“Khi đó, thời tiết còn ấm áp lắm!” Ba Thần vừa lái xe vừa kể lại tình hình phát hiện ra vụ án ngày hôm đó: “Ban đầu, 110 nhận được điện thoại của người báo án, nói rằng bên trong một căn nhà trệt ở Hoàng Gia Phần có thể đã xảy ra vụ án giết người! Cục Cảnh sát cho rằng đây là chuyện lớn, liền lập tức ra lệnh cho đội cảnh sát, bảo bọn họ đi thăm dò tình hình trước.”
“Nhưng mà đêm hôm đó, Đại Hoa uống say quá, nhất định cứ muốn tôi phải đi thay anh ta! Cho nên, tôi liền đi theo...”
“Ha ha... Chúng tôi hay làm như thế!” Cục phó Trương vội vàng giải thích: “Chiến sĩ cách mạng là một cục gạch, nơi nào cần thì tới nơi đó! Nhân sự của chúng tôi quả thực rất thiếu thốn, cho nên trưởng phòng hậu cần cũng phải đi công vụ. Chỉ có điều, trưởng phòng Ba của chúng tôi xuất thân từ đội cảnh sát, cho nên cũng không phải là tay nghiệp dư!”
“Người báo án là em trai của nạn nhân, tên là Trương Tỉnh Phong. Lúc chúng tôi chạy đến thì anh ta đã leo tường nhảy vào trong sân, kéo cổng sắt nhà Hàn Khoan ra rồi. Nhưng bên trong còn có một cánh cửa chống trộm bị khóa chặt lại, anh ta không cách nào đi vào được...” Ba Thần tiếp tục nói: “Lúc ấy, Trương Tỉnh Phong vô cùng sốt ruột, anh ta nói rằng mình đã gọi cả buổi mà trong nhà vẫn không có bất kỳ người nào trả lời cả!”
“Chúng tôi liền hỏi anh ta tại sao lại báo cảnh sát? Anh ta nói, vừa nãy đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại do chị mình gọi đến, nhưng trong điện thoại không có ai nói chuyện cả. Ban đầu, anh ta cho rằng chị mình vô tình chạm phải nút gọi của điện thoại, cho nên liền cúp điện thoại đi!”
“Không ngờ, sau khi cúp điện thoại, anh ta lại phát hiện Trương Tỉnh Như lại gửi cho anh ta một tấm ảnh, trong ảnh là một cánh tay đang chảy máu!”
“Thông qua chiếc vòng trên cổ tay của người trong ảnh, Trương Tỉnh Phong đã nhận ra đây có thể là cổ tay của chị mình bị người ta cắt đứt, cho nên mới vội vàng báo cảnh sát!”
“Sau khi báo cảnh sát xong, Trương Tỉnh Phong cũng vội vã chạy tới nhà của chị mình, những gì xảy ra sau đó thì chúng tôi đã nhìn thấy rồi!” Ba Thần tiếp tục kể lại: “Lúc ấy, chúng tôi cùng Trương Tỉnh Phong phá cửa sổ, nhưng trong phòng vẫn không có ai trả lời cả...”
“Ngay sau đó, cảnh sát Tiểu Phong phát hiện trên rèm cửa sổ nhà Hàn Khoan có một cái lỗ hổng, vì vậy cậu ta leo lên bệ cửa sổ, giẫm lên bả vai tôi nhìn vào trong. Do ánh sáng nên lúc ấy cậu ta chỉ có thể nhìn thấy trên giường trong phòng thật sự có người nhưng không biết tại sao người này chẳng nhúc nhích gì cả...”
“Lúc này, chúng tôi mới nhận ra có chuyện ổn, cho nên lập tức chạy nhanh tới căn phòng đang bị phá dỡ của nhà Hàn Khoan, tìm một cây búa và bắt đầu đập cửa!” Ba Thần căng thẳng nói: “Cuối cùng cũng mở được cửa ra, sau khi chúng tôi đi vào trong thì nhìn thấy trên giường nhà ông ta có một mảng máu lớn, Hàn Khoan và Trương Tỉnh Như đang nằm trong vũng máu, chúng tôi còn tưởng rằng cả hai người họ đều đã chết rồi chứ!”
“Sau đó, chúng tôi mới phát hiện ra Hàn Khoan chỉ đang ngủ say thôi, trên người cũng không có vết thương, nhưng mà trong tay ông ta lại đang cầm một con dao gọt trái cây! Rất rõ ràng là ông ta đã cắt cổ tay vợ mình!” Ba Thần nói: “Cảnh tượng ấy rất đáng sợ, chúng tôi vội vàng gọi xe cứu thương, còn báo lên trụ sở chính nữa...”
“Người báo án Trương Tỉnh Phong cũng ngây ngẩn cả người, anh ta nhào tới lay Trương Tỉnh Như nhưng Trương Tỉnh Như do mất máu quá nhiều nên không thể cứu kịp được nữa!” Ba Thần lắc đầu nói: “Sau đó, chúng tôi còn thử đánh thức Hàn Khoan nhưng dù gọi thế nào, ông ta cũng không tỉnh lại.”
“Lúc ấy trong tình cảnh đó, chúng tôi gần như không hề nghi ngờ mà cho rằng Hàn Khoan đã giết vợ xong rồi uống thuốc độc, hoặc thuốc ngủ gì đó để tự tử!”
Cho nên, còn chưa chờ xe cứu thương chạy tới, chúng tôi đã mau chóng nâng Hàn Khoan lên xe cảnh sát, đưa đi bệnh viện!” Ba Thần nói: “Quả thực là do chúng tôi không có kinh nghiệm, lúc ấy lại hỗn loạn như vậy, một lòng vẫn luôn muốn cứu người cho nên đã không bảo vệ hiện trường vụ án thật tốt, vì thế về sau gặp phải khó khăn trong việc tìm chứng cứ...”
Nói đến đây, bởi vì phía trước có đèn đỏ cho nên Ba Thần vội vàng đạp thắng xe, dừng xe lại.
“Được, các anh được lắm!” Miêu Anh không hài lòng: “Tình hình quan trọng như vậy mà các anh lại dùng vài ba lời qua loa kể lại trong báo cáo, thật sự không chuyên nghiệp chút nào, thảo nào Hàn Khoan vẫn luôn kêu oan!”
“Đúng đấy, cuộc gọi đến và tấm ảnh kia rõ ràng rất có vấn đề!” Ngô Tú Mẫn hỏi Ba Thần: “Vậy... vậy bây giờ tấm ảnh đó đâu rồi?”
“Ừm... trong tài liệu ở đội cảnh sát thì phải?” Ba Thần lúng túng nói: “Điện thoại di động của Trương Tỉnh Phong chắc đã được khoa vật chứng giữ lại làm vật chứng rồi!”
“Tôi... tôi sẽ cho người lấy ra ngay...” Cục phó Trương vội vàng lấy điện thoại di động ra.
“Hì hì... lại thêm một Trương Cảnh Phong nữa...” Triệu Ngọc ngồi một bên nhỏ giọng lầm bầm một câu, không ngờ em trai của nạn nhân lại trùng tên với Trương Cảnh Phong ở Tần Sơn, chỉ khác nhau một chữ ở giữa mà thôi.
“Tôi hỏi anh, tại hiện trường phát hiện án mạng có tìm thấy điện thoại di động của nạn nhân không?” Miêu Anh lại hỏi Ba Thần.
“Tìm thấy, tìm thấy, nó cũng ở trên giường, được đặt ở giữa hai người họ!” Hết đèn đỏ, Ba Thần lại tiếp tục lái xe: “Chúng tôi đã xác thực rằng cuộc gọi đến cho Trương Tỉnh Phong, còn có gửi tấm ảnh cắt cổ tay đều được gửi đi từ chiếc điện thoại kia! Cánh tay bị cắt cổ tay trong bức ảnh thực sự cũng là của Trương Tỉnh Như...”
“Chúng tôi nghi ngờ rằng có thể là Hàn Khoan sau khi cắt cổ tay Trương Tỉnh Như xong đã tự mình uống thuốc ngủ tự tử. Nhưng ông ta lại không ngờ tới Trương Tỉnh Như vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, bà ta đã dùng điện thoại di động của mình chụp lại, hơn nữa còn gọi điện cầu cứu em trai mình nữa. Nhưng mà bởi vì thuốc phát tác nên dù điện thoại đã được kết nối nhưng bà ta lại không nói được lời nào...”
“Ồ?” Tăng Khả suy nghĩ nói: “Nếu là như vậy thì tôi bắt đầu hiểu rõ được tại sao cảnh sát vẫn một mực khăng khăng Hàn Khoan là tội phạm giết người rồi! Nhìn bề ngoài thì vụ này thực sự rất giống một vụ mưu sát cộng thêm tự tử vì tình!”
“Không đúng! Từ góc độ tâm lý học thì không phù hợp lẽ thường!” Ngô Tú Mẫn nói: “Nếu quả thực là chết vì tình thì chứng tỏ Hàn Khoan cũng quyết tâm tự sát, trạng thái tâm lý của ông ta đương nhiên phải suy sụp, đâu có lý do từ chối không nhận tội!”
“Tôi cũng cảm thấy thế!” Miêu Anh nói: “Nếu quả thật là tự sát vì tình thì tại sao Hàn Khoan không tự cắt đứt cổ tay mình luôn đi? Đó mới gọi là chân chính tự sát vì tình! Tại sao lại phải uống thuốc ngủ chứ?”
“Ừm... sau khi xác nhận được vân tay trên điện thoại di động.” Ba Thần tiếp tục nói: “Chúng tôi phát hiện trên đó chỉ có hai dấu vân tay thôi, một là của Hàn Khoan, một là của Trương Tỉnh Như! Còn nữa, sau khi vụ án này xảy ra, bác sĩ đã kiểm tra Hàn Khoan, phát hiện hàm lượng thuốc ngủ trong cơ thể Hàn Khoan không đủ để dẫn đến tử vong.”
“À...” Ngô Tú Mẫn gật đầu: “Từ đó cho thấy, hoặc là Hàn Khoan không muốn chết, hoặc là có người không muốn để cho ông ta chết!”
“A... Tôi cũng nhớ ra rồi!” Cục phó Trương nói: “Lúc trước, chúng tôi còn tìm một bác sĩ tâm thần chuyên nghiệp để khám cho Hàn Khoan, mặc dù ông ta bị kích thích nhưng các hạng mục kiểm tra đều đạt tiêu chuẩn, tinh thần tuyệt đối bình thường!”
“Càng ngày càng thú vị!” Triệu Ngọc có vẻ ngẫm nghĩ mà nói: “Xem ra vụ án này thật đúng là đầy kỳ lạ! Càng ngày, tôi càng mong đợi được gặp mặt nhà văn này rồi!”
Tích tích tích...
Lúc này, điện thoại di động của Cục phó Trương lại bỗng nhiên vang lên, sau khi bắt máy, sắc mặt ông ta không khỏi hơi biến đổi, ông ta vội vàng nói với đám người Triệu Ngọc: “Các vị cảnh sát điều tra, đội cảnh sát vừa mới gọi điện thoại báo cho tôi, thông qua khám xét hiện trường vụ án, bọn họ đã xác thực được vụ án mạng xảy ra ở khu nhà Tường Hòa kia thực sự là một vụ sát hại! Theo phỏng đoán ban đầu, người chết hẳn là bị điện giật chết, đã tử vong được hơn nửa tháng...”
“Hả?”
Nghe được tin tức này, trên đầu đám người Triệu Ngọc bất giác bị bao phủ bởi một tầng mây đen u ám...