“Cô dựa sát vào bên này một chút, cô xấu hổ cái gì chứ?” Trên chiếc giường xảy ra án mạng, Triệu Ngọc không chút khách sáo kéo Thôi Lệ Châu rồi dặn: “Làm thế này, tôi sẽ giả vờ như đã chết... À không, tôi sẽ giả vờ như bị hôn mê do uống thuốc ngủ, cô đặt con dao vào trong lòng bàn tay tôi, sau đó nắm tay phải của tôi cắt động mạch cô! Hiểu chưa?”
“Sếp ơi, đừng đùa như vậy chứ, làm tôi sợ muốn chết!” Thôi Lệ Châu tức giận lè lưỡi: “Tôi còn tưởng anh lại giống như lần trước, muốn tôi cởi quần áo ra đấy!”
“...” Tăng Khả ngu ngơ.
“Mẹ nó, đừng nhỏ mọn nữa!” Triệu Ngọc mắng: “Đang làm việc nghiêm túc đấy! Hả? Không đúng! Tôi cởi quần áo cô lúc nào? Nói hưu nói vượn...”
Hóa ra, Triệu Ngọc yêu cầu Thôi Lệ Châu đóng giả nạn nhân Trương Tỉnh Như, còn hắn thì đóng giả Hàn Khoan. Hai người tái hiện lại tình hình tại hiện trường một lần nữa để tìm linh cảm.
Bởi vì không có dao gọt hoa quả, nên bọn họ liền lấy lược để thay thế.
“Tốt!” Tăng Khả tất nhiên đảm nhận vai trò đạo diễn, tung lược xuống giường, bắt đầu chỉ huy: “Tổ trưởng, hiện tại anh đã uống thuốc ngủ và bị hôn mê!”
Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc nhắm hai mắt, nằm xuống vị trí của Hàn Khoan.
“Tiểu Thôi, cô lén lút cầm lấy con dao!” Tăng Khả tiếp tục chỉ huy: “Dùng vỏ gối bọc lại, chú ý đừng lưu lại dấu vân tay, sau đó nhét chuôi dao vào lòng bàn tay tổ trưởng, để anh ấy cầm dao.”
Tuy rằng Thôi Lệ Châu không mấy tình nguyện, nhưng vẫn làm theo lời của Tăng Khả, nhét lược vào trong tay Triệu Ngọc.
“Tốt!” Tăng Khả tiếp tục nói: “Tiếp theo, cô dùng tay trái của mình nắm chặt lấy bàn tay phải đang cầm dao của tổ trưởng. Sau đó thử cắt động mạch ở cổ tay phải của cô. Xem xem có thể làm được không?”
“Không thành vấn đề!” Thôi Lệ Châu bắt đầu làm theo chỉ dẫn rồi nói: “Chỉ cần tay trái của tôi dùng đủ lực thì hoàn toàn có thể làm được. Ừm...”
Thôi Lệ Châu nắm chặt tay phải cầm lược của Triệu Ngọc và cứa cổ tay phải của mình, trên cổ tay Thôi Lệ Châu xuất hiện một vệt hằn rất rõ ràng.
“Vậy... khả năng này hoàn toàn khả thi!” Tăng Khả suy nghĩ rồi nói: “Chẳng lẽ Trương Tỉnh Như thật sự có thể dàn dựng vở kịch tự sát?”
“Trong bản ghi chép các vật chứng có ghi...” Triệu Ngọc ngồi dậy và nói: “Chiếc dao gọt hoa quả kia cực kỳ sắc, nếu Trương Tỉnh Như dùng đủ sức thì hoàn toàn có thể mượn tay Hàn Khoan tự sát, như vậy là có thể ngụy tạo thành hiện trường Hàn Khoan giết người!”
“Có thể lắm!” Tăng Khả gật đầu nói: “Có thể Trương Tỉnh Như uống thuốc ngủ trước, sau đó nhân lúc thuốc ngủ vẫn chưa phát huy tác dụng mà tự sát. Mà trước khi tự sát, cô ta cũng có đủ thời gian để dùng tay trái cầm di động chụp ảnh, sau đó gửi cho em trai của cô ta là Trương Tỉnh Phong, sau đó lại gọi điện thoại cho anh ta...”
“Ừm...” Triệu Ngọc vuốt ve chiếc lược trong tay, nhớ lại và nói: “Nhân viên giám định đã kiểm tra cốc nước trên tủ đầu giường, hàm lượng thuốc ngủ còn lưu lại rất cao. Chiếc cốc kia là của Trương Tỉnh Như, cho nên cảnh sát nghi ngờ Hàn Khoan đã đánh thuốc mê Trương Tỉnh Như.
“Nếu đúng là vậy... Sự thật hoàn toàn trái ngược sao?”
“Căn cứ theo khẩu cung của Hàn Khoan, hôm đó, ông ta vốn định viết bản thảo tới khuya, nhưng chưa tới 11 giờ 30 thì ông ta bỗng cảm thấy đầu choáng váng, không thể chịu được.
“Sau đó, ông ta ra trước sân đi vệ sinh, sau đó lại vào nhà và khóa cửa cẩn thận rồi nằm lên giường làm một giấc. Ông ta còn có thể nhớ rõ rằng khi ông ta đi ngủ, Trương Tỉnh Như đã ngủ rồi. Nhưng nếu như Trương Tỉnh Như căn bản chưa hề ngủ?”
“Hàn Khoan còn nói rằng ông ta có thói quen uống trà khi viết tiểu thuyết. Đêm hôm đó, ông ta có uống trà nhưng lại không uống hết. Sau khi phát hiện ra vụ án, cảnh sát còn tìm thấy cái cốc, nhưng không tìm thấy nước trà, cũng không tìm thấy có lượng thuốc ngủ nào lưu lại...”
Nói đến đây, ánh mắt Triệu Ngọc bỗng nhiên trở nên thâm trầm. Hắn hít một hơi thật sâu, nói với vẻ đầy thâm ý: “Nếu như... tất cả chuyện này thật sự đều do một tay Trương Tỉnh Như bày ra thì hiện trường xảy ra vụ án hôm đó chính là như vậy!”
“Đầu tiên, Trương Tỉnh Như bỏ thuốc ngủ vào cốc trà của Hàn Khoan, chờ thuốc phát huy tác dụng khiến Hàn Khoan phải lên giường ngủ say, cô ta sẽ bắt đầu kế hoạch tự sát của mình.”
“Đầu tiên, cô ta đổ cốc trà của Hàn Khoan đi và rửa sạch sẽ để tiêu hủy chứng cứ.”
“Tiếp đó, cô ta cẩn thận kiểm tra cửa chống trộm đã khóa kĩ hay chưa. Như vậy là có thể ngụy tạo thành vụ án giết người trong phòng kín.”
“Tiếp theo, cô ta tính toán góc độ chuẩn xác, tháo một chiếc móc trên rèm cửa sổ, khiến cho người bên ngoài có thể nhìn thấy chiếc giường trong phòng ngủ.”
“Sau đó, cô ta cho thuốc ngủ vào cốc của mình, hòa tan rồi uống, cô ta còn cố ý để lại gần nửa cốc nước, như vậy là có thể thành công ngụy tạo việc cô ta bị Hàn Khoan bỏ thuốc ngủ.”
“Ngay sau đó, cô ta bắt đầu tự sát, dùng chính phương pháp mà chúng ta đã diễn thử vừa rồi, mượn tay Hàn Khoan để giết mình. Như vậy là trên hung khí sẽ lưu lại dấu vân tay của Hàn Khoan, khiến ông ta dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.”
“Mà sau khi cắt đứt động mạch, cô ta còn dùng tay trái cầm di động, gửi cho em trai mình bức ảnh chụp cổ tay bị cắt, lo Trương Tỉnh Phong không nhìn thấy tin nhắn, cô ta liền gọi điện thoại tới, khi điện thoại được kết nối thì cô ta lại không nói gì.”
“Tất nhiên là trước đó, Trương Tỉnh Như đã tính toán kỹ càng rồi, cô ta biết Trương Tỉnh Phong đang đánh bài ở đâu. Cho nên, Trương Tỉnh Phong rất có thể sẽ cùng cảnh sát tới hiện trường bắt Hàn Khoan.”
“Chúng ta nhìn lại thời gian của vụ án.” Triệu Ngọc trầm giọng như kể chuyện ma: “Hàn Khoan ngủ lúc hơn 11 giờ 30, gần 12 giờ. Mà Trương Tỉnh Phong nhận được bức ảnh chụp cổ tay bị cắt lúc chưa tới 1 giờ. Thời gian này vừa đủ để Trương Tỉnh Như thực hiện kế hoạch của mình.”
Sau khi Triệu Ngọc nói xong, không khí lập tức rơi vào yên lặng.
Tăng Khả và Thôi Lệ Châu nhìn nhau không nói gì, sau khi im lặng một lúc lâu, Thôi Lệ Châu mới phản bác: “Sếp à, anh nói như vậy cũng có lý, nhưng mà anh vẫn chưa giải thích được một vấn đề vô cùng quan trọng. Trương Tỉnh Như bị ma nhập à? Sao cô ta lại làm như vậy chứ?”
“Cô ta tự sát thì cũng thôi đi. Vì cái gì còn muốn dùng thủ đoạn này để hãm hại Hàn Khoan?” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Mục đích của cô ta là gì? Sao phải dùng chính tính mạng của mình để đổi lấy việc Hàn Khoan bị tống vào tù cả đời? Chuyện này không phải quá hoang đường rồi sao?”
“Đúng vậy! Tôi hiểu!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Cho nên tôi mới yêu cầu nhóm Ba Thần đi điều tra chi tiết. Nếu không có bên thứ ba tham dự thì chắc chắn là hai vợ chồng này có vấn đề nghiêm trọng nào đó!”
“Không, tôi không cho là như vậy!” Thôi Lệ Châu lắc đầu nói: “Anh không biết đâu, vừa rồi tôi nằm trên giường, đặt mình vào vị trí của Trương Tỉnh Như khi đó, cái loại cảm giác này... ừm... Dù sao thì... tôi vẫn cảm thấy cho dù cô ta và Hàn Khoan có bí mật gì đó không thể nói thì cô ta cũng không thể nào lại lựa chọn tự sát được! Tôi cảm thấy hung thủ hoặc là một người khác, hoặc chính là Hàn Khoan!”
“Tiểu Thôi, như vậy không đúng đâu. Phá án không thể chỉ dựa vào trực giác được!” Tăng Khả lắc đầu nói: “Chúng ta phải dựa vào chứng cứ để suy xét.”
“Chính xác!” Nghe được lời này, Triệu Ngọc không tránh khỏi chán nản mà nói: “Tăng Khả nói đúng. Thật ra, cho dù chúng ta có suy luận chính xác, cho dù Trương Tỉnh Như thật sự là tự sát, nhưng không có chứng cứ thì chúng ta vẫn không thể chứng minh Hàn Khoan vô tội được. Vì thế, dù hung thủ là ai đi chăng nữa, lần này chúng ta đã gặp phải một đối thủ cực kỳ thông minh rồi!”