Cuồng Thám

Chương 835: Chương 835





NGƯỜI TREO CỔ

Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu lên mảng tuyết đọng dưới mặt đất, ánh mặt trời nhìn thì có vẻ ấm áp nhưng thật ra là vẫn lạnh giá như cũ, chiếu rọi đã lâu như vậy nhưng vẫn chưa làm tan được chút tuyết nào.

Nhưng mà trong cái giá lạnh của mùa đông ấy, vẫn có không ít người ra ngoài. Ngồi trong một góc của quán ăn, Triệu Ngọc có thể nhìn thấy từ đầu đường đến cuối ngõ, mọi người qua lại vô cùng vội vã, có người đẩy xe bán hàng, có người thì tốp năm tốp ba xì xào bàn tán mọi thứ. Càng kỳ lạ hơn chính là còn có một vài ông lão mặc áo khoác kiểu quân đội và mang găng tay bông đang chơi cờ ngoài trời.

Lúc này, Triệu Ngọc dẫn Thôi Lệ Châu và Tăng Khả đi ăn trưa tại một quán ăn nhỏ. Bọn họ gọi mấy món đặc sản địa phương và ăn một cách ngon lành say sưa.

“Được rồi…” Triệu Ngọc là người ăn xong nhanh nhất, hắn nhìn đồng hồ trước rồi dặn dò hai người vẫn chưa ăn xong: “Bây giờ tôi có vài chuyện phải đi làm! Hai người cứ làm theo kế hoạch ban đầu đi! Tăng Khả trở về Cục Cảnh sát, Tiểu Thôi đi thám thính tin tức.”

“Nhưng mà… cô nhóc kia, dù gì thì cũng phải chú ý an toàn đấy! Có chuyện gì không giải quyết được thì nhất định phải gọi điện thoại cho tôi ngay! À… Còn nữa, tôi nghĩ là tôi không cần phải nhắc lại cô chuyện đó nữa đâu nhỉ?”

“Tôi biết rồi!” Thôi Lệ Châu cắn đầu đũa, nói với vẻ bướng bỉnh: “Chúng ta phải làm người đứng đắn… À không, là người chính trực! Tổ trưởng, anh yên tâm đi, có vết xe đổ của cha tôi, tôi thật sự đã cải tà quy chính rồi!”

“Tốt! Dùng người thì sẽ không nghi ngờ!” Triệu Ngọc nháy mắt với cô ta: “Vậy cô cứ làm theo mánh khóe của mình đi. Nếu như không thể điều tra ra được điều gì từ phía Hàn Khoan thì cô tiện thể điều tra tin tức của vụ án giết người theo tiểu thuyết luôn đi. Dẫu sao thì cũng đã chết bốn người rồi, tứ phía cũng đâu thể không có tí gió thổi cỏ lay nào đúng không? Không phải cô đã nói rằng mình đã từng đi học ở đây rồi sao? Vậy thì cô thử vào trường nghe ngóng tình hình xem sao!”

“Biết rồi! Nhưng mà…” Thôi Lệ Châu nghiêm túc, nghiêm mặt lại mà nói: “Nếu như tôi thật sự điều tra ra được điều gì, chắc cô Miêu sẽ không cho là anh đang giúp chị ta đâu nhỉ! Đến lúc đó, có khi lại tát thẳng vào miệng anh bốp bốp nữa chứ…”

“Con bà nó chứ… ưm…” Triệu Ngọc nhìn thấy bên cạnh có nhiều người, buộc phải nuốt mấy lời thô tục trở lại mà mắng: “Chỉ biết hẹp hòi lắm miệng, có bản lĩnh thì điều tra bằng được tin tức cho tôi đi!”

“Hì hì hì, yên tâm đi! Chắc chắn tôi sẽ dốc hết sức lực để làm mà!” Thôi Lệ Châu gật đầu cười xấu xa với Triệu Ngọc rồi tiếp tục ăn cơm.

Triệu Ngọc lại dặn dò Tăng Khả vài câu rồi mới đẩy cửa đi ra.

Hóa ra, sở dĩ Triệu Ngọc hành động một mình là bởi vì phó bản Kỳ Ngộ của hắn đã sắp đến giờ rồi. Hôm nay, nơi xảy ra kỳ ngộ nằm ở phía Bắc thành phố Hoàng Kim, ở đấy nằm kế bên đường cao tốc. Theo bản đồ online hiển thị thì nơi ấy được gọi là khu Kiều Bắc, là một nơi tương đối hoang vu của thành phố Hoàng Kim.

Trước đó, Triệu Ngọc đã được nếm cái ngon ngọt của phó bản Kỳ Ngộ không chỉ một lần, gần như là mỗi khi đến lúc then chốt của quá trình điều tra vụ án, không ít thì nhiều, phó bản Kỳ Ngộ đều cung cấp vài manh mối cho hắn. Tuy rằng những manh mối này thường lệch hướng khỏi đầu mối chính nhưng vẫn thường có thể mang tới mạch suy nghĩ hoàn toàn mới cho hắn.

Bởi vậy, Triệu Ngọc cực kỳ mong đợi cuộc kỳ ngộ của ngày hôm nay. Không biết là lần này lại tìm được manh mối gì nữa đây?

Triệu Ngọc gọi một chiếc taxi, tiến thẳng về đích. Ban đầu, hắn cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng mà khi gần đến nơi thì hắn lại bỗng ý thức được điều gì.

Thế là, hắn vội mở điện thoại ra để kiểm tra tư liệu của vụ án. Quả nhiên giống như những gì mà hắn suy đoán. Hóa ra, vị trí của phó bản Kỳ Ngộ hôm nay cực kỳ rõ ràng. Bởi vì nạn nhân thứ hai trong vụ án giết người dựa theo tiểu thuyết đã bị giết hại ngay tại nơi này!

Sau khi xuống xe taxi, Triệu Ngọc bước vào một công trường còn đang thi công. Căn cứ theo tư liệu, khu vực nhỏ này gọi là Vườn Nhà Kiều Bắc, mấy năm trước chính là một trong những khu cao cấp mà chính quyền địa phương tập trung khai phá. Bởi vì kinh tế bị giới hạn nên khu vực cao cấp của thành phố Hoàng Kim chỉ đếm vỏn vẹn trên đầu ngón tay. Cho nên, chính quyền địa phương muốn lợi dụng khu vực này phát triển đầu tiên.

Nhưng mà đời đúng là không lường trước được điều gì, bởi vì nguồn vốn của chủ đầu tư bị đứt đoạn, sau vài lần đổi chủ, cuối cùng nơi này lại trở thành một hạng mục hoàn toàn dở dang.

Phần lớn các tòa nhà trong khu vực nhỏ này đều bị ngừng xây, chỉ mới dựng xong giàn giáo chính, ngay cả cái cửa sổ cũng không có.

Ba tháng trước, vào mấy ngày trước khi Hàn Khoan xảy ra chuyện, cảnh sát đã phát hiện ra một cô gái trẻ chết vì treo cổ trong một tòa nhà cao tầng.

Nếu như căn cứ vào thứ tự trong “11 cách chết” của Hàn Khoan thì người treo cổ này chính là nạn nhân thứ hai.

Chậc chậc…

Nhìn về phía tòa nhà được xây dựng dở dang, trong lòng Triệu Ngọc không nén nổi sự nghi ngờ. Hắn không hiểu tại sao hệ thống lại sắp xếp phó bản Kỳ Ngộ ở chỗ này?

.

Nếu như thật sự là có liên quan đến “11 cách chết”, vậy thì tại sao không phải là ở hiện trường xảy ra vụ án của nạn nhân thứ nhất, cũng không phải là của những người khác mà lại là của nạn nhân thứ hai chứ?

Còn nữa, quẻ mà hắn gieo hôm nay chính là quẻ “Cấn Khảm”, “Khảm” đại diện cho phụ nữ, mà trong vụ án giết người dựa theo tiểu thuyết trước mắt, chỉ có nạn nhân thứ hai là nữ. Như vậy… không lẽ quẻ “Khảm” đang ám chỉ nạn nhân nữ này?

Đương nhiên, cho dù thế nào đi nữa thì Triệu Ngọc vẫn không thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy được. Mắt thấy Kỳ Ngộ sắp xảy ra. Hắn lập tức bước nhanh hơn.

Sau khi update hệ thống, về địa điểm, thời gian và độ cao xảy ra phó bản Kỳ Ngộ, tất cả đều trở nên chính xác hơn trước. Chỉ mất một lúc là Triệu Ngọc đã tìm thấy mục tiêu.

Sau khi hắn nhìn thấy trước mặt mình chính là căn phòng ở tầng một của tòa nhà dở dang và rào chắn bằng băng cảnh báo màu vàng rách rưới bên ngoài phòng thì hắn cũng không còn nghi ngờ nữa, hắn xác nhận phó bản Kỳ Ngộ hôm nay chính là về cô gái trẻ đã treo cổ kia.

Đây chính là nơi mà cô gái đó đã treo cổ lúc trước!

Tòa nhà không có cửa chính cũng không có cửa sổ, gió lùa tứ phía, sau khi đi vào phòng, ánh sáng lập tức trở nên tối mờ. Diện tích của hành lang trước mặt không nhỏ, bên phải là khu vực thang máy, bên trái là cầu thang bộ.

Ngẩng đầu lên, Triệu Ngọc có thể nhìn thấy một cái xà ngang bằng xi măng trên trần nhà giữa phòng. Căn cứ vào báo cáo hiện trường xảy ra vụ án, cô gái đó đã buộc dây thừng, treo cổ trên cây xà ngang bằng xi măng này.

Trước tiên, cô ấy vắt dây thừng qua xà ngang, sau đó lại thắt một nút để treo cổ. Sau đó, cô ấy còn nhặt gạch vụn ở bên ngoài, xếp chồng lên cao khoảng nửa mét.

Tiếp đó, cô ấy đứng trên gạch, đưa cổ vào thòng lọng, rồi đạp đổ gạch, treo cổ và mất mạng.

Ngoài ra, căn cứ vào báo cáo khám nghiệm tử thi, thời gian tử vong là vào khoảng hai, ba giờ sáng, cho nên không có nhân chứng nào ở hiện trường tận mắt nhìn thấy. Nếu như không phải được một người nhặt ve chai thức dậy sớm phát hiện thì không biết thi thể này còn bị treo bao lâu nữa.

Người chết… Ừm…

Triệu Ngọc nhìn lại bản ghi chép, phát hiện nạn nhân tên là Hách Lý Lệ, là người của một thôn nào đó của huyện Hoàng Kim. Năm nay 28 tuổi, là nhân viên bán hàng của một cửa hàng kim khí.

Qua các bức ảnh là có thể nhìn ra Hách Lý Lệ có dung mạo khá xinh đẹp, dáng người thon thả. Lúc cô ấy chết, quần áo mặc trên người cũng đều thuộc các nhãn hiệu nổi tiếng.

Chẳng qua, tư liệu của Triệu Ngọc chỉ ít ỏi như vậy, hắn vẫn chưa có được tư liệu chi tiết về Hách Lý Lệ.

Triệu Ngọc vẫn chưa hiểu rõ tại sao cảnh sát lại xử lý vụ án này như một vụ án tự sát? Chỉ dựa vào hiện trường và thân phận của nạn nhân thôi cũng đã có rất nhiều vấn đề rồi. Sao bọn họ lại có thể kết thúc vụ án qua loa như vậy được chứ?

Triệu Ngọc đang đứng trong phòng quan sát xung quanh thì đột nhiên lại nghe thấy có tiếng động vang lên từ phía thang máy.

Trời ạ!

Triệu Ngọc bỗng kinh hãi, lúc này mới ý thức được hắn đến đây là để gặp kỳ ngộ. Bây giờ đúng là lúc kỳ ngộ xảy ra, chẳng lẽ…

Nghĩ đến đây, hắn không dám lơ là chút nào nữa, lập tức rút khẩu súng ra và chĩa về phía phát ra âm thanh…