Tuy rằng Miêu Anh gọi một đội cảnh sát tới nhưng cuối cùng vẫn không dẫn gã đàn ông kia về Cục Cảnh sát mà là thẩm vấn ngay tại chỗ, để ông ta kể chi tiết cặn kẽ về Tạ Đồng Quốc.
Lúc này, cảnh sát đang điều tra căn nhà, tuy rằng căn nhà không được mạnh tay trang hoàng nhưng về đồ vật cá nhân của Tạ Đồng Quốc thì một thứ cũng không tìm được.
Theo như thực tế thì chắc chắn Tạ Đồng Quốc đã thu xếp xử lý trước rồi.
Nhà đã như vậy, tầng hầm đương nhiên cũng không ngoại lệ, trong tầng hầm phủ đầy bụi, ngoại trừ đồ vật linh tinh thì toàn là đồ rách nát, không có bất cứ vật gì có giá trị cả.
Vì thế Thôi Lệ Châu cũng cắn răng nén giận với Triệu Ngọc.
Cảm giác hình như ở trong nhà Tạ Đồng Quốc cũng không tìm được manh mối gì, Triệu Ngọc và Miêu Anh, Thôi Lệ Châu đành phải tạm thời quay về Cục Cảnh sát Hoàng Kim, tiếp tục công tác truy bắt.
Sau khi ba người trở về Cục Cảnh sát, lần thứ hai truyền đến tin tức càng thêm xác định từ chỗ của Nhiễm Đào.
Nhiễm Đào cũng rất thông minh, hắn ta sớm ý thức được công ty môi giới là điểm đột phá tốt nhất. Vì thế hắn ta bảo ông quản lý kia suốt đêm gọi cho vài nhân viên đã từng làm việc chung với Tạ Đồng Quốc, nghe ngóng thông tin từ bọn họ xem họ có biết gì về tình hình của Tạ Đồng Quốc không.
Kết quả, thông qua lời chứng thực của các nhân viên, họ đã biết rằng người ký kết hợp đồng nhà với Hách Lý Lệ đúng là Tạ Đồng Quốc!
Bản hợp đồng kia có thể mang đến cho Tạ Đồng Quốc một khoản hoa hồng hậu hĩnh. Nhưng đáng tiếc rằng Hách Lý Lệ đã đơn phương hủy hợp đồng, bỏ người môi giới mà đi làm giao dịch mua nhà đang xây.
Bởi vì việc này nên lúc đó, Tạ Đồng Quốc và người quản lý đã xảy ra mâu thuẫn, Tạ Đồng Quốc bực bội vì hành động của Hách Lý Lệ, muốn khởi tố ra tòa. Nhưng quản lý đương nhiên không đồng ý, bởi vì dựa theo hợp đồng của bọn họ, cho dù khởi tố thì cũng nên là bên chủ nhà khởi tố chứ không phải công ty môi giới như họ.
Kết quả, Tạ Đồng Quốc vẫn cố chấp đi tìm chủ nhà để tranh luận, nhưng mà chủ nhà vốn chẳng có tổn thất gì, còn kiếm được một khoản tiền lời từ Hách Lý Lệ, đương nhiên cũng không đi chuốc lấy rắc rối.
Cho nên, Tạ Đồng Quốc cuối cùng chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Thật ra, chuyện bùng đơn kiểu này rất bình thường ở công ty môi giới, nếu ai cũng đi khởi tố thì công ty môi giới sẽ chẳng hoạt động được lâu.
Nhưng mà cái đơn hàng mua bán kia đối với người khác là chuyện râu ria, nhưng đối với Tạ Đồng Quốc mà nói thì không hề tầm thường.
Tạ Đồng Quốc mất mẹ từ lúc còn nhỏ, cha lại mang bệnh nặng, bây giờ vất vả lắm mới tìm được việc làm, gã muốn kiếm tiền chữa bệnh cho cha, muốn làm nên thành tích gì đó để có thể ở lại công ty.
Cho nên, không ai biết rằng phần trăm hoa hồng trong hợp đồng với Hách Lý Lệ đối với gã quan trọng cỡ nào!
Nhanh chóng, sau khi tra rõ ràng về Hách Lý Lệ, tin tức của Tạ Đồng Quốc cũng được tìm thấy từ các đồng nghiệp cũ của gã.
Căn cứ vào trí nhớ của một nhân viên nữ lớn tuổi, hồi Tạ Đồng Quốc vừa mới tới công ty, còn chưa tới nửa tháng đã nhận được một số lời phàn nàn, có người nói gã có thái độ tệ hại, lừa gạt khách hàng linh tinh. Vì thế nên Tạ Đồng Quốc thiếu chút nữa đã bị sa thải.
Nhưng mà sau đó, khi các nhân viên dần thân quen rồi, lúc này mọi người mới biết rõ ràng chân tướng.
Thì ra, Tạ Đồng Quốc vì muốn kiếm tiền nuôi gia đình nên buổi tối còn đi đạp xích lô. Kết quả là một ngày nào đó, khi gã đang chạy việc thì không cẩn thận xảy ra va chạm với một xe ba gác chở hàng.
Hai người chẳng những đã xảy ra tranh cãi mà còn ra tay đánh nhau. Tạ Đồng Quốc đánh không lại người lái xe kéo hàng mạnh khỏe cường tráng, đương nhiên bị thiệt rất nhiều.
Nhưng sau khi sự việc xảy ra, người lái xe kéo hàng kia vẫn không chịu bỏ qua, không biết hắn ta từ chỗ nào nghe được Tạ Đồng Quốc là người của công ty môi giới, liền chơi trò mua nhà, tìm tới công ty tìm Tạ Đồng Quốc dẫn hắn ta đi xem nhà.
Hắn ta vốn đến để gây khó dễ, chẳng những trêu chọc Tạ Đồng Quốc suốt một ngày mà còn gọi điện thoại đến công ty phàn nàn về Tạ Đồng Quốc nữa.
Có thể tưởng tượng rằng Tạ Đồng Quốc hận người này thấu xương đến cỡ nào?
Tuy rằng không biết tên, nhưng đám người Triệu Ngọc dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được người lái xe ba gác chở hàng này hoàn toàn phù hợp với tư liệu của Chiêm Kiện Khang.
Cho nên nếu hung thủ thật sự là Tạ Đồng Quốc thì gã đã coi Chiêm Kiện Khang như mục tiêu trả thù đầu tiên, như vậy là hợp logic!
Lúc này, quan hệ của người chết thứ ba Tôn Bồi Bân và Tạ Đồng Quốc cũng được các nhân viên xác nhận.
Căn cứ vào lời của nhân viên, Tôn Bồi Bân là khách quen của công ty môi giới. Nhưng sở dĩ nói “khách quen” là bởi vì không phải hắn ta thường xuyên mua bán nhà mà là hắn ta thích nhất làm màu.
Người này chẳng qua là một tên chăn lợn, ngày thường nghèo rớt mồng tơi còn chưa nói, lại cứ thích giả vờ giàu có để cua gái. Vì có được niềm vui của những cô gái, hắn ta thường xuyên dẫn họ tới công ty môi giới yêu cầu xem nhà, lần nào cũng đều xem những nơi tốt nhất.
Các nhân viên biết rõ về hắn ta, đương nhiên đều hờ hững. Nhưng Tạ Đồng Quốc mới tới, làm sao biết được, gã còn tưởng rằng người này thật sự muốn mua nhà cho nên lần nào cũng đều tận tâm dẫn hắn ta đi xem nhà.
Tôn Bồi Bân cảm thấy mình rất có mặt mũi cho nên lần nào cũng làm màu, toàn gọi Tạ Đồng Quốc đến phục vụ. Sau đó, Tạ Đồng Quốc dần dần hiểu rõ sự tình rồi nên không đồng ý nữa.
Ai dè tên Tôn Bồi Bân vô sỉ đó lại nhục mạ Tạ Đồng Quốc trước mặt mọi người một trận, khiến tình hình trở nên cực kỳ tệ hại.
Không bao lâu sau, gốc gác của người bị hại thứ tư – Bùi Trí cũng được các nhân viên kể ra.
Thì ra rất lâu trước đây, Bùi Trí cũng đã từng ký hợp đồng với Tạ Đồng Quốc, hắn ta muốn mua một căn nhà cũ rẻ. Nhưng cuối cùng cũng giống Hách Lý Lệ, hắn ta nhờ quan hệ liên lạc được với chủ nhà, sau đó vứt nhân viên môi giới sang một bên...
Cuối cùng, một nhân viên khác nói ra một tin tức quan trọng, vào thời điểm Tạ Đồng Quốc bị công ty sa thải, gã đang phụ trách khu vực Tường Hòa. Hơn nữa, sau khi gã bị sa thải, công ty đã phát hiện ra mất vài cái chìa khóa của nơi đó.
Nhưng mà bởi vì không có chứng cứ xác thực, chìa khóa cũng không quan trọng cho nên không ai chú ý đến nữa.
Theo như thông tin này thì lúc đó, rất có thể Tạ Đồng Quốc đã nổi lên ý định giết người theo tiểu thuyết!
Sau khi nghe xong những tin tức này, đám người Triệu Ngọc đã có thể cơ bản xác nhận rằng Tạ Đồng Quốc chính là hung thủ giết người theo tiểu thuyết! Nhiệm vụ mấu chốt kế tiếp là làm thế nào để tróc nã Tạ Đồng Quốc về quy án.
Tuy rằng vụ án của Tạ Đồng Quốc không tiện phát lệnh truy nã toàn thành phố, nhưng mà Triệu Ngọc và Miêu Anh vẫn cho là nên canh ở những nơi quan trọng như nhà ga và đường cao tốc, những chỗ đó cần phải sớm sắp xếp người mới được, tránh trường hợp Tạ Đồng Quốc nghe ngóng được tin tức gì rồi chạy trốn mất.
“Tôi cảm thấy rằng...” Sau khi Triệu Ngọc bố trí xong nhiệm vụ, Thôi Lệ Châu ở một bên nghĩ kế rồi nói: “Nếu Tạ Đồng Quốc giấu riêng một cái chìa khóa như vậy... Liệu gã có trốn ở một trong số những căn nhà đó không? Giống như hiện trường phát hiện vụ án bị điện giật chết ấy?”
“Hả? Ý kiến hay!” Triệu Ngọc gật đầu, vội vàng gọi điện thoại cho Nhiễm Đào, muốn bọn họ nhanh chóng điều tra xem số chìa khóa bị mất lúc trước thuộc về căn nhà nào?
“Hay là...” Tăng Khả do dự mà nói: “Chúng ta phái người tới khu Tường Hòa lùng tìm một lần xem sao? Khó có thể tưởng tượng nổi, nếu Tạ Đồng Quốc đang trốn ở nơi nào đó thì chẳng phải là đang ở gần hiện trường vụ án hay sao?”
“Không được!” Miêu Anh nói: “Tìm kiếm trên diện rộng sẽ gây chú ý! Chị Ngô...” Cô vẫy tay với Ngô Tú Mẫn một cái rồi nói: “Chị phái một đội đến nằm vùng xung quanh khu Tường Hòa đi! Làm vậy sẽ ổn thỏa hơn đấy!”
Ngô Tú Mẫn gật đầu đồng ý, chuẩn bị dựa theo chỉ thị của Miêu Anh mà gọi điện thoại.
“Tôi còn có ý này nữa.” Lúc này, Triệu Ngọc bỗng nhiên hỏi Ngô Tú Mẫn: “Chị Ngô, nếu dựa theo tiểu thuyết ‘11 cách giết’ của Hàn Khoan thì người bị hại kế tiếp đã chết như thế nào? Chết ở đâu?”
“Là bị chết đuối!” Ngô Tú Mẫn nói: “Chết ở một hồ bơi bị bỏ hoang! Trong hồ bơi vẫn còn sót lại một chút nước, người bị hại đã bị ngụy tạo thành trượt chân rơi xuống nước!”
“Cái gì?!”
Sau khi nghe được lời này, Triệu Ngọc giật nảy cả mình, hắn nhíu chặt mày mà hỏi: “Bể bơi thì là bể bơi, vì sao lại là bể bơi bỏ hoang?”
“Ừm.” Thôi Lệ Châu bất chợt hiểu ra, lớn tiếng nói: “Sếp, vậy có nghĩa là Tạ Đồng Quốc còn muốn tiếp tục thực hiện giống như ‘11 cách giết’ nữa, hiện tại chắc chắn là gã đang chuẩn bị cho mục tiêu thứ năm! Cho nên nếu như chúng ta có thể tìm được chỗ đó trước, ôm cây đợi thỏ rồi chờ gã đến là được!”