Cuồng Thám

Chương 838: Chương 838





SUY LUẬN LỚN ĐỘNG TRỜI

“Mọi người xem...” Triệu Ngọc chỉ vào tư liệu có trên bảng trắng và nói: “Hung thủ lựa chọn những điểm này để giết người, không phải là tòa nhà bỏ hoang thì là nhà thô, hoặc là cách xa khỏi nội thành hoặc là nơi không ai chú ý tới!”

“Nếu không phải vụ án thứ ba xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ cho tới bây giờ, cảnh sát vẫn không thể liên kết lại những vụ án này với nhau! Cũng không có khả năng phân biệt rõ ràng tự sát và bị giết hại!” Triệu Ngọc vỗ một cái lên bảng trắng: “Hung thủ lựa chọn mục tiêu cũng rất cẩn thận, những người chết tuy rằng có thân phận không giống nhau nhưng phần lớn đều không có việc làm ổn định, hơn nữa không có người thân bên cạnh, nếu bị mất tích thì cũng sẽ không có ai nhanh chóng đi báo cảnh sát! Mà thời gian phát hiện thi thể càng lâu thì càng có lợi với hiện tường tự sát mà hung thủ bày ra!”

“Cho nên mặc dù có quyển tiểu thuyết kia hướng dẫn nhưng hung thủ vẫn phải vắt óc suy nghĩ rất nhiều đấy!” Triệu Ngọc nói: “Đầu tiên là gã lần theo dấu vết, thực hiện đầy đủ kế hoạch, biết nơi nào không có camera, làm sao có thể né tránh đám đông! Chẳng qua, có lẽ gã không hiểu về sốc điện lắm cho nên mới gặp sai lầm trong vụ án thứ ba!”

“Ài!” Triệu Ngọc thở dài một hơi, nhìn bảng trắng và nói: “Hiện giờ, tôi rất muốn đọc quyển tiểu thuyết Hàn Khoan viết rốt cuộc như thế nào? Nếu quả thật là một quyển sách dở thì làm sao có thể khiến hung thủ mê mẩn đến vậy?”

“Hả? Ý mọi người là...” Đột nhiên, Nhiễm Đào lên tiếng: “Nếu quả thật là một quyển sách dở thì... liệu tên hung thủ này có phải do một tay Hàn Khoan dạy dỗ không? Hay là bản thân bọn họ vốn là đồng lõa? Thủ phạm giết người theo tiểu thuyết phía sau màn thật ra chính là Hàn Khoan?’

“Wow, anh nói mà nghe cứ như thật ấy, chẳng lẽ ông ta còn thu nhận học trò hay sao?” Tăng Khả lắc đầu nói: “Hàn Khoan bị ngu à? Chủ động gọi chúng ta đến để điều tra chính ông ta sao?”

“Có lẽ hiện giờ Hàn Khoan đang ở trong tù nên mới bất đắc dĩ phải làm vậy thì sao?” Nhiễm Đào lại nói: “Ông ta bán đứng học trò của mình để giao dịch với chúng ta, khiến chúng ta hỗ trợ điều tra sự trong sạch của ông ta?”

“Đúng là ngớ ngẩn!” Ngô Tú Mẫn chế giễu trước mặt mọi người như thói quen rồi nói: “Cậu không thấy rằng lời nói của cậu có rất nhiều mâu thuẫn sao? Tội xúi giục giết người còn nặng hơn cả tội giết người đấy! Nếu Hàn Khoan bán đứng đồng lõa hoặc học trò của ông ta thì chẳng khác nào muốn tự tử cả! Lạy cậu đấy, đừng tiếp tục gây thêm phiền phức cho chúng ta nữa có được không? Phương hướng điều tra vốn đang rõ ràng, cậu lại làm loạn lên, sắp chạy trật đến thẳng Nam Cực rồi!”

“Lại nữa rồi! Rốt cuộc thì tôi đã làm gì chị thế? Lúc nào cũng trào phúng tôi, thú vị lắm sao?” Nhiễm Đào không phục nói: “Mọi người làm ơn hãy suy nghĩ kĩ đi, lỡ đâu vụ này thật sự là do một tay Hàn Khoan bày ra thì ông ta có lợi ích rất lớn đấy!”

“Lợi ích gì?” Tăng Khả hỏi.

“Chà!” Nhiễm Đào vung tay lên mà nói: “Còn phải hỏi nữa sao? Sau khi mọi người biết có một sát thủ hàng loạt đã dựa theo tiểu thuyết của Hàn Khoan mà giết người, quyển tiểu thuyết kia sẽ nổi tiếng đến mức nào? Không riêng gì nó mà tất cả những quyển tiểu thuyết ông ta từng viết đều có thể bán chạy lắm đấy!”

“À... Theo như lời anh nói,” Tăng Khả lên tiếng: “Một tay Hàn Khoan đã bày ra vụ giết người theo tiểu thuyết? Nhưng mà chính vụ án của ông ta thì có thể giải thích như thế nào đây? Là học trò của ông ta muốn chơi lại ông ta? Hai người oán hận nhau đến nỗi thà cá chết lưới rách?”

“Ôi chao!” Nghe xong lời ấy, Nhiễm Đào chợt kêu lên một tiếng, chỉ vào Tăng Khả rồi nói: “Tăng Khả à, cậu đã hỏi đúng trọng điểm rồi đấy! Mọi người thử nói xem...” Nhiễm Đào nhìn quét mọi người một vòng, nói với vẻ thần thần bí bí: “Có khi nào... bà vợ của Hàn Khoan vô tình phát hiện ra bí mật của ông ta không? Cho nên mới bị ông ta diệt khẩu?!”

“Chuyện này...” Một câu nói của Nhiễm Đào quả nhiên khiến mọi người suy nghĩ sâu xa.

“Thật ra... Hung thủ vốn chính là ông ta!” Nhiễm Đào nắm chặt nắm tay mà nói: “Ông ta gọi chúng ta tới giúp ông ta rửa oan, trên thực tế là vì bất đắc dĩ, ông ta muốn đánh cược vận may của mình, xem xem chúng ta có thể giúp ông ta rửa tội hay không?”

“Không...” Tăng Khả liếc mắt nhìn Triệu Ngọc một cái, chợt nhớ tới đủ loại suy đoán ở nhà Hàn Khoan hôm nay, mới nói với vẻ nghi ngờ không rõ: “Có thể là... em có một suy đoán thực tế hơn ở đây!”



“Ồ?” Nhiễm Đào mở to mắt, thúc giục: “Cậu còn không mau nói đi!”

“Có khả năng...” Tăng Khả nói: “Sau khi Trương Tỉnh Như phát hiện hành vi phạm tội của Hàn Khoan, cô ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, vừa không muốn tố giác tội của chồng mình, lại vừa không chịu nổi sự cắn rứt lương tâm. Trong loại tâm trạng mâu thuẫn như thế, cô ta đã đưa ra một quyết định khiến người ta rợn tóc gáy! Cô ta muốn dùng cái chết của mình để cứu vãn tâm hồn lạc lối của Hàn Khoan...”

Sau đó, Tăng Khả nói ra suy luận khi Triệu Ngọc diễn tả lại cảnh Trương Tỉnh Như tự sát như thế nào, hãm hại Hàn Khoan ra sao, sau khi nghe xong, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Không thể phủ nhận, cuộc suy luận động trời trước mắt này đã giải thích rõ ràng tất cả những băn khoăn nghi hoặc ngay lập tức! Tuy rằng đã có thể hiểu được, nhưng đối với hành vi của Trương Tỉnh Như, bọn họ vẫn cảm thấy kinh hãi!

“Dũng khí phải lớn đến cỡ nào thì cô ta mới có thể quyết tâm thực hiện hành động cực đoan như thế chứ?” Miêu Anh lắc đầu nói: “Nếu tội danh giết người của Hàn Khoan được củng cố, nhưng do chứng cứ không đủ cho nên xác suất Hàn Khoan bị phán tù chung thân vô cùng lớn! Chẳng lẽ Trương Tỉnh Như muốn dùng phương pháp này để trừng phạt Hàn Khoan sao? Hay là cô ta chỉ muốn ngăn cản Hàn Khoan xúi giục người khác phạm tội? Nhưng mà... tôi lại cảm thấy giả thiết mà chúng ta đặt ra hơi quá mức rồi...”

“Ở tù chung thân hay không thì tôi không biết! Đặt ra giả thiết có quá mức hay không, tôi cũng không biết!” Nhiễm Đào vò đầu nói: “Nhưng mà tôi biết nếu suy luận của Tăng Khả được thành lập thì chẳng khác gì đã nói lên rằng Hàn Khoan thật sự vô tội! Ông ta không giết vợ của mình cho nên mới phải gọi chúng ta tới rửa oan cho mình! Nếu thật sự là như vậy thì tất cả mọi chuyện đều hợp logic rồi!”

“Còn nữa...” Tăng Khả bỗng nhiên kích động nói: “Vừa rồi khi tóm tắt lại tin tức, em đã lưu ý thấy lời khai của vài người. Căn cứ vào lời của đồng nghiệp và bạn bè của Trương Tỉnh Như, một thời gian ngắn trước khi Trương Tỉnh Như bị giết hại, đúng là cô ta có một vài biểu hiện bất thường!”

“Đây...” Tăng Khả chỉ vào máy tính của mình rồi nói: “Có một đồng nghiệp nói rằng trước khi vụ án xảy ra, cô ta có nói chuyện với Trương Tỉnh Như, nhưng Trương Tỉnh Như lại có vẻ bất an, không để ý đến. Người đó phải lặp lại mấy lần, Trương Tỉnh Như mới nghe được, nhưng cũng là hỏi một đằng, trả lời một nẻo, dường như đang suy nghĩ chuyện quan trọng nào đó.”

“Còn nữa, quản lý của bọn họ nói rằng trước khi xảy ra vụ án thì Trương Tỉnh Như đã ký sai một tờ séc cho vay, tuy rằng ảnh hưởng không lớn nhưng Trương Tỉnh Như chưa bao giờ phạm phải sai lầm như vậy cả.”

“Ở đây nữa, vào buổi tối cùng ngày trước khi vụ án xảy ra, Trương Tỉnh Như có một buổi họp lớp, nhưng cuối cùng, cô ta chẳng những không tới dự mà còn không nói rõ nguyên nhân, khiến các bạn bất mãn.” Tăng Khả nói: “Những dấu vết này chứng minh rằng nhất định trong lòng Trương Tỉnh Như đang có tâm sự gì đó, hơn nữa căn cứ vào tính cách của cô ta mà suy đoán thì việc này không phải là việc nhỏ!”

“Bà mẹ nó!” Nghe đến đây, Nhiễm Đào vỗ mạnh một cái lên bàn, khó dằn lòng nổi mà nói với Triệu Ngọc: “Sếp! Chúng ta còn chờ gì nữa? Mau tranh thủ thời gian đi thẩm vấn Hàn Khoan thôi! Nếu sự thật đúng như dự đoán của chúng ta thì ông ta biết rõ hung thủ giết người theo tiểu thuyết là ai!”