Sau khi trời tối, nhiệt độ không khí đột ngột giảm.
Tuy rằng trên ô tô có điều hòa nhưng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy cái lạnh như đang gặm nhấm da thịt hắn, nó còn buốt hơn ban ngày rất nhiều. Hơn nữa, cái lạnh này dường như có thể thấm vào tận xương tủy, khiến người khác buồn bực lo lắng khôn nguôi.
Đừng thấy Triệu Ngọc và Miêu Anh phân nhau dẫn một đội riêng, thực ra thì tình huống thực sự vẫn là hai người cùng một đích dù khác đường. Lúc này, Miêu Anh phải tới Cục Cảnh sát huyện Hoàng Kim để điều tra thi thể bị điện giật mà chết kia, còn Triệu Ngọc cũng phải tới Cục Cảnh sát địa phương để sắp xếp sửa sang lại những tài liệu liên quan đến vụ án Hàn Khoan, cùng Tăng Khả dựng tạm văn phòng để làm việc.
Để tránh phải di chuyển nhiều, Triệu Ngọc dứt khoát xin phép Cục Cảnh sát đưa kẻ tình nghi Hàn Khoan về cùng để hỗ trợ cho công tác điều tra.
Ban đầu, Cục phó Trương Khánh không thể tự quyết định, phải xin chỉ thị của cấp trên nên mất khá lâu mới được đồng ý. Bởi vì nhân sự ở Cục Cảnh sát của bọn họ quá ít nên các vị lãnh đạo thậm chí còn điều động thêm vài quản giáo có kinh nghiệm đến trợ giúp bọn họ hoàn thành nhiệm vụ áp giải phạm nhân.
Có điều, cũng may là trại giam và Cục Cảnh sát huyện Hoàng Kim khá gần nhau nên đoàn người Triệu Ngọc ngồi minibus Jinbei chưa tới năm phút đã đến nơi.
Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên trụ sở Cục Cảnh sát địa phương quá tồi tàn, chỉ là một tòa nhà ba tầng cũ kỹ, thậm chí không bằng một đồn công an nhỏ ở Tần Sơn.
Để tỏ lòng coi trọng tổ điều tra đặc biệt, dưới sự chỉ đạo của các lãnh đạo, Trương Khánh đã đem phòng làm việc của cục trưởng cho đoàn người Triệu Ngọc sử dụng.
Mặt khác, bởi vì vụ án này rất quan trọng nên bọn họ còn điều động rất nhiều nhân viên ngoại cần của các đồn công an đến đây để chờ mệnh lệnh bất cứ khi nào.
Tuy rằng điều kiện tổng thể có sự chênh lệch nhưng phòng làm việc của cục trưởng vẫn được thiết kế theo khuôn mẫu, ngoài căn phòng làm việc rộng rãi ra, ở phía sau bình phong còn có một gian nhỏ để nghỉ ngơi nữa, nếu ai mệt mỏi thì có thể vào đó để nghỉ ngơi.
Đương nhiên, Trương Khánh cũng sắp xếp cả khách sạn cho bọn họ, hơn nữa, khách sạn còn ở ngay phía đối diện cổng của Cục Cảnh sát, chỉ cần đi bộ là đến, vô cùng thuận tiện.
Hệ thống sưởi của Cục Cảnh sát hoạt động rất tốt nên sau khi vào nhà, đoàn người Triệu Ngọc đã không còn thấy lạnh cóng nữa.
“Trưởng phòng Ba!” Chân còn chưa đứng vững, Triệu Ngọc đã dặn dò Ba Thần. “Hiện tại tôi cần gặp tất cả những cảnh sát có mặt tại hiện trường ở nhà Hàn Khoan và những nhân viên kỹ thuật phụ trách thu thập chứng cứ, anh gọi những người này tới đây, tôi cần hỏi họ một số chuyện!”
“Còn nữa, tôi cũng muốn gặp cả em trai của người chết - Trương Tỉnh Phong, anh mau chóng dẫn anh ta đến đây!”
“À... vâng vâng...” Ba Thần gật đầu đáp ứng nhưng trên mặt vẫn còn nghi hoặc. “Vậy... chuyện kẻ giết người hàng loạt thì sao?”
“Vụ án kia đã có cao thủ ra tay rồi, anh chỉ cần làm theo những gì tôi vừa nói là được!” Sau khi Triệu Ngọc xua tay, trưởng phòng Ba nhanh chóng đi làm những việc được giao phó.
Sau khi sửa sang lại căn phòng, Tăng Khả bắt đầu sắp xếp các thiết bị của bọn họ ra, còn Ngô Tú Mẫn thì đi tới nhà tù của Cục Cảnh sát, để tiếp tục viết lại tình tiết trong tiểu thuyết mà Hàn Khoan kể.
Triệu Ngọc thì vẫn như thường lệ, hắn dựng một vài tấm bảng trắng lên và bắt đầu viết các thông tin, dữ liệu lên đó. Hắn cảm thấy chỉ khi tự mình viết ra thông tin như thế này thì suy nghĩ của hắn mới có thể hoạt động rõ rệt được.
“Tổ trưởng, vừa rồi, em nghe được chị Ngô và Thôi Lệ Châu nói chuyện”. Tăng Khả vừa dựng thiết bị lên vừa nói chuyện phiếm với Triệu Ngọc. “Chị Ngô nói nếu dựa theo góc độ phân tích của chị ấy thì kẻ giết người hàng loạt dựa theo nội dung tiểu thuyết kia chắc chắn có vấn đề nghiêm trọng về tâm lý.”
“Hàn Khoan từng nói rằng tiểu thuyết của ông ta có tình tiết gượng gạo, trăm ngàn chỗ sơ hở, nếu ông ta đã viết giỏi thì nó đã sớm được xuất bản rồi!”
“Vì thế, nếu chỉ dựa vào một quyển tiểu thuyết lủng củng như thế mà đã có thể khiến kẻ giết người kia mê mẩn, bắt đầu dựa vào đó để giết người thì chỉ có thể chứng minh một vấn đề...”
“Hung thủ và nhân vật trong tiểu thuyết có cảnh ngộ giống nhau, hơn nữa tinh thần hắn có vấn đề, cho nên mới sinh ra đồng cảm với nhân vật trong tiểu thuyết, rồi mới bắt đầu dựa theo nội dung của tiểu thuyết mà giết người!” Triệu Ngọc vừa viết thông tin, vừa nói mà không phải nghĩ nhiều.
“Thật lợi hại!” Tăng Khả gật đầu. “Không hổ danh là tổ trưởng thần thám! Nếu như trong tiểu thuyết viết người cha muốn báo thù cho con gái, như vậy thì nhóm Miêu... Ừm... nhóm chị dâu chỉ cần tra kĩ những hồ sơ tự sát trước kia là có thể tìm được manh mối đúng không?”
“Cũng chưa chắc, điều kiện phá án ở Hoàng Kim này thực sự chỉ tạm chấp nhận được.” Triệu Ngọc lắc đầu. “Cậu không nghe ông cục phó kia nói gì à? Những vụ tự sát, vô ý giết người, chết vì rét đầy rẫy khắp nơi! Còn nữa, quyển tiểu thuyết đã bị mất từ lâu lắm rồi, nếu kẻ giết người kia cũng mất đi con gái thì chuyện cũng đã xảy ra từ rất lâu trước đây rồi! Không dễ tìm được manh mối đâu!”
“Ừm... Nói như vậy thì...” Tăng Khả nói. “Nhóm chị dâu muốn phá án thì sẽ khó khăn hơn chúng ta rất nhiều?”
“Không hẳn vậy đâu!” Triệu Ngọc cười nói. “Tôi thấy, nếu bọn họ sử dụng phương pháp thường ngày, hẳn là có thể phá vụ án này và bắt giam hung thủ rồi! Dù sao thì cũng đã xảy ra bốn vụ án, dù thế nào cũng sẽ lưu lại một chút dấu vết! Với năng lực của Miêu Anh, chắc chắn có thể phá được vụ án trước chúng ta!”
“Ồ... Nói như thế là...” Tăng Khả chỉ chỉ vào bảng trắng. “Ngược lại, anh cho rằng, vụ án oan của Hàn Khoan còn khó phá hơn sao?”
“Cậu chú ý cách dùng từ, hiện giờ nói là án oan còn hơi sớm.” Triệu Ngọc cũng nhìn vào bảng trắng và nói. “Dù sao Hàn Khoan cũng là người viết tình tiết trong tiểu thuyết, vừa ăn cắp vừa la làng cũng không phải là điều không thể xảy ra! Cậu không thấy rằng nếu nạn nhân thực sự là do ông ta giết thì chúng ta ngược lại không có cách nào để điều tra sao?”
“Chuyện này?” Tăng Khả nhướng mày, lập tức đưa ra ý kiến phản đối. “Hẳn là không ai dám mạo hiểm đến vậy đâu nhỉ? Chính mình để mình chịu thiệt? Hàn Khoan giết vợ, cố ý cầm hung khí trong tay để cảnh sát bắt, sau đó lại kêu oan cho mình?”
“Em đã xem qua hồ sơ rồi, Cục phó Trương Khánh nói không sai, chuyên gia tâm lý đã khám cho Hàn Khoan rồi, tinh thần của ông ta quả thật là không có vấn đề. Hàn Khoan là một nhà văn chuyên viết về tình tiết vụ án, sao ông ta lại có thể ngốc đến mức mang vận mệnh của chính mình ra để đánh cược được chứ?”
“Còn nữa, điểm vô lý nhất của vụ án này chính là động cơ!” Tăng Khả nói. “Gần như tất cả các nhân chứng đều nói rằng tình cảm hai vợ chồng Hàn Khoan rất tốt, không hề có mâu thuẫn gì. Nhà bọn họ tuy rằng không phải rất giàu có nhưng cuộc sống cũng khá giả, không lý nào Hàn Khoan lại giết vợ!”
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở Tăng Khả. “Chuyện đảo Vĩnh Tiến vừa mới chấm dứt, chẳng lẽ nhanh như vậy mà cậu đã quên rồi sao?”
“Chuyện... chuyện này có liên quan gì tới đảo Vĩnh Tiến chứ?” Tăng Khả lắc đầu.
“Biết người biết mặt khó biết lòng, ai có thể ngờ nổi tên sát nhân ma quỷ Đậu Tự Lực vẫn luôn ở ngay bên cạnh chúng ta chứ?” Triệu Ngọc thất vọng nói. “Nếu như tên Hàn Khoan này cũng là hung thủ giết người thâm tàng bất lộ như thế thì sao?”
“Anh... lời này của anh... nghe mà em lại thấy sợ hãi...” Tăng Khả lắc đầu. “Hàn Khoan đã là tù nhân, còn có thể ‘lộ’ ra cái gì nữa?”
“Cậu nghĩ kĩ xem, nếu cuối cùng cảnh sát không có biện pháp nào định tội Hàn Khoan, Hàn Khoan sẽ được thả tự do.” Triệu Ngọc nói. “Vậy thì... sẽ xảy ra hậu quả gì?”
“Hậu quả? Ừm...” Tăng Khả đảo tròn mắt, lập tức đưa ra đáp án chính xác. “Tiểu thuyết của Hàn Khoan chắc chắn sẽ được bán rất chạy! Tiểu thuyết gia bị cảnh sát tạm giam do liên quan tới vụ án giết người, sau đó lấy lại được tự do, mánh khóe này đúng là cao tay! Nhưng mà...” Tăng Khả lắc đầu. “Tổ trưởng, chỉ vì tiếng tăm của bản thân mà giết chết người vợ đầu gối tay ấp bao năm với mình sao? Còn nữa, nếu đây là ván cược của ông ta, chẳng lẽ ông ta không sợ phải cược cả tiền đồ của mình sao? Nếu không ai có thể chứng minh sự trong sạch của ông ta, vậy chẳng phải ông ta sẽ ngồi tù cả đời hay sao!”
“Cậu đã đọc kĩ tư liệu của Hàn Khoan chưa?” Triệu Ngọc hỏi. “Hai vợ chồng bọn họ đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng vẫn chưa có đứa con nào!”
“Điều này...” Tăng Khả không ngờ lối suy nghĩ của Triệu Ngọc lại nhảy lung tung như thế.
“Không có con cũng là tình tiết quan trọng trong rất nhiều vụ án.” Triệu Ngọc nói. “Hàn Khoan không chịu nổi sự thật mình không có con cái nối dõi sau này, lại không tìm được lý do để ly hôn với vợ, nên mới nảy sinh suy nghĩ cực đoan, dùng cách này để giết vợ. Đợi đến khi thoát được tội, ông ta có thể tìm một người phụ nữ khác sinh con cho mình, tiểu thuyết lại bán chạy ào ào, như vậy là vẹn cả đôi đường!”
“Không... không thể nào?” Tăng Khả kinh hãi bởi lý luận của Triệu Ngọc, vội vàng ngồi vào ghế dựa, bắt đầu xem xét kĩ các tư liệu.
Kết quả, lúc này trưởng phòng Ba đến báo cáo rằng em trai của người chết - Trương Tỉnh Phong đã đến rồi...