“Trời ơi, không phải tôi đã dặn dò anh rồi sao, cán bộ Trần!” Thông qua điện thoại, Triệu Ngọc đang nói chuyện với nhân viên liên lạc Trần Trác: “Nhất định phải để Đại Hanh tránh xa nhà vệ sinh công cộng, con chó này của tôi cái gì cũng tốt, nhưng lại có một tật xấu là thích ngửi phân... Có điều, anh cứ yên tâm, nó chỉ ngửi thôi chứ không ăn! Hơn nữa, nếu như nó không thích anh thì sẽ không dẫn anh đi ngửi...”
Thì ra, bởi vì Triệu Ngọc phải đi xa, lại không kịp chạy về Tần Sơn, cho nên không thể làm gì khác hơn là giao con chó Đại Hanh lại cho nhân viên liên lạc Trần Trác, nhờ trông nom nó.
“Trời đất.” Trần Trác vô cùng không tình nguyện nói: “Người anh em à, con chó lớn nhà anh không chỉ có mỗi sở thích ngửi phân mà còn thích nhất là ăn gà nữa đấy! Ngày hôm qua, thiếu chút nữa nó đã cắn chết con gà trĩ nhà hàng xóm của tôi rồi! Nguyên cả con gà quay mà nó còn có thể ăn đến mức ngay cả mẩu xương cũng không còn dư lại nữa!”
“Được rồi, được rồi, chút tiền đó thôi mà cũng tính toán với tôi!” Triệu Ngọc cười nói: “Chờ phá án xong, anh cũng có thưởng cơ mà? Được rồi, không nói linh tinh với anh nữa, bây giờ chúng tôi đã đến trạm rồi, đang chờ người đến rước đây! Có chuyện gì thì lát nữa nói tiếp nhé...”
Lúc Triệu Ngọc cúp điện thoại, Tăng Khả đã đi gặp nhân viên địa phương phụ trách đón tiếp tại trạm, người phụ trách tiếp khách đứng ở cửa chính là một người đàn ông trung niên tên là Trương Khánh. Người này tự giới thiệu rằng ông ta là cục phó kiêm trưởng phòng của Cục Cảnh sát huyện Hoàng Kim.
“Thất lễ quá!” Vừa thấy mặt, Cục phó Trương đã đầy áy náy giải thích với Triệu Ngọc: “Cục trưởng Lưu Sùng Mẫn của Cục Cảnh sát huyện chúng tôi vẫn còn đang họp ở bên Long Giang, sau khi nhận được thông báo thì đang chạy gấp trở về, nhưng đáng tiếc chuyến bay đã bị hoãn cho nên không kịp trở về để nghênh đón, mong các anh chị cảnh sát điều tra ngàn vạn đừng trách tội!”
“Không đâu, không đâu...” Triệu Ngọc hòa nhã dễ gần nói: “Trời đông giá rét, chúng tôi có thể hiểu được mà! Mau nói với cục trưởng của các ông đừng vội vã chạy đến đây làm gì, an toàn là quan trọng nhất, an toàn là quan trọng nhất, ha ha! Hơn nữa, chúng ta đều là người chính trực, làm sao có thể chỉ vì một chút chuyện cỏn con này...”
Thấy Triệu Ngọc lại sắp nổi cơn điên, Miêu Anh vội vàng kéo hắn một cái, cướp lời: “Cục phó Trương khách sáo rồi, ông cũng hiểu rõ mục đích mà chúng tôi tới Hoàng Kim lần này mà.” Miêu Anh trịnh trọng nghiêm túc nói: “Thời gian của chúng tôi rất gấp rút, cho nên chúng ta miễn mấy thứ xã giao rườm rà kia đi, nhanh chóng đi vào vấn đề chính là được!”
“Ừm... ý của cô là... “ Cục phó Trương nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ đã gần tối rồi, chi bằng các vị nhân viên điều tra hãy nghỉ ngơi trước một chút đã? Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn khách sạn để các vị nghỉ ngơi rồi!”
“Ông đùa cái gì thế, lúc này mới ba giờ chiều, mấy người đang ở Bắc Cực hay sao?” Tăng Khả nói đùa: “Mau dẫn chúng tôi đến trại tạm giam đi, chúng tôi muốn gặp mặt người trong cuộc!”
“Còn nữa...” Miêu Anh bổ sung: “Đội trưởng đội cảnh sát hình sự của các ông đang ở đâu? Chúng tôi cần tìm hiểu những điểm liên quan tới vụ án... “
“À... à...” Cục phó Trương gật đầu nói: “Xe đã được chuẩn bị sẵn sàng, mời các vị lên xe, vậy thì chúng ta đi tới trại tạm giam thôi! Chỉ có điều... đội trưởng đội cảnh sát hình sự của chúng tôi đang chuẩn bị sanh con, dự tính là vào tám giờ tối nay sẽ lên giường sinh mổ!”
“Đùa cái gì thế?” Miêu Anh không hài lòng: “Cô ấy sinh con thì không sao, nhưng dù sao các ông cũng phải sắp xếp một cảnh sát nào đó hiểu biết rõ về vụ án tới gặp chúng tôi chứ?”
“Xin... xin lỗi... “ Cục phó Trương khó xử nói: “Thật sự là rất không may, buổi trưa hôm nay, chúng tôi nhận được điện thoại báo án, có người đã phát hiện một xác chết ở khu nhà Tường Hòa, tất cả người của đội cảnh sát đều đi tới hiện trường cả rồi! Cho nên...”
“Hả?” Nghe đến lời này, Triệu Ngọc hơi sững sờ hỏi: “Ông nói gì? Xảy ra án mạng? Là mưu sát hả?”
“Ừm... chuyện này thì... tình huống cụ thể vẫn chưa rõ.” Cục phó Trương nói: “Cũng có thể là người lang thang nào đó vì lạnh quá mà chết? Loại chuyện này, cứ vào mùa đông hằng năm ở Hoàng Kim là chúng tôi đều đã nhìn mãi thành quen rồi!”
“Ở thành phố Hoàng Kim của ông có nhiều vụ án mưu sát không?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Chuyện này hả... không thể nói rõ được!” Cục phó Trương suy nghĩ rồi trả lời: “Trong thành phố Hoàng Kim chúng tôi, người dân có chút nóng nảy, có khi một lời không hợp liền động tới dao! Cho nên, người bị thương hay vụ án giết người hằng năm đều không ít, nhưng chủ yếu đều là cố ý hoặc sơ suất, còn vụ án mưu sát như Hàn Khoan thì không nhiều!”
À...
Lúc Triệu Ngọc gật đầu, Cục phó Trương đã dẫn bọn họ đi tới một chiếc xe minibus hãng Jinbei mười bốn chỗ đang đậu bên cạnh. Trên thân chiếc xe này đều dính đầy bùn đất, trông vừa bẩn vừa cũ kỹ.
Cửa xe cũng phải dùng tay mở, sau khi dừng xe lại, tài xế lại vội vàng nhanh chóng chạy xuống mở cửa cho mọi người.
Tài xế là một người đàn ông mập mạp, chiếc áo lông trên người dường như đang sắp rụng tới nơi rồi. Chỉ có điều, người này dáng dấp thật thà chất phác, vừa nhìn thấy đám người Triệu Ngọc, ông ta còn có vẻ xấu hổ căng thẳng, từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu đối diện nhìn mọi người.
“À... Vị này chính là Ba Thần, trưởng phòng hậu cần của Cục Cảnh sát chúng tôi!” Cục phó Trương vội vàng giới thiệu: “Các vị cảnh sát, Cục Cảnh sát loại nhỏ như chúng tôi thật sự rất thiếu thốn nhân lực, cho nên trưởng phòng hậu cần vẫn phải kiêm luôn chức tài xế! Khiến mọi người phải chê cười rồi!”
“À...” Nghe được giới thiệu, trưởng phòng Ba lập tức chào mọi người một cái, sau đó mới lấy một tập tài liệu trong lòng ra đưa cho Triệu Ngọc: “Đây... đây là tài liệu mà đội cảnh sát bảo tôi gửi cho mọi người... “
Triệu Ngọc cầm lấy nhìn, thì ra đây đều là tài liệu cụ thể liên quan tới Hàn Khoan.
“Trưởng phòng Ba, nhanh, mấy vị cảnh sát điều tra muốn đến trại tạm giam để gặp phạm nhân!” Cục phó Trương ra hiệu: “Mau lái xe đi!”
“Vâng!” Ba Thần trả lời một tiếng, rồi vội vã nhanh chóng ngồi trở lại ghế lái.
Sau khi lên xe, mọi người liền đi thẳng tới trại tạm giam mà Hàn Khoan đang bị giam giữ.
Vào giờ phút này, tuyết cuối cùng cũng đã ngừng rơi. Trên mặt đường và bên lề đường của thành phố Hoàng Kim mặc dù vẫn còn dấu vết của tuyết và băng nhưng không ảnh hưởng nhiều đến việc xe chạy.
Hơn nữa, nhiệt độ của nơi này cũng không quá rét đến độ không thể chịu nổi giống như trong tưởng tượng của Triệu Ngọc, thậm chí bởi vì ăn mặc quá nhiều mà hắn còn cảm thấy hơi bức bối khó chịu.
Chỉ có điều, nhìn bề ngoài thành phố này mà nói thì thực sự không dám tâng bốc. Nơi này cho Triệu Ngọc cảm giác dường như còn cũ kỹ hơn khu vực Khúc Lương lúc trước nữa. Trên đường phố mọc lên rất nhiều cửa hàng và nhà ở, tất cả đều tự xây theo ý muốn riêng, rách rưới lụp xụp khó tả, mang một loại cảm giác như những năm 90 của thế kỷ trước vậy, thời gian ở nơi này dường như đã bị đảo ngược lại.
Thấy cảnh tượng này, Triệu Ngọc cũng sẽ không đưa ra quá nhiều yêu cầu. Nhưng có thể dự đoán được rằng đãi ngộ của bọn họ ở thành phố Hoàng Kim này tuyệt đối sẽ không thể nào hơn lúc ở Khúc Lương được.
“Đừng tưởng ông ta là một nhà văn lớn!” Cục phó Trương luôn miệng nói, ở trên xe nói đông nói tây, cuối cùng lại nói tới vụ án: “Nhưng Hàn Khoan ở địa phương chúng tôi vốn không có danh tiếng gì, dù sao thì cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa từng nghe nói qua có một người như vậy!”
“Chậc chậc... Tài liệu này của các ông thật không chuyên nghiệp!” Miêu Anh đọc tài liệu nói: “Viết tay, tiếng địa phương, không có tranh ảnh thì thôi, tìm từ ít nhất phải chặt chẽ cẩn thận một chút chứ...”
“Cái này...” Cục phó Trương ngượng ngùng đánh trống lảng: “Chuyện này mong các vị chuyên gia sẽ hướng dẫn để sửa đổi, sau này chúng tôi nhất định sẽ trau dồi cải tiến nhiều hơn!”
“Đúng rồi, thái độ nghiêm chỉnh, là một đồng chí tốt!” Triệu Ngọc giơ một ngón tay cái lên khen ngợi: “Chúng ta phải làm người chính trực! Tôi hỏi ông, trong tài liệu liên quan tới người báo án kia cực kỳ qua loa, ông có biết tình huống cụ thể vào lúc ấy là như thế nào không?”
“Đúng đấy, trên này có nói là do em trai của người chết báo án!” Miêu Anh chỉ tài liệu nói: “Em trai người chết làm sao mà biết chị mình bị giết hại mà báo án chứ?”
“Nhưng trong tài liệu mà ngày hôm qua các ông đã gửi tới cho tôi không hề đề cập tới người báo án này, chỉ nói do cảnh sát vọt thẳng vào nhà Hàn Khoan, phát hiện người đã chết thôi! Tại sao cảnh sát lại chắc chắn như vậy? Hơn nữa, đội cảnh sát còn chạy thẳng tới hiện trường, không có cảnh sát nhân dân, cũng không có người của đường dây nóng 110...” Triệu Ngọc nói: “Mấy người đùa giỡn chúng tôi sao? Bây giờ tôi đã có chút hiểu được vì sao Hàn Khoan lại phải chỉ định tôi ra tay rồi!”
“Ừm... chuyện này... chuyện này...” Cục phó toát mồ hôi, vội vàng lấy điện thoại di động ra: “Tôi... tôi gọi điện thoại cho cảnh sát bên kia, để bọn họ nói chuyện trực tiếp với ngài!”
“Cục phó Trương, từ... từ từ...” Không ngờ, vừa nghe tới đây, trưởng phòng Ba đang ngồi trên ghế lái xe phía trước lại bỗng nhiên nói: “Không cần gọi điện thoại đâu, ông đã quên rồi sao? Ngày đó, Đại Hoa uống nhiều, sau đó tôi đã thay ca cho anh ta, vào thời điểm đó, tôi cũng có mặt tại hiện trường mà!”
“A... Đúng, đúng! Cái đầu óc của tôi thật là!” Cục phó Trương như trút được gánh nặng, vội vàng nói: “Ba Thần, nếu vậy, vậy cậu mau nói cho mấy nhân viên điều tra biết, đêm hôm đó rốt cuộc đã có chuyện gì đi?”