Cuồng Thám

Chương 839: Chương 839





PHƯƠNG ĐÔNG KHÔNG SÁNG LÊN THÌ PHƯƠNG TÂY SẼ SÁNG LÊN

Mười giờ khuya, Tăng Khả, Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn, tất cả đều đến phòng thẩm vấn để tra hỏi Hàn Khoan. Mặc dù không có bằng chứng xác thực, nhưng ba người họ vẫn khá tán thành suy luận động trời lúc trước. Tất cả bọn họ đều cho rằng Hàn Khoan tất phải còn chuyện quan trọng nào đó chưa chịu khai báo.

Ài...

Triệu Ngọc thở dài trong lòng, không khỏi nhớ lại một thiết bị tên là máy phát hiện nói dối tàng hình, nếu bây giờ mà có một cái máy phát hiện nói dối thì có thể ngay lập tức giải quyết vấn đề rồi.

Nhưng mà không biết vì lý do gì mà đã lâu rồi, hắn vẫn không thấy thiết bị ấy đâu. Thậm chí ngay cả thanh đạo cụ cũng không tìm thấy bóng dáng của nó. Có phải... hệ thống đã ý thức được thiết bị này là một bug cho nên không cho mở nữa hay không?

“Này anh yêu.” Nhìn thành viên trong đội rời đi, Miêu Anh ngay lập tức khôi phục tâm trạng thoải mái, nói với Triệu Ngọc: “Sao anh không cùng bọn họ đi thẩm vấn Hàn Khoan? Anh vốn giỏi mấy việc này mà, anh làm em khá bất ngờ đấy!”

“Quá khen, quá khen!” Triệu Ngọc cười một tiếng, lắc đầu nói: “Nếu chúng ta suy đoán sai thì Hàn Khoan thật sự trong sạch, nên đương nhiên là không hỏi ra được điều gì cả, mà nếu chúng ta đoán đúng, Hàn Khoan thật sự đã bày ra một màn kịch lớn như vậy thì đương nhiên ông ta đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm, dù tra hỏi cũng không được lợi gì! Nếu kết quả đều như nhau thì anh đi cùng làm cái gì?”

“Còn nữa, Ngô Tú Mẫn là chuyên gia tâm lý, Hàn Khoan nói dối hay không, chị ấy mới có quyền quyết định. Anh đi theo cũng vô dụng!”

“Chà, lợi hại quá!” Miêu Anh kinh ngạc mà thở dài: “Làm tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt đúng là trầm ổn hơn trước nhiều đấy! Khiến em sắp không nhìn thấu nữa rồi!”

“Đừng đùa! Nếu anh trầm ổn thì sao lại đi đánh cha vợ cơ chứ?” Triệu Ngọc quay người nhìn bảng trắng và nói: “Chỉ có điều, nói đi cũng phải nói lại... Anh thiên về khả năng đầu hơn, nếu anh là Hàn Khoan, mà anh lại tham gia vụ án giết người theo tiểu thuyết thì anh tuyệt đối sẽ không ngu đến độ gọi tổ điều tra đặc biệt từ trung ương về để mua dây buộc mình đâu! Anh thấy rằng, nếu so sánh thì Hàn Khoan vẫn quan tâm đến vụ án của ông ta nhiều hơn!”

“Đó là điều đương nhiên! Có lẽ hai vụ án đều không hề liên quan đến ông ta!” Miêu Anh nói: “Chỉ có điều, chỉ cần có thể tìm ra được hung thủ giết người theo tiểu thuyết thì ít nhất có thể làm rõ được một nửa chân tướng!”

“Đúng!” Triệu Ngọc gật đầu: “Hơn nữa, dựa vào hiện trường xảy ra vụ án, nếu muốn phá vụ án này thì cũng không quá khó! Chỉ cần chờ thu thập được kha khá thông tin, chúng ta nhất định sẽ tra ra được điều gì đó!”

Nói xong, Triệu Ngọc lại đưa mắt nhìn về phía bảng trắng rồi nghiêm túc suy ngẫm, sau đó lại nghiêm túc nghiên cứu thảo luận với Miêu Anh.

“Em chú ý tới chỗ này, qua vụ giết người thứ ba có thể thấy rằng hung thủ chắc chắn là hành động một mình!” Miêu Anh chỉ vào danh sách những người bị tình nghi trên bảng trắng rồi nói: “Nếu gã có đồng lõa thì sẽ không đấu kịch liệt với người chết đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê như vậy đâu!”

“À đúng rồi, em quên nói cho anh biết, bên pháp y đã lấy ra ADN từ trong móng tay rồi, hiện giờ đang so sánh. Chỉ có điều... Thiết bị của bọn họ hình như có vấn đề, nếu không thể đưa vật chứng đến Chiêu Vân thì phải vận chuyển thiết bị từ Chiêu Vân đây, tóm lại là tạm thời chưa so sánh được đâu!”

“Anh đã nghe Ngô Tú Mẫn nói qua,” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Dựa vào hồ sơ định hình tội phạm mà chị ấy lập nên thì rất có khả năng là cá nhân gây án.”

“Nếu quả thật là cá nhân gây án thì tố chất, sức khỏe của gã không hề kém cỏi đâu!” Triệu Ngọc phân tích: “Nếu như muốn hành động bí mật đến mức thần không biết, quỷ không hay, hung thủ không tiện dẫn người bị hại tới hiện trường rồi mới ra tay. Cho nên gã chỉ có thể đánh thuốc mê người bị hại trước, sau đó di chuyển nạn nhân tới hiện trường!”

“Đúng.” Miêu Anh nói thêm: “Trong tiểu thuyết của Hàn Khoan cũng miêu tả như vậy, trong ‘11 cách giết’, nhân vật chính đã sử dụng một chiếc xe hãng Jinbei! Trong hiện thực, cho dù không phải xe Jinbei thì hung thủ cũng ít nhất phải có một phương tiện giao thông thích hợp mới được.”

“Tất cả những vụ giết người này đều xảy ra trong đêm khuya!” Triệu Ngọc nói: “Hẳn là hung thủ không cần lựa chọn phương tiện giao thông có đặc điểm đặc thù rõ ràng. Anh chú ý rằng ở trên đường phố của Hoàng Kim có ba loại xe không gây sự chú ý của người khác, một là xe taxi, hai là chuyển phát nhanh, loại còn lại là xe xích lô điện dùng để chở khách!”

“Hiện trường vụ giết người thứ hai...” Miêu Anh chỉ tay vào một tấm ảnh rồi nói: “Hôm nay, chúng ta đã đến hiện trường nơi mà Hách Lý Lệ thắt cổ bỏ mình, trong khu ấy chồng chất đủ thứ, đường rất gập ghềnh, xe taxi hoàn toàn không vào được! Hung thủ cũng không thể đỗ ô tô ngoài cửa rồi khiêng Hách Lý Lệ vào trong chứ? Khoảng cách từ cửa chính tới hiện trường phát hiện vụ án ở tòa nhà kia cũng khá xa đấy!”

“Vậy thì cũng chỉ còn lại xe chuyển phát nhanh và xe xích lô điện.” Triệu Ngọc nhanh chóng suy nghĩ: “Xe chuyển phát nhanh lái vào trong nhà xưởng bỏ hoang và tòa nhà chưa xây xong có phải cũng không hợp lý không? Hơn nữa, xe chuyển phát nhanh dù sao cũng chỉ chuyên chở hàng hóa, chứa người thì không tiện lắm.”

“Cho nên xe xích lô vận chuyển hành khách thì khác!” Miêu Anh nói: “Được! Em sẽ ghi nhớ chuyện này, ngày mai, em sẽ phái người đi điều tra cẩn thận thêm!”

“Chuyện đó...” Triệu Ngọc lại chỉ vào bảng trắng và nói: “Về chuyện Hàn Khoan mất đi thùng chứa bản thảo, có tiến triển gì không?”

“Có!” Miêu Anh nói: “Hôm nay em đã bảo Nhiễm Đào hỏi cặn kẽ cha mẹ của Hàn Khoan, bọn họ nói, nếu cái thùng bản thảo kia thật sự bị đánh cắp thì chỉ có một khả năng, khi mà bọn họ bán đồng nát, nó đã bị người mua tiện tay cầm đi rồi!”

“Hả? Tiện tay lấy đi?” Triệu Ngọc lặp lại.

“Đúng!” Miêu Anh nói: “Hai người già nói cũng có lý, Hàn Khoan cũng không phải người nổi tiếng gì, người nảy sinh hứng thú với bản thảo của ông ta chắc chỉ có người thu mua đồng nát mà thôi!”

“Về chuyện này, em đã bố trí điều tra những người bán đồng nát gần tòa nhà ấy rồi.”

“Ừ... Về bản thảo...” Triệu Ngọc cân nhắc: “Có lẽ còn một loại khả năng nữa! Nếu như là vợ của Hàn Khoan lấy đi thì sẽ thế nào?”

“Không thể nào?” Miêu Anh cực kỳ sửng sốt: “Anh hoài nghi kẻ giết người dựa theo tiểu thuyết có liên quan đến Trương Tỉnh Như sao? Khả năng này...”

“Khả năng này... vẫn nên để sang một bên đã, tạm thời anh vẫn chưa nghĩ thông!” Triệu Ngọc thản nhiên nói: “Nói tóm lại, chỉ cần có thể bắt được hung thủ thì chắc chắn có thể làm rõ ràng được vụ này!”

“Được rồi.” Miêu Anh chỉ một ngón tay lên bảng trắng, tiếp tục nói: “Vậy chúng ta nhìn lại người chết thứ tư gần đây nhất đi, nơi đó chính là một nhà xưởng bỏ hoang! Người chết tên là Bùi Trí khoảng bốn mươi lăm tuổi, là một tài xế lái xe vận tải, ngày thường hay say rượu, căn cứ theo tình tiết của ‘11 cách giết’, hung thủ...”

Cứ như vậy, Triệu Ngọc và Miêu Anh cùng nhau phân tích tình tiết vụ án, dường như lại nhớ tới hồi ở phân cục Dung Dương Tần Sơn cũng giống vậy, hai người cảm thấy tư duy dần dần trở nên rõ ràng hơn không ít...

Cuối cùng, hai người thảo luận đến tận khuya mới quyết định trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Trên đường trở về, quẻ Cấn Khảm mà Triệu Ngọc bốc hôm nay cuối cùng cũng đã kết thúc, hắn đạt được độ hoàn thành khá tốt, một trăm bốn mươi phần trăm, có thêm hai đạo cụ không tồi.

Chỉ có điều, tuy rằng kết thúc không tệ nhưng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy dường như có gì đó không ổn. Bởi vì hắn vẫn không hiểu ý nghĩa của phó bản Kỳ Ngộ hôm nay. Tại sao hệ thống muốn dẫn hắn về hiện trường vụ án thứ hai? Chẳng lẽ... cái chết của Hách Lý Lệ có điều gì đặc biệt hay sao?

Mặt khác, hình như quẻ Khảm hôm nay cũng không thể hiện rõ ràng cho lắm...

“Ủa!” Ngay tại lúc hai người mới đến cửa khách sạn thì Miêu Anh chợt nhớ ra một việc, nhanh chóng hỏi Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc này, sao tối nay em chẳng thấy cô nhóc kia thế? Cô ấy đi đâu rồi?”

“Em đang nói đến Thôi Lệ Châu?” Triệu Ngọc trả lời: “Anh phái cô ta đi điều tra một vài tin tức rồi!”

“Không thể nào? Anh yên tâm đến vậy sao?” Miêu Anh lắc đầu: “Cô nhóc kia sẽ không nhân cơ hội chuồn mất đấy chứ?”

“Không đâu, anh có thể tin tưởng cô ta!” Triệu Ngọc vừa cười vừa ga lăng mở cửa khách sạn ra cho Miêu Anh.

Ai ngờ, dường như là một sự ứng nghiệm vậy, Miêu Anh còn chưa đi vào thì di động Triệu Ngọc liền vang lên, hắn vừa mở ra thì thấy là Thôi Lệ Châu gọi tới.

“A lô, sếp ơi! Tôi nói cho anh biết một tin tốt nhé! Tin tức cực kỳ tốt luôn!” Sau khi máy được kết nối, giọng nói đầy hưng phấn của Thôi Lệ Châu bất thình lình truyền ra trong điện thoại: “Chuyện anh bảo tôi điều tra, tôi vẫn chưa điều tra ra được đâu! Trâu bò không?”

“...” Triệu Ngọc không nói gì.

“Chỉ có điều, người ta thường nói gì ấy nhỉ?” Thôi Lệ Châu vui mừng nói: “Phương Đông không sáng lên thì phương Tây sẽ sáng lên*! Ha ha, anh đoán xem? Không ngờ mà tôi lại đánh bậy đánh bạ tra được một thứ vô cùng mấu chốt, nếu tôi đoán không sai, hiện tại thì tôi biết hung thủ giết người rốt cuộc là ai rồi!”

* Nơi này không đi được thì nơi khác ắt sẽ có đường.