Vào một ngày mùa hè mười năm trước, trong khu Khang Nhạc Viên ở thành phố Hoàng Kim.
“Đồng Quốc.” Trong một căn hộ gia đình ở tầng ba, một giọng nói già nua bất thình lình vang lên: “Xuống tầng hầm ngầm mang chai rượu thuốc lên, cái có nhãn hiệu ấy, đừng mang nhầm!”
“Vâng.” Cậu học sinh trung học tên là Đồng Quốc yên lặng vâng một tiếng, rồi cầm cái chìa khóa đi xuống tầng hầm ngầm.
Khi đi tới đầu cầu thang, cậu ta nhìn thấy một cặp vợ chồng già ở nhà đối diện đang cãi cọ với một người bán đồng nát về chuyện gì đó. Bà cụ nói rằng cái cân của người bán đồng nát không chính xác, số hiện trên cân không đúng, người bán đồng nát thì không chịu thừa nhận...
Ngày thường, Đồng Quốc vốn không giỏi tiếp xúc với người khác, giờ cũng phớt lờ bọn họ, vẫn tiếp tục đi xuống tầng hầm ngầm lấy cho cha chai rượu thuốc.
Tầng hầm ngầm của hai nhà sát cạnh nhau, giờ phút này, tầng hầm ngẩm của căn nhà đối diện đang mở, đèn sáng choang, bên trong không có ai.
Ừm...
Không ngờ khi bước qua cửa, cậu ta bỗng nhiên bị một cái thùng giấy nhỏ đang nằm trên mặt đất thu hút, thùng giấy nhỏ kia đựng rất nhiều bản thảo, trên bìa còn có hình vẽ bằng tay.
Đồng Quốc tuy rằng có thành tích học tập bình thường nhưng thường ngày cũng thích vẽ tranh, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy cái thùng kia, cậu ta đã bị hấp dẫn rất sâu.
Đầu tiên là cậu ta quay người lại nghe ngóng động tĩnh, chỉ nghe được tiếng cãi cọ đầy gắt gỏng của hai người già với người bán đồng nát kia, vì thế, Tạ Đồng Quốc đánh bạo đi vào tầng hầm ngầm rồi ngồi xổm người xuống, bắt đầu lật xem những quyển bản thảo kia.
Quyển bản thảo vô cùng cũ kỹ, lại mang hơi hướm phong độ của người trí thức mà Đồng Quốc thích nhất. Sau khi mở ra bản thảo, còn có thể nhìn thấy tranh minh họa được vẽ bên trong...
Dần dần, Đồng Quốc giống như bị ma ám vậy, nhanh chóng bị các dòng chữ trên bản thảo và tranh vẽ hấp dẫn. Cậu ta rất muốn đọc kĩ xem bản thảo viết những gì, vẽ những gì.
Nhưng mà...
Con người cậu ta vốn rất ngại ngùng, lại cảm thấy hai người già nhà đối diện cũng không có vẻ dễ gần cho nên cậu ta không dám mở miệng mượn bọn họ, nhưng mà dòng chữ trên bản thảo và tranh vẽ trên những quyển sách thật sự hấp dẫn cậu ta, khiến cậu ta yêu thích đến nỗi không muốn buông ra.
Làm sao bây giờ?
Ngay tại lúc Tạ Đồng Quốc đang khó xử, cậu ta thình lình nghe thấy tiếng huyên náo giữa hai bên ngoài kia gần như đã kết thúc. Xem ra, bọn họ sắp quay về đóng cửa tầng hầm ngầm rồi...
Làm sao bây giờ?
Dưới tình thế cấp bách, Đồng Quốc như bị dồn đến đường cùng, đưa ra một quyết định táo bạo vô cùng. Cậu ta ôm lấy thùng bản thảo đầy ắp kia mà vội vã chạy ra ngoài.
Sau đó, cậu ta run rẩy mở cửa tầng hầm ngầm nhà mình ra, lách cả người lẫn thùng bản thảo vào trong, “cạch” một tiếng, cậu ta dùng lưng đóng cửa lại, ngay cả thở mạnh cũng không dám...
Đây là lần đầu tiên Đồng Quốc trộm đồ của người khác, cậu ta hoàn toàn không biết rốt cuộc tại sao mình lại làm như vậy? Tại sao lại cứ như bị ma ám, dù thế nào cũng phải có những quyển bản thảo kia bằng được?
Khẩn trương, bất an, lo âu, khiến mồ hôi lạnh của cậu ta ứa ra, thấm ướt quần áo...
Chỉ chốc lát sau, cuối cùng cậu ta cũng nghe được tiếng hai người già hàng xóm trở lại tầng hầm rồi đóng cửa. Mới đầu, cậu ta còn tưởng rằng hai người già đó sẽ thốt lên ngạc nhiên những câu kiểu như “Cái thùng giấy kia đâu mất rồi?”.
Nhưng mà cậu ta đã đánh giá cao trí nhớ của đối phương rồi, sau khi đóng kĩ cửa tầng hầm, hai người già còn luôn miệng lẩm bẩm mắng người bán đồng nát kia lừa đảo người khác như thế nào, lại hoàn toàn không để ý đến việc mất đồ...
Phù phù...
Đồng Quốc nặng nề buông một tiếng thở dốc, lại đưa tay lật xem những quyển bản thảo kia.
Khi thấy những tranh minh họa bên trong đều được dùng bút máy màu đen vẽ ra, hình ảnh tuy rằng không tinh tế, phong cách thì tối tăm nhưng lại khơi dậy một sự đồng cảm khó tả trong lòng Tạ Đồng Quốc.
...
Thời gian quay lại đến hiện tại, trong đêm đông rét lạnh, Triệu Ngọc lái xe cảnh sát, chạy cực kỳ nhanh đến một nơi nào đó.
“Đúng là trăm triệu lần cũng không ngờ đấy!” Thôi Lệ Châu ôm bả vai nói: “Chúng ta còn tưởng người bán đồng nát làm mấy chuyện này! Lại không ngờ rằng người trộm bản thảo của Hàn Khoan lại là hàng xóm của ông ta!?”
“Không thể khẳng định tuyệt đối như vậy được!” Miêu Anh ngồi ở ghế lái phụ và nói: “Thành phố Hoàng Kim nhỏ như vậy, cũng có khả năng trùng hợp chứ! Cho nên, khi mà chưa bắt lấy người bị tình nghi rồi thẩm vấn rõ ràng thì chúng ta không thể kết luận bừa bãi được!”
Có thể do khó chịu khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Miêu Anh, Thôi Lệ Châu không phục mà bĩu môi, không thèm nhắc lại.
“Nếu Tạ Đồng Quốc thật sự là tội phạm,” Triệu Ngọc nhìn ra hai người không hợp, vội vàng làm trung gian hòa giải nói: “Vậy thì khẳng định cậu ta không biết chúng ta đã tra đến trên đầu cậu ta rồi! Cho nên, đêm nay chắc chắn trăm phát trăm trúng!”
Không ngờ, sau khi Triệu Ngọc nói xong, hai cô gái lại đều không hùa theo, bất giác khiến hắn cảm thấy xấu hổ.
Trên xe giờ phút này chỉ có ba người họ, Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả ở lại Cục Cảnh sát, tiếp tục chỉ huy công tác điều tra, chưa thể đi cùng được.
Khu Khang Nhạc Viên tọa lạc ngay trung tâm thành phố Hoàng Kim, cách Cục Cảnh sát cũng không xa. Bây giờ đêm dài im ắng, chỉ một lúc sau, Triệu Ngọc đã nhanh chóng chạy xe đến chân tòa nhà số hai, ô số một.
Đêm khuya yên ắng không tiếng động, chưa kể tới bên ngoài không có người, dù là dân cư trong tòa nhà thì cũng gần như đã tắt đèn hết. Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn, phát hiện nhà Tạ Đồng Quốc cũng không sáng đèn, không biết trong nhà có người hay không?
Ban đầu, Triệu Ngọc định sử dụng đạo cụ giúp đỡ nhưng nghĩ lại, hắn cảm thấy Tạ Đồng Quốc chỉ là tên tội phạm bình thường mà thôi, không đáng vì gã mà lãng phí đạo cụ quý giá.
“Tiểu Thôi.” Triệu Ngọc vẫy tay với Thôi Lệ Châu một cái: “Bây giờ phải dựa vào kỹ thuật của cô rồi! Có mang đồ nghề theo không?”
“Đương nhiên rồi!” Thôi Lệ Châu vỗ vô chiếc túi bên eo mình, phấn khích mà nói: “Lần đầu mang tinh thần trọng nghĩa để lẻn vào bên trong nạy khóa thế này, đương nhiên là tôi phải chuẩn bị đầy đủ hết rồi! Nói thật đó, cảm giác này đã lắm!”
“Ít nhất đừng nói thô tục, không được sao?” Miêu Anh lườm cô ta một cái, ngược lại nói với Triệu Ngọc: “Anh vẫn nên đưa súng cho em đi!”
“Không phải chứ!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Bắt một tên tội phạm quèn thôi mà, dùng đến súng làm gì?”
“Đề phòng ngộ nhỡ! Đưa em!” Miêu Anh không khách sáo giật lấy súng lục của Triệu Ngọc.
Sau đó, ba người lén lút bò đến phòng số ba trăm linh hai của tầng ba, chuẩn bị bắt người.
Mới đầu, Triệu Ngọc còn tưởng rằng Thôi Lệ Châu sẽ phải tốn thời gian. Nhưng thật bất ngờ, người ta chỉ dùng mấy cái giống như khuyên tai để chọc vào bên trong lõi khóa, cánh cửa liền nhẹ nhàng bung ra luôn.
“Đỉnh thật!” Triệu Ngọc nhỏ giọng tán dương, thầm nói rằng nếu mang theo nữ phi tặc này đi hoàn thành nhiệm vụ thì không biết hắn sẽ tiết kiệm bao nhiêu thiết bị mở khóa tàng hình đây!
Nhìn cánh cửa bị mở ra, Miêu Anh vọt vào trước, Triệu Ngọc và Miêu Anh theo sát phía sau.
Dựa theo kế hoạch trước đó, Miêu Anh đi phía bên trái, Triệu Ngọc đi phía bên phải, Thôi Lệ Châu thì bảo vệ ở giữa.
Cạch!
Thôi Lệ Châu tiện tay bật điện ở phòng khách lên, Miêu Anh nhân cơ hội đá văng cánh cửa phòng ngủ ở bên trái, vọt vào bên trong.
Á!
Trong phòng lập tức vang lên một tiếng kêu sợ hãi!
Cùng lúc đó, Triệu Ngọc cũng mở một căn phòng ngủ khác, nhưng trong phòng không có một bóng người. Vì thế hắn lập tức thay đổi hướng đi, phóng đến chỗ Miêu Anh.
Đèn của phòng ngủ cũng được bật lên, thật không ngờ trước mắt lại xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ nóng. Nằm giữa giường là một người đàn ông, mà hai bên trái phải của ông ta, mỗi bên một cô gái.
Tuy rằng ba người quấn chăn nhưng rất rõ ràng là bọn họ đều trần truồng...
“Mẹ nó.” Triệu Ngọc lắc đầu: “Tên này cũng thật...”
Triệu Ngọc còn chưa dứt lời, hắn và Miêu Anh lại nhìn thấy rõ người đàn ông ở giữa không phải là Tạ Đồng Quốc mà là một tên mập mạp ở độ tuổi trung niên!
“Á!” Hai cô gái sợ tới mức chui đầu vào ổ chăn, người đàn ông hoảng sợ hỏi: “Mấy... Mấy người là ai vậy? Vợ tôi... Bà ta đã biết rồi sao?!”