn đang dặn dò thì lại phát hiện Triệu Ngọc đã uống hết hai chai Mao Đài rồi! Nhưng mà khuôn mặt của thằng nhóc này không hề đỏ, tim cũng không đập mạnh, cứ như là không có chuyện gì xảy ra vậy.

Trời ạ!?

Miêu Khôn kinh ngạc, thầm nói trong lòng, không ngờ tới thằng nhóc này lại giỏi uống rượu đến vậy, may mà mình không liều mạng uống hết rượu với hắn...

Dĩ nhiên là Miêu Khôn không biết chuyện Triệu Ngọc đã dùng thuốc giải rượu trước khi uống rồi. Nói đùa sao, cho dù hắn uống giỏi thì cũng không có khả năng uống sạch hai chai Mao Đài trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được.

“Nhưng... nói gì thì nói…” Triệu Ngọc nấc cụt một cái, hỏi Miêu Khôn: “Ngày đó gặp nhau ở quán lẩu gà... có phải cha có bí mật gì không thể để cho người biết hay không?”

“Này, đừng có nói lung tung!” Lông mày Miêu Khôn nhếch lên một cái, ông vội vàng làm sáng tỏ: “Tôi vốn không biết cái gì mà quán lẩu gà cả! Còn nữa, hãy dặn dò mấy thành viên trong đội của cậu, bảo bọn họ kín miệng một chút!”

“Được rồi! Ai bảo cha là cha vợ của con chứ?” Triệu Ngọc mỉm cười nói: “Chỉ cần một trăm, tám trăm nghìn tiền dán miệng là được, con cũng không đòi hỏi quá đáng đâu! Ha ha...”

“Thằng nhóc này!” Miêu Khôn lắc đầu: “Tôi chỉ không rõ, rốt cuộc là Anh Anh đã nhìn trúng điểm gì ở cậu? Tôi hỏi cậu, có phải tên Barbarian Essien kia bị đưa đi bệnh viện cũng là do cậu giở trò quỷ gì hay không? Cậu thật đúng là biết phòng trước phòng sau nhỉ! Coi chừng tôi tra ra được chứng cứ, nói cho Tổng cục Hình sự của các cậu đó! Cậu đã biết Miêu Anh có thể được đưa tới đội của cậu làm phó tổ trưởng, vậy thì nhất định là cậu cũng biết quan hệ giữa tôi cùng Tổng cục Hình sự là như thế nào rồi chứ?”

“Ồ? Nhắc tới Tổng cục Hình sự, vậy Bộ Đặc cần của ngài là đơn vị gì?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Còn cái cậu ngốc nghếch ngày ấy là ai thế?”

“Ừm... cậu cảm thấy quan hệ của chúng ta đã tốt đến mức tôi sẽ nói rõ ngọn ngành cặn kẽ cho cậu biết sao?” Miêu Khôn hỏi ngược lại.

Triệu Ngọc lắc đầu.

“Vậy cậu còn hỏi làm cái gì?” Miêu Khôn cười nói: “Cậu nhớ cho kĩ, dù là lúc nào đi nữa, tôi cũng chỉ là một người làm kinh doanh mà thôi! Một nhà kinh doanh có tiền! Được rồi, nói chuyện phiếm đủ rồi, tiệc tối đã bắt đầu, tôi còn phải đi phục vụ mấy người tai to mặt lớn kia nữa! Đều là nhân vật có uy tín cả, phải cho bọn họ đủ mặt mũi mới được!”

“Ái chà... may mà thằng nhóc cậu đã uống hết rượu cho tôi, bằng không thì tối hôm nay thật đúng là không thể xã giao rồi!”

“Ừm... này... cậu có chắc là không sao chứ?” Sau khi đứng dậy, Miêu Khôn lại lo lắng hỏi Triệu Ngọc một câu: “Có cần tìm bác sĩ tới rửa dạ dày cho cậu không?”

“Cha đừng nói đùa! Thế này đi!” Triệu Ngọc lại bắt đầu xấu xa nói: “Lát nữa, nếu cha muốn chuốc tên nào đến nỗi phải nằm bò ra thì cứ nói thẳng với con, con cam đoan sẽ để cho tên đó chui xuống dưới bàn luôn, được không?”

“Ha ha... Nói thật, bây giờ tôi đã hơi thích ứng với cái trạng thái nói khoác chẳng biết xấu hổ cũng không biết ngượng ngùng của cậu rồi đấy!” Miêu Khôn cười đùa, tay thì vỗ nhẹ lên bả vai Triệu Ngọc, lời nói đầy thấm thía: “Chàng trai trẻ, tôi tặng cậu một câu! Lúc còn trẻ, thầy của tôi đã từng nói với tôi thế này: Muốn để cho một người luôn giữ được hướng đi, không bao giờ lệch tuyến đường, thì chỉ có hai chữ ‘chính trực’!”

“Tôi biết, đối với một tên lưu manh như cậu mà nói thì hai chữ này có lẽ cực kỳ xa vời! Nhưng mà... đối với tâm ma trong lòng cậu mà nói thì lại vô cùng hữu ích. Hy vọng... câu nói này có thể giúp được cho cậu!”

Nói xong, Miêu Khôn rời khỏi phòng trước. Nhưng mà, những lời mà trước khi đi ông bỏ lại đã khiến Triệu Ngọc hiểu rõ rất nhiều chuyện. Đúng vậy, hai chữ “chính trực” đối với hắn mà nói, thực sự là cực kỳ xa vời.

Nhưng mà nhờ những lời này, hắn lại có được một lời chỉ bảo quan trọng, nếu muốn trong lòng mình không mất thăng bằng như Đậu Tự Lực thì mình phải có một lòng tin kiên định!!!