Cuồng Thám

Chương 822: Chương 822





“11 CÁCH GIẾT”

Hàn Khoan bị nhốt trong một trại tạm giam duy nhất của thành phố Hoàng Kim, trại giam là một tòa nhà cũ kỹ, bởi vì tường ngoài được sơn một tầng màu xanh lam, cho nên dân địa phương đều gọi nơi này là lầu xanh, phạm nhân bị nhốt vào đó, gọi là đi dạo lầu xanh.

Nơi này cho dù là quy mô hay vấn đề quản lý đều thua xa trại tạm giam của Tần Sơn. Triệu Ngọc thậm chí còn lo lắng nếu chẳng may có nhiều tội phạm thì có phải ngay cả chỗ đứng cũng không đủ?

Bởi vì đã nhận được thông báo từ trước cho nên khi đoàn người Triệu Ngọc chạy đến, cai ngục đã dẫn Hàn Khoan tới phòng thẩm vấn và chuẩn bị kỹ càng.

Đúng là giống như lời Cục phó Trương đã nói, lúc này chỉ mới hơn bốn giờ chiều mà sắc trời đã bắt đầu âm u, trông như là sắp tối tới nơi vậy.

Bởi vì diện tích phòng thẩm vấn có hạn, cuối cùng chỉ có Triệu Ngọc, Miêu Anh còn có Ngô Tú Mẫn cùng với Cục phó Trương Khánh kia tiến vào phòng thẩm vấn, còn những người khác thì đều dời bước sang phòng quan sát ở ngay bên cạnh.

“Ối trời, cảnh sát Triệu Ngọc, tôi không ngờ ngài sẽ thật sự tới đây!” Ai ngờ khi Triệu Ngọc mới vừa đi vào, Hàn Khoan đã nhận ra hắn ngay, vội vàng kích động nói: “Tốt quá, lần này cuối cùng thì tôi cũng đã được cứu rồi! Đúng là ông trời mở mắt mà!”

Nói tới đây, giọng nói của Hàn Khoan lại có chút nghẹn ngào: “A Như à, bà yên tâm đi! Cảnh sát Triệu danh tiếng lẫy lừng đã tới rồi, cậu ấy nhất định sẽ tra rõ chân tướng, tìm ra hung thủ sát hại bà! Bà trên trời có linh, nhất định phải phù hộ cho chúng tôi nhé!”

Phải nói là khi nghe thấy lời này, Triệu Ngọc thật sự giống như đang đi trên mây vậy, thật sự không ngờ danh tiếng của mình đã lan xa đến mức này rồi. Vì vậy, hắn vội vàng giang tay ra, khiêm tốn nói: “Ô kìa, đừng khách sáo, đừng khách sáo! Mặc dù tôi phá án nhưng công lao đều là của tập thể chúng tôi mà! Không dáng nhắc tới, ha ha, không đáng nhắc tới!”

“Tôi đã ngưỡng mộ đại danh của ngài từ lâu rồi!” Hàn Khoan nói: “Trước vụ án thi thể nữ không đầu, tôi cũng đã chú ý tới ngài rồi! Tôi cho rằng nếu như chỉ nói về độ khó điều tra phá án thì vụ án ở Miên Lĩnh tuyệt đối không dưới vụ án thi thể nữ không đầu đâu, bắt đầu từ lúc đó, tôi đã muốn kết bạn với ngài rồi!”

“Còn có... vụ án chặt tay, vụ án Kim Phật, đối với tôi mà nói thì ngài chính là một nhân vật thần thoại trong giới cảnh sát!” Hàn Khoan càng nói càng kích động: “Ban đầu, tôi còn hy vọng xa vời mà nghĩ tới chuyện ghi chép lại những vụ án mà ngài đã phá vào trong tiểu thuyết của tôi nữa! Bây giờ nghĩ lại, thật sự là có chút tự ti...”

“Ha ha... ha ha ha...” Triệu Ngọc được khen đến mức sắp chịu không nổi rồi liền vội vàng khoát tay nói: “Mặc dù sự thật là vậy nhưng ông cũng không thể nói thật hết ra như vậy chứ! Ha ha...”

“Khụ... “ Miêu Anh không chịu nổi Triệu Ngọc lại vênh váo, vội vàng tằng hắng một cái, lên tiếng nhắc nhở: “Hàn Khoan, trời không còn sớm nữa, nếu như ông thật sự muốn chúng tôi giúp thì ông mau nói vào vấn đề chính đi!”

“A... Vâng vâng vâng... “ Hàn Khoan túm lấy mái tóc không có bao nhiêu cọng kia của mình, tâm tình lập tức trở nên nặng nề, năn nỉ Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu Ngọc, lần này, dù thế nào đi nữa ngài cũng phải giúp đỡ tôi với! Tôi... tôi thật sự bị oan uổng, không chỉ oan uổng mà rõ ràng còn có người muốn hãm hại tôi nữa! A Như tội nghiệp nhà tôi, bà ấy... Ài...”

“Yên tâm, nếu như ông thật sự bị oan uổng thì đương nhiên tôi sẽ trả lại trong sạch cho ông rồi!” Triệu Ngọc kéo cái ghế đến trước mặt Hàn Khoan rồi ngồi xuống và nói: “Nhưng mà, trước khi tôi quyết định có giúp ông hay không thì ông phải nói rõ với tôi về chuyện kẻ giết người hàng loạt kia trước đã! Ông đã tạo ra ‘vũng nước đục’ này thì cũng nên vạch rõ ngọn ngành ra đi chứ?”

“Ừm... chuyện này... “ Hàn Khoan nhướng mày, nói: “Cảnh sát Triệu, ngài là thần thám, tôi không dám lừa gạt ngài! Những gì tôi nói đều là sự thật, bây giờ thật sự đang có một tên sát thủ giết người hàng loạt đang dựa theo tình tiết của một quyển tiểu thuyết mà tôi đã viết trước đây để gây án đấy! Chỉ cần... chỉ cần ngài giúp tôi rửa sạch oan khuất thì tôi nhất định sẽ giúp đỡ ngài tìm ra tên hung thủ này!”

“Hả? Hết rồi sao?” Triệu Ngọc huơ tay trước mặt ông ta, hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Còn... còn cái gì nữa?” Hàn Khoan cau mày.

“Ài!” Triệu Ngọc đầu tiên là thở dài, sau đó khẽ mỉm cười nói: “Ông Hàn à, ông thật sự định thực hiện cuộc giao dịch này với tôi sao? Ông thật sự cho rằng đây là một cuộc giao dịch sao?”

“Ngài... ý của ngài... là có ý gì?” Hàn Khoan vẫn không hiểu, nhưng trên trán bỗng nhiên toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Nếu như ông đã hiểu rõ tôi như vậy thì ông hẳn phải biết tôi tới đây là để điều tra án mạng, chứ không phải là để làm giao dịch với ông!” Triệu Ngọc nói, muốn làm ông ta hiểu ra: “Ông viết nhiều tiểu thuyết tội phạm như vậy rồi, chẳng lẽ ông thật sự cho rằng làm thế này là có thể giao dịch với cảnh sát sao? Tôi nhớ, nếu lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác thì bị gọi là đe dọa đấy... mà tội danh này hình như cũng không nhẹ đâu?”

“Tôi... tôi không có ý ấy, tôi chỉ muốn... muốn rửa sạch nỗi oan của mình mà thôi...” Trong lòng Hàn Khoan bắt đầu cảm thấy sợ hãi, không biết tại sao, tên Triệu Ngọc này trông thì dễ tính sang sảng nhưng vẫn luôn khiến ông ta cảm thấy bị đè nén, áp lực.

“Tôi không thích vòng vo!” Triệu Ngọc trầm giọng nói: “Tôi cho ông mười giây đồng hồ, nếu như ông nói cho tôi biết về chuyện kẻ giết người hàng loạt thì tôi sẽ coi như ông chưa bao giờ uy hiếp cảnh sát. Nếu như ông không nói thì chúng ta lập tức bái bai nhau đi!”

“Ừm... “ Hàn Khoan nhất thời rối loạn, không biết phải đáp lại như thế nào.

Không ngờ, Triệu Ngọc lại làm thật, vừa mới nói hết câu, hắn đã nhanh chóng đếm một loạt “12345678910” liên tiếp, sau đó vỗ bàn một cái rồi quát lên: “Được rồi, đã hết giờ! Tác giả Hàn, chúc mừng ông, ngoài tội giết người ra thì ông còn tăng thêm tội danh uy hiếp cảnh sát, tạo ra tin tức giả nhằm quấy nhiễu cảnh sát phá án! Cứ chờ nhận lệnh triệu tập của tòa án đi, ông đây không ngồi hầu ông nữa đâu!”

“Tôi nói, tôi nói!” Nghe thấy lời này, Hàn Khoan suýt chút nữa đã quỳ xuống: “Cảnh sát Triệu, tất cả những lời tôi nói đều là thật, ngài đừng có đi mà! Tôi... tôi thật sự không hề nói hươu nói vượn đâu, thật sự là có chuyện như thế mà, ngài... ngài hãy đồng ý với tôi, ngài nhất định phải giúp tôi giải oan!”

“Rầm...” Không ngờ, Hàn Khoan còn chưa nói hết câu, Triệu Ngọc đã trực tiếp tát ông ta một cái, dù chỉ một cái thôi nhưng cũng đã khiến khóe miệng ông ta chảy máu...

Hả?

Miêu Anh và những người khác đều cực kỳ hoảng sợ, không hiểu tại sao Triệu Ngọc lại ra tay như thế?

“Triệu... Cậu... cậu... “ Hàn Khoan ngây ngốc vì bị đánh, thậm chí nước mắt đã dâng lên trong hốc mắt rồi.

“Đánh ông là bởi vì ông chẳng biết cái gì là đạo nghĩa giang hồ cả!” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Ông đây cho ông một bài học kinh nghiệm, để cho ông biết sau này nhất định phải làm một người chính trực!”

Tôi ngã...

Đoàn người Miêu Anh lập tức ngã ngồi dưới đất...

“Tôi... tôi sai rồi! Tôi biết lỗi rồi!” Hàn Khoan bụm mặt nói: “Chỉ vì tôi sốt ruột muốn tẩy nỗi oan khuất nên nhất thời hồ đồ, ngài dạy đúng lắm! Tôi nói, tôi nói, kẻ giết người hàng loạt đó hẳn là ở ngay trong thành phố Hoàng Kim, nếu như tôi tính không lầm thì bây giờ, gã đã giết ba người rồi, A… Không đúng, dựa theo tình tiết trong sách thì hẳn phải là bốn người mới đúng!”

Phù...

Thấy Hàn Khoan khai báo, đoàn người Miêu Anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tất cả đều ngồi lại ghế.

“Tên của quyển sách kia là ‘11 cách tự sát’, về sau bởi vì dài quá cho nên mới đổi lại thành ’11 cách giết’.” Hàn Khoan nói: “Tôi viết quyển sách đó khi vừa mới tốt nghiệp trung học không lâu, tôi đã dùng bút bi viết lên một quyển sổ bìa bằng nhựa mềm. Bởi vì kỹ năng sáng tác còn chưa hoàn thiện, cho nên tôi không muốn công bố ra ngoài, cũng chưa từng có ai khác đọc được, tôi vẫn luôn đặt nó trong một cái rương.”

“Trong sách nói về một câu chuyện cực kỳ dở, một cô bé gặp bạo lực học đường ngay trong trường học, bởi vì không chịu nổi mà nhảy lầu tự sát!”

“Mấy năm sau, cha của cô bé vì muốn báo thù nên đã giết chết những người đã từng bắt nạt con gái mình, hơn nữa còn dùng mười một cách khác nhau, ngụy trang hiện trường giết người thành tự sát!”

“Có lẽ... Có lẽ là vào khoảng nửa năm trước? Tôi chợt phát hiện có người thật sự dựa vào những cách thức mà tôi miêu tả trong sách để bắt đầu giết người!!!”