“Tại sao... tại sao lại có thể như vậy...” Nghe thấy tin tức mà Ba Thần mang đến, Cục phó Trương Khánh ngồi phịch xuống bàn, ông ta là Cục phó Cục Cảnh sát, một vụ án lớn như vậy xuất hiện ở thành phố Hoàng Kim thì ông ta làm sao có thể bình tĩnh cho được?
Hơn nữa, nếu như những lời mà Hàn Khoan nói không sai thì chẳng khác gì cảnh sát thành phố Hoàng Kim đã phán đoán sai lầm cả ba vụ án chết người lúc trước. Nếu như bị cấp trên truy tra trách nhiệm thì ông ta đương nhiên khó mà chối bỏ sai lầm được.
“Trưởng phòng Ba.” Miêu Anh đã nhìn ra người hiểu biết nhất trong Cục Cảnh sát lại chính là vị trưởng phòng hậu cần tướng mạo thật thà này, vì vậy cô liền hỏi Ba Thần: “Những lời vừa rồi, anh cũng đã nghe thấy hết, tôi hỏi anh, ngoài thi thể vừa được phát hiện ra thì những thi thể khác bây giờ thế nào rồi?”
“Chuyện này...” Ba Thần tiếc nuối trả lời: “Tôi vừa mới kiểm tra xong, tất cả đều đã bị đem đi hỏa táng rồi!”
“Các anh... đúng thật là...” Hiển nhiên, Miêu Anh cực kỳ bất mãn với cách làm việc của cảnh sát Hoàng Kim, trên mặt đã lộ ra vẻ tức giận.
“Được rồi!” Nhưng đầu óc Triệu Ngọc lại khá tỉnh táo, hắn biết bây giờ không phải là lúc để truy cứu trách nhiệm, nhiệm vụ khẩn cấp hiện nay chính là phải tra rõ tất cả ngọn nguồn thì mới có thể “đúng bệnh hốt thuốc”.
Vì vậy, hắn xua tay với Ba Thần một cái, để anh ta tạm thời rời khỏi phòng thẩm vấn trước.
“Nếu như vậy...” Sắc mặt Hàn Khoan cũng vô cùng khó coi: “Vậy chuyện này có thể xác định rồi, không nghi ngờ gì nữa!? Tôi... tôi vẫn có thể mang máng nhớ được, ở trong tiểu thuyết, cứ cách một tháng là hung thủ sẽ giết một người! Mỗi một lần đều vạch ra kế hoạch kín đáo, sau đó ngụy trang hiện trường thành tự sát...”
“Bởi vì người bị chết rét kia vừa mới được phát hiện không lâu, cho nên...” Hàn Khoan do dự nói: “Cho nên, tôi biết trong khoảng thời gian ngắn, hung thủ tạm thời sẽ không ra tay nữa, nên mới muốn dùng chuyện này để... để cầu xin cảnh sát Triệu giúp tôi rửa sạch hiềm nghi!”
“Tôi biết, tôi không khai báo đúng sự thật là tôi không đúng, nhưng các vị phải tin tôi, sau khi phát hiện nạn nhân bị chết rét thì tôi mới hoàn toàn chắc chắn chuyện này! Khi đó lại quá muộn rồi!” Vì muốn giảm bớt hình phạt của mình, Hàn Khoan khổ sở giải thích: “Cảnh sát Triệu, cậu cứ yên tâm, mặc dù không tìm thấy được quyển sách kia nhưng tôi vẫn nhớ được nội dung, cho nên tôi có thể giúp mọi người tìm ra hung thủ!”
Triệu Ngọc im lặng không lên tiếng, trong đầu vẫn đang nghiêm túc phân tích nguyên nhân hậu quả của vụ án này. Bây giờ nhìn lại thì đúng là Hàn Khoan không nói dối, kẻ giết người hàng loạt dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết thật sự đang tồn tại.
Nói cách khác, chuyến đi đến thành phố Hoàng Kim lần này, bọn họ cần phải điều tra hai vụ án cùng lúc, một là chân tướng của vụ án Hàn Khoan; một là vụ án giết người hàng loạt!
Nhưng mà, nếu nhìn mặt ngoài thì hai vụ án này được đặt song song với nhau, nhưng hắn cũng không thể loại bỏ một loại giả thiết rằng ngoài quyển tiểu thuyết kia ra thì giữa hai chuyện này còn có mối liên quan gì khác không?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc mở miệng hỏi: “Hàn Khoan, ông có từng nghĩ tới khả năng cái chết của vợ ông liên quan tới quyển tiểu thuyết của ông hay không? Trong quyển sách mà ông viết trước kia có tình tiết tương tự như thế hay không?”
“Không... không có...” Hàn Khoan khẳng định nói: “Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn phân tích vụ án của tôi. Tôi không hề viết tình tiết nào như vậy cả, chỉ là tương tự cũng không có! Hơn nữa, ngày thường, tôi vốn luôn thích yên tĩnh, không hay tiếp xúc với nhiều người, tôi có thể tự nhận là mình không có lỗi với ai cả! Tôi thật sự không nghĩ ra là ai đã hãm hại tôi? Hãm hại tôi thì thôi, tại sao còn phải giết chết vợ tôi nữa chứ!?”
“Nói cách khác, ông cho rằng cái chết của vợ ông không có liên quan gì đến tên hung thủ giết người theo tiểu thuyết này?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Điều này... khó mà nói được...” Hàn Khoan cau mày nói: “Có trời mới biết tên sát thủ kia là người nào? Nhất định gã là một kẻ điên rồ! Nói không chừng, đúng là gã đã làm đấy!”
“Hả? Hai vụ án vốn là một vụ án sao?” Miêu Anh nói: “Nếu chúng tôi bắt được kẻ giết người hàng loạt thì cũng có thể trả lại trong sạch cho ông?”
“Có... có thể đúng không?” Hàn Khoan dần dần trở nên ngơ ngác.
“Vậy tại sao ông không nói cho cảnh sát biết sớm hơn?” Ngô Tú Mẫn khoanh tay lại, chế giễu: “Đúng là tự làm tự chịu!”
“Được rồi, ông hãy kể lại với tôi một lần nữa, rốt cuộc tại sao quyển sách kia của ông lại bị mất?” Triệu Ngọc hỏi: “Nếu như có thể biết được quyển sách đang nằm trong tay ai thì dĩ nhiên là vụ án đã có thể phá được rồi!”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng nghĩ như thế!” Hàn Khoan vội vàng nói: “Quyển sách của tôi vẫn luôn được đặt ở nhà cha mẹ tôi! Họ ở nhà cao tầng, tất cả đều được cất trong một cái rương nhỏ...” Mặc dù đang bị đeo còng tay, nhưng ông ta vẫn có thể vẽ ra một cái hình hộp chữ nhật không nhỏ: “Cái rương vẫn luôn được để trong tầng hầm, không có ai hỏi tới nhiều năm rồi! Tôi cũng không biết nó đã bị mất từ lúc nào cả!”
“Trước đây không lâu, sau khi phát hiện cái rương bị mất, tôi lập tức đi hỏi cha mẹ tôi ngay! Nhưng mà cha mẹ tôi cũng biết cái rương kia rất quan trọng cho nên chưa bao giờ động đến cả! Chỉ có điều, bọn họ không hay chú ý tới nó, nên cũng không biết nó đã biến mất từ lúc nào!”
“Có phải hai cụ đã lớn tuổi cho nên đã nhầm tưởng là rác mà vứt đi rồi không?” Triệu Ngọc hỏi.
“Không đâu!” Hàn Khoan khẳng định nói: “Mẹ tôi là một người rất cẩn thận, mỗi lần dọn dẹp tầng hầm hoặc là bán đồng nát, bà luôn cẩn thận kiểm tra, tuyệt đối sẽ không lấy nhầm! Mà cha tôi mặc dù có chút lẩm cẩm nhưng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện bán đồng nát cả, họ tuyệt đối sẽ không vứt bản thảo đi!”
“Ừm... Chưa từng có trộm à?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Không có.” Hàn Khoan kể: “Trong tầng hầm của tôi, ngay cả một chiếc xe cũng không có, chỉ có một vài đồ lặt vặt, không có tên trộm nào ngu đến mức chui xuống tầng ngầm để trộm đồ đâu! Vả lại, cho dù thật sự bị trộm thì chúng lấy đống bản thảo đó của tôi làm gì? Tôi chỉ là một nhà văn nho nhỏ không tên tuổi mà thôi, nếu bản thảo đáng tiền thì sao có thể bị mai một trong tầng hầm ngầm chứ?”
“Vậy thì hơi kỳ quái!” Triệu Ngọc nói: “Vậy ông thử đoán xem, lấy ngày mà bản thảo bị mất làm mốc, lần cuối cùng ông nhìn thấy chúng là khi nào?”
“Trời ơi... cha mẹ tôi đã sống trong căn nhà đó mấy chục năm rồi!” Hàn Khoan nói: “Trước năm mà tôi kết hôn thì bản thảo đã được cất ở đó rồi! Sau đó, hình như tôi cũng đã nhìn thấy mấy lần, nhưng nếu tính thời gian thì đó cũng là chuyện rất lâu rồi!”
“Nếu đúng là như vậy thì...” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Không thể tiếp tục theo đuổi con đường này nữa! Xem ra, phải bắt tay từ vụ án này mới được!”
Nói xong, Triệu Ngọc nói với Ngô Tú Mẫn: “Chị Ngô, phiền chị viết lại toàn bộ nội dung trong quyển tiểu thuyết qua lời của nhà văn Hàn! Càng tỉ mỉ càng tốt!”
“Được!” Ngô Tú Mẫn gật đầu đáp ứng.
“Vậy... vậy...” Hàn Khoan sốt ruột đứng dậy: “Vậy chuyện của tôi thì phải làm thế nào bây giờ? Cảnh sát Triệu, cậu nhất định phải giúp tôi giải oan!”
Không ngờ, Triệu Ngọc lại không để ý tới ông ta mà ra hiệu với Miêu Anh, hai người xoay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Cục phó Trương Khánh không biết Triệu Ngọc có chỉ thị gì nên cũng vội vàng đi theo ra ngoài.
“Miêu Miêu à!” Triệu Ngọc kéo Miêu Anh sang một bên, cười nói: “Không ngờ em vừa mới lên làm phó tổ trưởng mà đã gặp phải một vụ án khó giải quyết như vậy rồi nhỉ! Thế nào? Em chọn con đường nào?”
“Còn phải nói nữa sao? Đã rất lâu rồi mà em chưa có loại cảm giác này đấy!” Miêu Anh cũng mỉm cười: “Cho nên anh không được cướp với em, đâu dễ dàng gì mà em đến được đây! Giờ phải đi thăm dò kẻ giết người hàng loạt đó, ngay bây giờ, em sẽ đến Cục Cảnh sát Hoàng Kim để kiểm tra thi thể!”
“Nghe em nói gì kìa...” Triệu Ngọc cười nói: “Theo anh thấy thì em nên lấy lại sức trước đi đã! Em không cảm thấy nếu thật sự muốn bàn về độ khó thì vụ án của Hàn Khoan mới khó khăn hơn sao?”
“Ồ? Vậy sao? Nhưng em lại không cảm thấy như vậy đâu! Em cho rằng anh muốn đi tra vụ án giết người hàng loạt nên mới lừa em!” Miêu Anh cười nói: “Nói thật thì em cũng hơi nhớ cảm giác chúng ta còn cạnh tranh ở phân cục Dung Dương hồi đầu đấy!”
“Đúng vậy! Chỉ tiếc là em vẫn chưa thắng anh lần nào cả!” Triệu Ngọc cười mỉa.
“Hừ, nói khoác mà không biết ngượng! Nếu đã vậy thì cơ hội hiếm có lần này...” Miêu Anh vươn ngón trỏ về phía hắn: “Chúng ta hãy so tài một lần xem!”
“Được...” Triệu Ngọc cũng đưa ngón tay trỏ ra mà nói: “Ngô Tú Mẫn theo anh, Nhiễm Đào và Thôi Lệ Châu theo em, Tăng Khả thì phải tìm chỗ sắp xếp thiết bị cho nên thuộc về cả hai chúng ta. Tài nguyên thì chúng ta dùng chung nhưng phải phân công rõ ràng, thế nào?”
“Được! Một lời đã định!” Trong mắt Miêu Anh lóe ra hưng phấn, cô dùng sức ngoéo tay với Triệu Ngọc...