Kể từ sau khi phá vụ án ở Khúc Lương, Triệu Ngọc đã có thêm được nhiều kinh nghiệm, hắn cũng xin được giấy phép dùng súng từ Tổng cục Hình sự, hơn nữa còn nhận được một khẩu súng ngắn Type 64.
Đừng thấy Miêu Anh đang đảm đương chức phó tổ trưởng, chỉ vì thời gian nhận chức quá ngắn nên cô vẫn chưa có được tư cách dùng súng.
Vì thế cho nên, cả tổ điều tra đặc biệt bây giờ chỉ có hai khẩu súng. Ngoại trừ Triệu Ngọc ra thì một khẩu khác đang ở trên người nhân viên phụ trách nhiệm vụ ngoại cần là Nhiễm Đào.
Nhưng mà lúc này, sau khi Triệu Ngọc chĩa súng vào cửa thang máy không được bao lâu thì lại nhanh chóng cất súng đi. Bởi vì hắn đã nghe thấy tiếng nói to như loa kèn của Nhiễm Đào ở cửa thang máy.
Sau đó, hắn lại nghe thấy giọng nói mỉa mai quen thuộc của Ngô Tú Mẫn…
Quả nhiên, chỉ vài giây sau, Nhiễm Đào, Ngô Tú Mẫn và cả Miêu Anh đều xuất hiện trong phòng tại tầng một.
“Ủa? Sao sếp cũng đến đây thế?” Nhiễm Đào vừa nhìn thấy Triệu Ngọc đã vội bước lên phía trước chào hỏi.
Ài!
Đúng là sợ bóng sợ gió! Triệu Ngọc nhíu mày, không ngờ kỳ ngộ mà hệ thống sắp xếp hôm nay lại là về thành viên trong tổ mình.
“Này này này…” Miêu Anh cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Triệu Ngọc, cô lập tức cười hì hì rồi đi đến bên cạnh Triệu Ngọc, nói với vẻ đầy thâm ý: “Triệu Ngọc, anh làm vậy là không hợp quy tắc rồi đấy. Không phải chúng ta đã nói rằng sẽ phân công mỗi người một việc rồi sao? Sao anh lại đi đục khoét việc của nhóm em thế hả?
“Gì mà khoét hả?” Từ trước đến nay, Triệu Ngọc chưa từng chịu thiệt, lập tức trả lời: “Anh đang định đập bỏ đấy! Dù sao thì anh cũng là tổ trưởng của tổ điều tra đặc biệt, tổng hợp lại toàn cục vốn chính là trách nhiệm của anh mà!”
“Hì hì hì… Cái gì mà toàn cục với không toàn cục chứ hả?” Nhiễm Đào cười nói: “Quá rõ ràng rồi còn gì nữa! Tổ trưởng đến đây là để tìm người yêu đấy!”
“Hừ! Anh ấy không có lòng tốt đến vậy đâu!” Miêu Anh cười nói với Triệu Ngọc: “Thưa tổ trưởng, rốt cuộc là có chuyện gì mà anh đến đây làm gì vậy hả?”
“Ừm…” Triệu Ngọc chỉ lên trên tầng, hỏi: “Mọi người… sao lại muốn lên tầng vậy?”
“Ừm…”
Nhiễm Đào vừa định trả lời thì Miêu Anh lại giành trước: “Thưa tổ trưởng, anh đến thật đúng lúc, em đang muốn tố cáo Cục Cảnh sát Hoàng Kim đấy! Anh xem…”
Nói xong, Miêu Anh chỉ về phía mà nạn nhân treo cổ rồi nói tiếp: “Một cô gái trẻ, đêm hôm khuya khoắt lại treo cổ trong một tòa nhà bỏ hoang! Chỉ cần hơi dùng đầu óc một chút là có thể phát hiện ra có điểm bất thường rồi, nhưng Cục Cảnh sát Hoàng Kim bọn họ thì sao? Chỉ qua loa cho rằng đây là một vụ tự sát đơn giản rồi kết án luôn là sao?”
“Cho nên, khi nào về, em nhất định phải bảo Tằng Khả ghi thêm điểm này vào trong báo cáo mới được!” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Thật ra, chúng ta không chỉ để truy cứu trách nhiệm của bọn họ, mà hơn nữa là cảnh cáo bọn họ, tránh sau này lại tiếp tục xảy ra chuyện như vậy nữa!”
“Ừ…” Triệu Ngọc thờ ơ nói: “Cái này thì tùy em muốn thế nào cũng được! Anh chỉ muốn hỏi thử xem quá trình điều tra vụ án thế nào rồi? Nếu như dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết thì chắc cô gái này không phải là tự sát đâu đúng không?”
“Chắc là vậy!” Miêu Anh gật đầu nói: “Nhưng mà bởi vì thi thể đã bị hỏa táng rồi, những chứng cứ còn lưu lại này vốn không thể chứng minh được gì cả! Cảnh sát thậm chí còn không hề khám nghiệm tử thi nữa chứ, thật nực cười!”
“Vậy… Người nhà thì sao?” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Một cô gái trẻ như vậy, chẳng lẽ người nhà không muốn làm rõ chân tướng sao?”
“Ừm…” Ngô Tú Mẫn nói với vẻ đáng tiếc: “Tình huống của cô ấy khá đặc thù! Cha mẹ của nạn nhân Hách Lý Lệ đã ly hôn nhiều năm. Người cha thì nghe nói là đã xuống phía Nam làm việc, rồi biến mất luôn, không có một chút tin tức nào suốt bốn, năm năm rồi! Mẹ của cô ấy thì tái hôn nơi đất khách, bây giờ đang ở nước Nga. Cảnh sát Hoàng Kim gọi điện thoại cho bà ấy, nhưng bà ấy lại để cảnh sát toàn quyền xử lý, một chút đau buồn cũng không có.”
“Cuối cùng, cảnh sát đành phải tìm mấy người thân ở quê của Hách Lý Lệ để bàn bạc về đám tang.” Ngô Tú Mẫn lắc đầu: “Những người này, không ai muốn rước phiền phức vào người nên chẳng có người nào muốn truy tra đến cùng, chỉ hỏa thiêu cô ấy qua loa thôi!”
“Vậy thì không đúng rồi!” Triệu Ngọc nhớ lại nói: “Hách Lý Lệ làm việc ở cửa hàng kim khí, lúc cô ấy chết, quần áo mặc trên người đều là hàng auth của những nhãn hiệu nổi tiếng, giá trị hẳn là không thấp mới đúng?”
“Đúng!” Nhiễm Đào gật đầu nói: “Phó tổ trưởng Miêu Anh đã nghĩ đến rồi. Chúng tôi đã cẩn thận điều tra lại nhật ký cuộc gọi của Hách Lý Lệ và đã tìm ra được người yêu của cô ấy rồi! Là một phú thương bán buôn kim khí ở Chiêu Vân đấy! Chúng tôi đã liên hệ với cảnh sát địa phương rồi, chiều nay là có thể dẫn người đến đây!”
“Nhưng mà, chúng tôi điều tra ra được rằng…” Ngô Tú Mẫn bổ sung thêm: “Người phú thương đó nói đã chia tay với Hách Lý Lệ nửa năm trước rồi, còn cho cô ấy một khoản phí chia tay nữa! Hơn nữa, vào ngày xảy ra vụ án, người phú thương đó đang đi du lịch ở Nam Giang, có chứng cứ ngoại phạm…”
“Nếu như thật sự là có liên quan với ‘11 cách chết’.” Miêu Anh nói: “Vậy thì chúng ta không cần phải tốn công về phú thương đó nữa! Chúng ta vẫn nên điều tra xem rốt cuộc Hách Lý Lệ đã từng qua lại với ai thì mới thực tế hơn!”
“Ừ… Nhưng mà cũng không thể loại trừ khả năng hung thủ giết người ngẫu nhiên!” Triệu Ngọc suy nghĩ kỹ càng vài giây rồi lại hỏi: “Như vậy… Những nạn nhân khác thì sao? Bây giờ đã có hướng đi nào chưa?”
“Thiết bị giám sát đã bị hỏng rồi, thời gian trôi qua đã lâu cho nên cũng thiếu hụt nhân chứng…” Miêu Anh lắc đầu nói: “Nếu như chỉ đơn giản là bắt nguồn từ chính vụ án này thì còn may! Cho nên trọng điểm phá án của chúng ta vẫn là về quyển ‘11 cách chết’ ấy!”
“Tổ trưởng!” Ngô Tú Mẫn báo cáo: “Bây giờ, hung thủ không hề dựa hoàn toàn vào tình tiết trong tiểu thuyết để giết người. Nạn nhân trong tiểu thuyết đều là nam giới, hơn nữa tuổi tác cũng tương đương, đều học cùng một trường.”
“Nhưng trong vụ án trước mắt, bốn nạn nhân lại không có bất kỳ mối quan hệ nào, giới tính, tuổi tác, nghề nghiệp, hoàn cảnh gia đình, điều kiện kinh tế cũng không giống nhau, gần như là không tìm ra được một điểm chung nào cả!”
“Nói cách khác…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Nguồn gốc của vụ án giết người theo tiểu thuyết này không phải là bạo lực học đường sao?”
“Đừng nói là bạo lực học đường, có khi còn chẳng có liên quan gì đến trường học cả!” Miêu Anh nói.
“Nhưng mà…” Ngô Tú Mẫn lại nói: “Ngoại trừ đặc điểm về các nạn nhân khác nhau ra thì tất cả chi tiết gây án đều rất ăn khớp với cốt truyện. Trình tự, phương thức tử vong, nơi nạn nhân tự sát, thủ đoạn nguỵ tạo hiện trường tự sát vân vân… Đều giống y như vậy!”
“À…” Trong lúc gật đầu, Triệu Ngọc vẫn tập trung suy nghĩ.
“Tổ trưởng…” Ngô Tú Mẫn lại nói: “Tôi đã ghi chép lại tất cả mọi thứ trong vụ án ‘11 cách chết’ của Hàn Khoan. Sau đó, tôi cũng đã quan sát hiện trường một lượt rồi! Xuất phát từ góc độ chuyên nghiệp của tôi, tôi cho rằng hung thủ không hề giết người ngẫu nhiên!”
“Ồ?” Triệu Ngọc bất ngờ. Miêu Anh dường như cũng là lần đầu tiên nghe được sự phân tích của Ngô Tú Mẫn, cô rất nghiêm túc lắng nghe.
“Loại chuyển dời hoàn cảnh tâm lý này cũng không thường thấy.” Ngô Tú Mẫn nói: “Sau khi hung thủ nhìn thấy Hàn Khoan, có lẽ đã gợi ra được sự đồng cảm nào đó của hắn! Nhưng đồng thời, loại đồng cảm này cũng chưa chắc là vì hoàn cảnh giống nhau như đúc, nói cách khác, hung thủ chưa chắc đã có cùng cảnh ngộ với nhân vật chính, nhưng lại có thể nảy sinh tâm tình giống như nhân vật chính!”
“Trong tâm lý cố chấp nào đó, có thể là hắn đã tự điều chỉnh tâm lý của mình một cách tiêu cực, có lẽ hung thủ đã tưởng tượng mình thành nhân vật chính đó, sau đó bắt đầu thực hiện kế hoạch giết người của mình!”
“Ồ… Có vẻ như tôi đã hiểu rồi!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Nói cách khác, hung thủ chắc chắn cũng từng bị bắt nạt ở đâu đó! Hắn ta giết người, chắc hẳn là có liên quan đến chuyện hắn ta bị ức hiếp!”
“Ừm… Nếu nói một cách nghiêm túc hơn thì…” Miêu Anh nói: “Rất có thể là người bị ức hiếp là người nào đó rất thân với hung thủ! Giống như tình tiết trong tiểu thuyết vậy, chỉ vì người thân của hung thủ bị ức hiếp mà lựa chọn tự sát, cho nên hung thủ mới dựa theo tình tiết, dùng cách ngụy tạo tự sát để trả thù những người này!”
“Vậy… Cho dù là ai bị ức hiếp…” Triệu Ngọc lắc đầu nhìn nơi đã từng có người treo cổ, gật đầu nói: “Nếu như thật sự có nguyên nhân thì ít nhất là vụ án này không khó phá!”
“Đúng!” Ngô Tú Mẫn nói: “Chúng ta chỉ cần điều tra tỉ mỉ tư liệu của mỗi một nạn nhân, sau đó tìm ra được điểm giao thoa của bọn họ là có thể tìm được tên hung thủ đó rồi!”
“Tốt! Nếu là vậy…” Triệu Ngọc rùng mình một cái, nói: “Vậy thì chúng ta vẫn nên trở về Cục Cảnh sát đi! Giao mọi chuyện còn lại cho các cảnh sát địa phương là được!”
“Nhưng mà…” Miêu Anh có vẻ hơi lo lắng: “Năng lực của bọn họ thật sự không thể làm người khác yên tâm nổi!”
“Hì hì hì…” Triệu Ngọc mỉm cười nói với Miêu Anh: “Phó tổ trưởng à, xem ra, em vẫn chưa quen với cách làm việc của tổ điều tra đặc biệt rồi! Anh có trách nhiệm phải nói với em, năng lực có thể đe dọa ra được đấy!”
“Yên tâm đi, anh giỏi nhất là gây áp lực với người khác mà! Anh có thể cam đoan rằng không quá một ngày, báo cáo chi tiết của bốn nạn nhân đó sẽ được đặt trên bàn làm việc của em!”
Nói đến đây, Triệu Ngọc lại ngựa quen đường cũ, ôm bờ vai ngọc của Miêu Anh mà nói: “Đi thôi, chỗ này thật sự là mẹ nó lạnh!”
Vì thế, bốn người cùng nhau đi ra khỏi tòa nhà. Mãi cho đến khi ra đến cửa, Triệu Ngọc mới nhớ ra một chuyện, vội hỏi Miêu Anh: “À đúng rồi, em còn chưa trả lời anh là vừa rồi tại sao bọn em lại muốn đi lên tầng đấy!”
“Không có gì đâu!” Miêu Anh bĩu môi, nói với ánh mắt hoài nghi: “Chỉ là… em cảm thấy hình như mình đã từng nhìn thấy chỗ này ở đâu rồi! Nên em muốn thử đi lên tìm cảm giác mà thôi!”
“Không phải chứ? Chị dâu, lúc trước, chị cũng từng đến thành phố Hoàng Kim rồi à?” Nhiễm Đào hỏi.
Miêu Anh lắc đầu: “Tôi chỉ cảm thấy quen, dường như đã từng thấy trước đó rồi thôi!”
“Thật ra thì… Những lời em vừa nói đã vô tình nhắc nhở anh đấy!” Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn về tòa nhà bị xây dở dang mà cảm khái: “Anh cũng có cảm giác dường như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi!” Miêu Miêu à, em nói xem… Có khi nào là bởi vì vụ án Cầu Tân Dương nên hai chúng ta mới nhớ đến quỷ thành ở Tần Sơn hay không?”
“Ừm… Có… Có thể…” Khi mọi người đi ra ngoài cửa chính, Miêu Anh cũng nhịn không được quay lại liếc nhìn tòa nhà âm u tĩnh mịch, chân mày vẫn không hề giãn ra…