“Chị à.” Triệu Ngọc vừa ra hiệu cho Nhiễm Đào tiếp tục lái xe, vừa nói với Sở trưởng Tiêu trong điện thoại: “Ý của chị là thế nào? Không phải chúng ta đã nói rõ với nhau rồi sao? Đây là lần thứ hai tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi! Chị nhìn lại thời gian xem, sắp đến Tết rồi mà vụ án ác ma còn chưa được phá, lửa sém lông mày đến nơi rồi! Thời gian càng kéo dài thì càng khó làm...”
Bên cạnh, đoàn người Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn đều nín thở im lặng lắng nghe, nghe ý trong lời nói của Triệu Ngọc thì hình như lại phải dẹp chuyến đi điều tra vụ án ác ma ở Bắc Thiên rồi.
Phải biết rằng, trước lần này, bọn họ cũng vì sự kiện đảo Vĩnh Tiến mà bị chậm trễ một lần, chẳng lẽ lại còn có lần thứ hai nữa sao?
“Tôi biết, tôi biết...” Triệu Ngọc giải thích với bên kia điện thoại: “Nhưng mà tù nhân cả nước lên tới ngàn vạn, không lẽ ai chỉ định tôi thì tôi đều phải ra tay sao? Dầu gì thì Triệu Ngọc tôi cũng là một cảnh sát, không thể hạ mình như vậy được! Vả lại, Chiêu Vân và Bắc Thiên một Bắc một Nam, chẳng may tên phạm nhân kia chỉ lên cơn điên thì chẳng phải là chúng tôi đã lãng phí thời gian, tinh thần và thể lực sao?”
“Cái gì? À... À...” Triệu Ngọc nghiêm túc nghe một hồi, sắc mặt bỗng nhiên trở nên bất thường, hắn chau mày nói: “Vậy... chị gửi nó qua cho tôi xem thế nào! Thật là! Chuyện bất thường năm nào cũng có, nhưng tại sao tất cả đều bị Triệu Ngọc tôi gặp phải thế? Được rồi, chờ tôi xem xong rồi nói sau...”
Lúc này, xe cảnh sát của bọn họ đã chạy lên đường cái, tuyết bên ngoài càng rơi càng lớn, vì lý do an toàn cho nên Nhiễm Đào đã giảm tốc độ xuống mức thấp nhất.
Đến khi Triệu Ngọc tắt điện thoại, Tăng Khả là người đầu tiên không thể nhẫn nại được mà lên tiếng hỏi: “Tổ trưởng, Chiêu Vân nghĩa là sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Thành phố Hoàng Kim!” Triệu Ngọc không đầu không đuôi quăng ra một câu, sau đó liền mở điện thoại di động của mình ra, kiểm tra tập tin video vừa mới nhận được.
“Thành phố Hoàng Kim?” Tăng Khả lắc đầu: “Nghĩa là sao?”
“Tôi biết...” Thôi Lệ Châu mím lại môi nói: “Thành phố Hoàng Kim trực thuộc tỉnh Chiêu Vân, trước kia, lúc tôi còn cùng cha tôi lang bạt khắp nơi, chúng tôi đã từng ở nơi đó một khoảng thời gian ngắn, chưa đến một năm đâu! Tôi còn là học sinh mới trong một trường học công lập! Người ở đó đều rất ngay thẳng, khả năng uống rượu vô cùng lợi hại!”
“Ừ, chính là thành phố Hoàng Kim ấy!” Triệu Ngọc xem video và giải thích: “Trong lúc tôi đang liều mạng với Sanger Rove, Trần Trác đã gửi một tập tin video này cho tôi, hơn nữa còn gọi điện thoại cho tôi nữa... Bởi vì tôi mãi không bắt máy nên Sở trưởng Tiêu mới phải tự mình gọi đến! Chuyện này hả... ài... khó mà nói được...”
“Thôi xong rồi, nhất định là có nhiệm vụ mới!” Nhiễm Đào nói: “Đêm hôm khuya khoắt như vậy mà sở trưởng đại nhân lại tự mình gọi điện thoại tới, nhất định là đã xảy ra chuyện khó giải quyết nào rồi đúng không?”
“Cũng gần như thế! Nhưng mà... Tình hình thế nào thì vẫn chưa rõ lắm!” Triệu Ngọc giơ video trong điện thoại di động ra cho nhóm Ngô Tú Mẫn đang ngồi ở phía sau cùng xem, đồng thời cũng nói rõ nguyên do: “Ở thành phố Hoàng Kim có một phạm nhân có hiềm nghi giết người tên là Hàn Khoan, ba tháng trước, ông ta bị tố cáo giết chết vợ mình, bây giờ đang trong giai đoạn tạm giam, chờ xét xử.”
“Ài!” Triệu Ngọc rất là bất đắc dĩ thở dài, nói: “Bởi vì vụ án thi thể nữ không đầu mà bây giờ tôi đã nổi tiếng khắp nơi! Không ngờ sau khi biết được chiến công vĩ đại của tôi, tên tội phạm bị hiềm nghi giết người này đã chỉ đích danh tôi đi điều tra, muốn tôi rửa sạch oan khuất cho ông ta!”
“Rửa sạch oan khuất? Tức là sao? Ý là... anh ta bị oan à?” Nhiễm Đào nghi ngờ hỏi một câu.
“Nếu là như vậy...” Tăng Khả nói: “Chúng ta có đi hay không? Nếu là đi thì vụ án ác ma phải làm thế nào?”
“Tổ trưởng, mặc dù dính líu đến tội giết người nhưng đối với tổ điều tra đặc biệt của Tổng cục Hình sự chúng ta thì vẫn chưa phải là chuyện lớn gấp như lửa đốt sau lưng đâu!” Ngô Tú Mẫn nói: “Không thể bởi vì ông ta chỉ định cậu thì cậu phải... lên sân đấy chứ? Chúng ta đâu phải là cảnh sát lĩnh lương theo giờ!”
“Với lại, đội ngũ cảnh sát của cục chúng ta cũng không vô dụng như mọi người tưởng tượng, cậu chỉ cần tùy tiện phái một đội của Tổng cục Hình sự qua đó là được rồi!”
“Chuyện tra rõ chân tướng và rửa sạch oan khuất kiểu này thường không quá khó khăn!” Ngô Tú Mẫn nghiêm túc nói: “Nếu so sánh thì vụ án ác ma với cấp bậc cao như vậy vẫn phù hợp với chúng ta hơn!”
“Chị lợi hại lắm!” Mặc dù Nhiễm Đào đang lái xe nhưng vẫn không quên chọc ngoáy Ngô Tú Mẫn mấy câu: “Nhìn chị trâu chưa kìa! Chúng ta có được địa vị như ngày hôm nay không phải đều vì được ‘thơm lây’ từ sếp sao? Chị đắc ý cái gì? Chỉ có điều, sếp à...” Anh ta quay lại đối mặt với Triệu Ngọc và nói: “Chị Ngô nói cũng không sai, nếu như ngay cả loại việc nhỏ này mà chúng ta cũng nhận làm thì nói ra cũng hơi hạ thấp mình thật đấy!”
“Cậu không nghe thấy vừa rồi tôi đã nói thế nào à? Ban đầu, tôi cũng nghĩ như vậy! Nhưng mà...” Triệu Ngọc cau mày nói: “Trong chuyện này lại xuất hiện một điểm thú vị! Nghi phạm Hàn Khoan muốn tôi ra tay này lại là một nhà văn chuyên viết thể loại sách dễ bán, hơn nữa lại còn là tiểu thuyết tội phạm nữa! Đừng nói ở địa phương, trên cả nước cũng có chút danh tiếng.”
“Ồ? Nghe chuyện này có vẻ mới mẻ đấy!” Thôi Lệ Châu mở to đôi mắt trong veo như nước mà nói: “Một tác giả viết tiểu thuyết tội phạm lại bị người khác vu oan thành tội phạm giết người... đúng là hài hước!”
“Điểm hài hước còn ở phía sau... “ Triệu Ngọc nói với vẻ thâm thúy: “Mọi người hãy xem kĩ đoạn video này đi, đây là video tài liệu do Hàn Khoan ghi lại ở trong trại giam! Hàn Khoan nói rằng hơn mười năm trước, ông ta đã từng viết một quyển tiểu thuyết tội phạm vốn chưa được công bố ra ngoài, nhưng lại không ngờ bây giờ lại có người dựa theo tình tiết trong quyển tiểu thuyết kia mà bắt đầu giết người!!”
“Cái gì? Tôi hơi hỗn loạn, anh nói chậm một chút...” Nhiễm Đào vỗ vỗ đầu, nghe không hiểu.
“Cho nên, tên Hàn Khoan này muốn làm một cuộc giao dịch với cảnh sát!” Triệu Ngọc nói: “Cảnh sát đi tìm tôi để giúp ông ta rửa sạch hiềm nghi! Còn ông ta thì sẽ trợ giúp chúng ta tìm ra hung thủ giết người dựa theo tình tiết của quyển tiểu thuyết kia!”
“Trời ạ... “
Mấy người trố mắt nhìn nhau, tất cả đều bị vụ án không bình thường này hấp dẫn.
“Đúng... đúng là chuyện lạ hằng năm đều có!” Nhiễm Đào vừa tập trung lái xe vừa lẩm bẩm: “Tôi bảo này, có khi nào ông tác giả này quá nhập tâm sáng tác cho nên tên hung thủ phạm tội giết người cũng là do ông ta tưởng tượng ra không?”
“Ông ta có nói trong video!” Triệu Ngọc lại nói: “Chỉ khi nào được gặp tôi, ông ta mới kể ra cả vụ án trong sách một cách cặn kẽ, tỉ mỉ! Điều càng ngoài dự đoán chính là, ông ta còn nói quyển tiểu thuyết mà ông ta viết năm đó vốn là về một vụ án giết người liên hoàn! Nếu như chúng ta không nhanh chóng đồng ý cuộc giao dịch này với ông ta thì trong tương lai, người chết sẽ càng ngày càng nhiều hơn nữa!!”
“À... Chẳng trách sở trưởng đại nhân phải đích thân gọi điện thoại cho cậu!” Ngô Tú Mẫn hiểu ra, nói: “Ngài ấy sợ tổ trưởng không chịu buông tha vụ án ác ma dễ dàng như thế, nhưng mà... nếu sự thật diễn ra giống như lời ông ta nói... thì chúng ta...”
“Bây giờ, Hàn Khoan là một kẻ tù tội.” Triệu Ngọc nói: “Nếu như tinh thần ông ta không có vấn đề thì tất nhiên là ông ta sẽ không bịa đặt ra một câu chuyện không có thật!”
“Lại còn dám nói điều kiện với cảnh sát nữa, gan đứa cháu trai này cũng đủ mập đấy!” Nhiễm Đào nhếch miệng nói: “Dù cho tương lai có thể rửa sạch hiềm nghi nhưng tôi thấy... nhất định vẫn sẽ bị xử phạt...”
“Cũng có khả năng ông ta là một tên vừa đánh trống vừa la làng thì sao?” Tăng Khả nói: “Cảnh sát chắc chắn sẽ không tùy tiện vu oan cho người khác chứ? Nếu như ông ta cũng không phải là người vô tội thì sao?”
“Còn có một loại khả năng nữa!” Ngô Tú Mẫn nói: “Nếu như cảnh sát không xử oan ông ta, mà Hàn Khoan vốn vô tội, như vậy thì ông ta có thể là bị kẻ nào đó hãm hại! Nói như vậy thì vụ án này đã phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng rồi!”
“Cũng đúng...” Thôi Lệ Châu suy nghĩ rồi nói: “Người này nếu như đã chỉ đích danh tổ trưởng Triệu Ngọc thì... chuyện này nhất định không tầm thường đâu!”
“Ừm... “ Nghe được lời nói của các thành viên trong tổ, Triệu Ngọc khẽ gật đầu một cái, rồi chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ nhìn tuyết rơi, nặng nề nói: “Xem ra... chúng ta phải tự mình đến thành phố Hoàng Kim một chuyến rồi!”