Cuồng Thám

Chương 843: Chương 843





KHÔNG NÊN LÙNG BẮT

“Cái gì? Tạ Đồng Quốc?” Người đàn ông ôm chăn trên giường: “Đồng Quốc là cháu tôi! Tôi đã mua nhà này rồi! Mấy người tìm nó làm gì? Này... Cái cô kia, vừa rồi cô vừa lấy súng lục ra à?”

“Chúng tôi là cảnh sát!” Thôi Lệ Châu nói đầy hãnh diện: “Đang phá án đấy! Bớt mấy lời linh tinh vớ vẩn ấy đi!”

“Cái gì? Cảnh sát? Phá án?” Người đàn ông trên giường kinh ngạc thốt lên: “Phá án mà lại đến nhà tôi?”

“Cái gì mà nhà của ông?” Triệu Ngọc quát lên: “Trên giấy chứng nhận bất động sản và hộ khẩu đâu phải tên của ông!”

“Ôi trời? Cái thằng nhóc vô lương tâm kia!” Ông ta hùng hùng hổ hổ mắng một câu rồi năn nỉ nhóm Triệu Ngọc: “Đồng chí cảnh sát, anh chị đừng nghe thằng nhãi kia nói hươu nói vượn, cậu ta đã bán căn nhà này cho tôi rồi!”

“Tôi và cha của Tạ Đồng Quốc là anh em chú bác, lúc cha cậu ta bị bệnh, cậu ta đã vay tiền dựa dẫm tôi không ít đâu! Bây giờ cha cậu ta chết rồi, Đồng Quốc cũng không còn tiền nữa cho nên đã gán nợ cho tôi căn nhà này!”

“Gì? Ai chứng minh cho ông được?” Triệu Ngọc nhíu mày.

“Ôi chao! Giấy trắng mực đen rõ ràng viết thế đấy!” Người đàn ông kia kích động nói: “Không phải là tôi không muốn sang tên, nhưng tên trên giấy chứng nhận bất động sản là của cha cậu ta. Cha cậu ta đã chết cho nên không thể sang tên được! Còn nữa, nếu mà tôi đứng tên thêm một nhà, vợ tôi mà tra được thì kết quả thế nào, anh chị cũng biết rồi đấy... A... Không...”

Bỗng nhiên ý thức được mình lỡ miệng, ông ta vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Tôi.. Tôi cũng không làm... cháu trai tôi thất vọng mà, giá căn nhà này đều dựa theo giá thị trường hiện tại, tôi còn bỏ qua chuyện cậu ta nợ tôi tiền, còn cho cậu ta hẳn một trăm năm mươi nghìn nữa đấy!”

“Thế.... Tạ Đồng Quốc bây giờ đang ở đâu?” Miêu Anh hỏi.

“Ừm... Tôi không... Không biết...” Người đàn ông đó nói: “Đã đưa tiền cho cậu ta rồi, từ đó về sau là không thấy cậu ta đâu nữa! Ai biết cậu ta sống ở đâu chứ? Có lẽ là rời khỏi thành phố Hoàng Kim rồi chăng?”

“Cha của Tạ Đồng Quốc chết khi nào vậy? Còn căn nhà này được bán cho ông lúc nào?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Ừm... Khoảng chừng... Nửa năm trước.” Người đàn ông trả lời thành thật.

Lại là nửa năm trước?!

Triệu Ngọc và Miêu Anh nhìn nhau, càng khẳng định thêm suy nghĩ trong đầu.

Nửa năm trước, Tạ Đồng Quốc bị công ty sa thải! Sau đó cha cũng chết! Nhà vì thiếu nợ mà phải gán ra ngoài! Tất cả những chuyện này đều có thể thúc đẩy Tạ Đồng Quốc giết người để hả giận!

Như vậy thì tiểu thuyết của Hàn Khoan chỉ đóng vai trò hướng dẫn, còn cảnh ngộ thảm thương mà cậu ta gặp phải mới là nguyên nhân chính dẫn tới việc này.

“Này!” Người đàn ông quấn chăn chỉ hai cô gái bên cạnh: “Cảnh sát, nếu anh chị định hỏi lâu thì chúng ta đổi nơi khác được không? Ít nhất cũng để tôi mặc quần áo vào cái đã, được không?”

“Được thôi...” Thôi Lệ Châu xấu xa cười một tiếng, vọt tới trước giường định giật lấy cái chăn: “Vậy cứ vén chăn lên trước đã rồi nói sau! Sếp tôi hình như muốn nhìn đấy!”

Triệu Ngọc không nói gì, sắc mặt khó coi, sắc mặt Miêu Anh cũng trở nên u ám.

“Á!” Hai cô gái kia hét lên.

“Đừng... Đừng đừng đừng...” Người đàn ông ngây ngẩn, nhanh chóng năn nỉ: “Được được được, anh chị hỏi cái gì, tôi cũng nói, nhưng mà cầu xin anh chị ngàn vạn lần đừng nói cho vợ tôi mà!”

“Nói mau, rốt cuộc Tạ Đồng Quốc đang ở đâu?” Miêu Anh lại hỏi.

“Tôi thật sự không biết đâu mà! Thế này...” Người đàn ông chỉ chỉ đống quần áo của mình: “Trong điện thoại của tôi có số di động của cậu ta, nhưng mà chắc thằng nhóc kia đã đổi số rồi, tôi gọi rất nhiều lần mà đều không thấy nghe máy!”

Nghe vậy, Thôi Lệ Châu ngay lập tức lấy điện thoại từ trong túi quần của gã đàn ông đó ra.

“Ông hãy cẩn thận nhớ lại xem, Tạ Đồng Quốc có thể đi nơi nào?” Triệu Ngọc hỏi lại.

“Tôi thật sự... thật sự không nghĩ ra nổi!” Ông ta nói: “Thằng nhóc kia đúng là dở hơi! Gặp ai cũng không mở miệng nói gì, làm sao có thể đi tìm thân thích được!”

“Vừa rồi ông có nói rằng ông cho cậu ta một trăm mười lăm nghìn...” Triệu Ngọc hỏi lại: “Tiền mặt hay là chuyển khoản? Tạ Đồng Quốc có thẻ ngân hàng?”

“Tiền mặt!” Gã đàn ông vội vàng trả lời: “Thằng nhóc kia cứ muốn tiền mặt, tôi đoán chừng ngoài tôi ra thì cậu ta còn vay của người khác nữa, ít nhất thì cũng phải nợ bốn, năm chục nghìn đấy!”’

“Nói cách khác, bây giờ trong tay Tạ Đồng Quốc còn ít nhất một trăm nghìn tiền mặt đúng không?” Triệu Ngọc liếc mắt nhìn Miêu Anh một cái, nói: “Vậy thì... Trong thời gian ngắn, cậu ta không cần phải đi tìm việc làm đâu!”

Ý của Triệu Ngọc chính là nếu Tạ Đồng Quốc không phải phát sầu vì tiền bạc thì rất có thể là đang tập trung tìm cách giết người!

“Sếp, làm sao bây giờ?” Thôi Lệ Châu tới gần Triệu Ngọc, nhỏ giọng nói một câu.

“Ừm... Anh chị nói rằng mình là cảnh sát...” Lúc này, một cô gái trên giường yếu ớt hỏi một câu: “Vậy... giấy chứng nhận của anh chị đâu?”

“Đúng đấy, cho dù là có giấy chứng nhận....” Một cô gái khác lại cố lấy dũng khí mà nói: “Cũng không thể tự tiện xông vào nhà dân được!”

“Này... Nói cái gì đấy!” Người đàn ông nghe xong liền nóng máu, trừng mắt quát hai cô gái: “Mấy cô còn chưa nhìn thấy khẩu súng à? Thế mà còn hỏi!”

“Bà mẹ nó!” Triệu Ngọc lắc đầu cảm thán một tiếng, nói thầm trong đầu, ông đây vốn thấy ông thức thời, còn định giúp ông vài câu, nhưng hiện giờ xem ra... Ài...



“Được, muốn xem giấy chứng nhận đúng không?” Miêu Anh cười lạnh một tiếng, lập tức cầm lấy điện thoại di động gọi cho Tăng Khả: “Tăng Khả, lập tức gọi một đội đến đây! Tạ Đồng Quốc đã bán nhà mình rồi! Nhưng mà rất có khả năng trong nhà còn lưu lại manh mối quan trọng nào đó, cho nên phải điều tra toàn diện mới được!”

“Ấy... ấy...” Khuôn mặt của người đàn ông tái mét, ông ta vội vàng năn nỉ: “Các vị cảnh sát, tôi cầu xin anh chị, điều tra thì có thể, tôi bỏ căn nhà này cũng được, nhưng mà ngàn lần vạn lần đừng nói cho vợ tôi biết mà...”

Sự khẩn khoản của gã đàn ông hoàn toàn vô dụng, Miêu Anh nói với Tăng Khả: “Còn nữa, thông báo cho đội phong hóa* của Cục Cảnh sát Hoàng Kim, nơi này hình như còn có vụ mua bán mại dâm nữa, sau khi tới thì thẩm vấn bọn họ thật kỹ càng vào...”

* Đội phong hóa: đội phụ trách các vụ án về an ninh trật tự, ví dụ như điều tra quán karaoke, quán bar, sàn nhảy và các chỗ ăn chơi khác xem có hít thuốc phiện, buôn lậu thuốc phiện, mại dâm hay không.

“Ôi...” Người đàn ông tuyệt vọng mà oán giận với hai cô gái: “Xem chuyện tốt mà mấy người làm này...”

...

Đi ra khỏi phòng ngủ, Miêu Anh kéo Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, em cho rằng với tình hình bây giờ, chúng ta không nên phát lệnh truy nã toàn thành phố!”

“Đúng!” Triệu Ngọc gật đầu đồng ý: “Hiện tại, Tạ Đồng Quốc còn chưa biết chúng ta đã tra tới gã rồi, trên tay gã còn có tiền, một khi đánh rắn động cỏ thì gã đương nhiên sẽ chạy trốn!”

“Chạy trốn là chuyện nhỏ!” Miêu Anh cũng gật đầu: “Nhưng tai họa về sau thì vô cùng lớn! Ý muốn giết chóc của gã một khi đã trỗi dậy thì chỉ sợ rất khó thu tay! Chúng ta buộc phải nghĩ ra một biện pháp ổn thỏa để bắt gã mới được!”

Miêu Anh vừa nói xong thì Tăng Khả lại gọi điện thoại tới: “Chị Miêu, đội đã được phái đến đó rồi, hai phút nữa thôi! Vừa rồi, em đã tra thông tin cá nhân của Tạ Đồng Quốc, giấy căn cước không hề đăng ký ở khách sạn nào cả; thẻ sim điện thoại đứng tên cậu ta đã hết hạn rồi, thẻ ngân hàng chỉ có một chiếc, nhưng các giao dịch thì đã ngừng từ nửa năm trước, chắc là thẻ này để nhận tiền lương, từ đó đến giờ, chiếc thẻ này không được sử dụng lần nào nữa!”

“Xem ra...” Miêu Anh lắc đầu nói: “Tạ Đồng Quốc còn hiểu một vài thủ đoạn phản điều tra! Tăng Khả, tuy rằng thiết bị theo dõi ở thành phố Hoàng Kim thiếu thốn, nhưng ít ra thì vẫn có, cậu dùng phần mềm máy tính đặc biệt tìm xem có thể nắm bắt được tung tích của Tạ Đồng Quốc không!”

“Được, không thành vấn đề!” Tăng Khả tắt điện thoại.

“Tiểu Thôi...” Bên này, Triệu Ngọc vẫy tay với Thôi Lệ Châu rồi nói: “Cô hỏi mượn ông anh trong phòng kia chìa khóa tầng hầm rồi xuống dưới đó kiểm tra xem sao!”

“Hả? Tầng hầm?” Thôi Lệ Châu nhíu mày.

“Nếu bản thảo của Hàn Khoan bị mất ở tầng hầm thì rất có thể là Tạ Đồng Quốc đã trộm đi rồi! Cho nên cô đi xuống tìm xem có phát hiện được gì ở tầng hầm của nhà Tạ Đồng Quốc hay không!”

“Cái gì chứ!” Thôi Lệ Châu không vui: “Vừa bẩn vừa tối, không phải còn có đội điều tra hay sao? Sao lại để một thành viên cao cấp như tôi làm mấy việc đó chứ?”

“Cái gì, thành viên cao cấp?” Triệu Ngọc bắt đầu xắn tay áo lên: “Cô đấy, lúc chui vào cống thoát nước, tại sao cô không nói mình là người cao cấp đi, sao không chê bẩn? Mau đi đi! Đừng để tôi nổi điên! Nói không chừng có thể tìm thấy thứ gì ở trong đó đấy! Tôi đang cho cô cơ hội lập công mà cô không nhìn ra à?”

“Hừ... Anh muốn lập công thì có!” Thôi Lệ Châu lườm nguýt Triệu Ngọc một cái, sau đó mới đi làm theo lời hắn dặn.

Lúc Thôi Lệ Châu cầm chìa khóa đi xuống tầng hầm ngầm, bên ngoài tòa nhà cũng đã vang lên tiếng còi cảnh sát...