“Chết tiệt, sao tôi lại quên mất chuyện quan trọng như vậy được nhỉ?” Triệu Ngọc chợt thốt lên một tiếng đầy bực dọc, sau đó cúi đầu đi qua đi lại trong văn phòng.
“Tổ... Tổ trưởng...” Ngô Tú Mẫn thấy thế thì vội hỏi: “Cậu... Cậu đã quên gì thế?”
“Đúng đấy?” Tăng Khả nói: “Lẽ nào... anh cho rằng phó tổ trưởng Miêu và Thôi Lệ Châu đi nhầm chỗ rồi à? Không sao đâu, em đã tra được sáu địa điểm khả nghi và đã cho người đi tất cả các nơi rồi, ai cũng đều mặc quần áo thường để mai phục, nếu Tạ Đồng Quốc thật sự đi khảo sát hiện trường thì chúng ta chắc chắc sẽ bắt được gã!”
“Không, không phải...” Triệu Ngọc buồn bực quăng lại một câu, nhưng lại không nói rõ nguyên nhân.
Thì ra nguyên nhân khiến Triệu Ngọc ảo não như thế không phải vì chuyện truy nã tội phạm mà là hắn đã vô ý bỏ lỡ mất phó bản Kỳ Ngộ hôm nay rồi! Hắn đâu ngờ phó bản Kỳ Ngộ hôm nay lại mở sớm đến thế!
Đêm qua, sau khi bốc quẻ xong, đầu óc hắn cứ nghĩ đến vụ án, rồi lại vì đầu choáng mắt hoa, mệt lả người nên hắn đã vào phòng nghỉ ngơi, ai mà ngờ phó bản Kỳ Ngộ hôm nay lại mở vào lúc hơn 4 giờ sáng chứ, ngay vào thời điểm hắn đang say giấc.
Cảm giác được mình có thể đã bỏ lỡ gợi ý quan trọng, Triệu Ngọc tất nhiên cảm thấy người uể oải hẳn đi.
Sao lại có thể phạm sai lầm đơn giản như vậy cơ chứ?
Hắn bực mình đi qua đi lại, nhưng khi nhìn kĩ vào số liệu của phó bản Kỳ Ngộ thì hắn bỗng chợt dừng lại.
Sao lại...
Trước đây, sau vô số lần dày công tôi luyện, Triệu Ngọc đã đúc kết được rất nhiều kinh nghiệm, chỉ cần liếc nhìn số liệu về phó bản Kỳ Ngộ một cái thôi là có thể đoán ra được vị trí của nó.
Vì vậy, hắn vừa liếc một cái đã nhận ra ngay lập tức.
Đúng là một sự bất ngờ kỳ lạ, không ngờ địa điểm của phó bản Kỳ Ngộ hôm nay không phải ở đâu khác mà là ngay trong căn phòng hắn đang đứng.
Hả?
Có gì đó sai sai?
Bốn giờ sáng... Trong phòng này có người sao? Sẽ xảy ra kỳ ngộ gì? Nếu mình không có mặt, những người khác chắc cũng biết chứ?
“Tổ trưởng... Cậu không sao chứ?” Ngô Tú Mẫn vẫn đang nhìn Triệu Ngọc với vẻ tò mò, cô ấy biết rất rõ rằng nếu vị tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt này nhíu mày thì chắc chắc là có chuyện gì đó quan trọng.
“Ừm...” Triệu Ngọc mở miệng, nhưng lại nói không nên lời. Hệ thống là chuyện hết sức cơ mật, hắn đương nhiên không thể nói toạc thiên cơ ra hết được. Cuối cùng, sau khi cân nhắc một hồi lâu, hắn mới đổi sang cách khác, hỏi Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả: “Ừm... Nửa đêm hôm qua, có ai tới văn phòng chúng ta không?”
“Hả?” Hai người nghe vậy thì khó hiểu, Tăng Khả suy nghĩ vài giây rồi mới ậm ừ trả lời: “Tổ trưởng, người mà anh đang nói đến ấy, là chỉ ai thế?”
“À ừ... Là...” Triệu Ngọc khoa tay múa chân: “Là trừ những người trong tổ chúng ta ra, nửa đêm có ai đến văn phòng chúng ta? Ừm... Là thế này, tối hôm qua lúc tôi đi ngủ, trong văn phòng có xảy ra chuyện gì không?”
“Xảy ra chuyện gì á?” Tăng Khả lắc đầu: “Cái này thì... Em phát hiện ra trong tòa nhà xây dở có bể bơi nên phó tổ trưởng Miêu với Thôi Lệ Châu chạy qua đó...”
“Trong văn phòng! Ý tôi là trong văn phòng!” Triệu Ngọc nhấn mạnh hai câu, hắn bất đắc dĩ lắm mới buộc phải hỏi: “Nhất là khoảng bốn giờ sáng, lúc đấy hình như tôi nghe thấy có tiếng người nói chuyện trong văn phòng!”
“Bốn giờ sáng? Có người nói chuyện?” Ngô Tú Mẫn hồi tưởng lại, lúc này mới nhớ ra: “À... Thì ra ý cậu là thế à! Bốn giờ sáng thì tôi đang ngủ! Sau đó thì có người gõ cửa, tôi lười quá nên phó tổ trưởng Miêu đi mở! Sau đó... Ừm... Tăng Khả... Sau đó thì sao nhỉ?”
“Sau đó...” Tăng Khả vội chạy đến giữa văn phòng, gãi đầu nói: “Hình như là có cảnh sát phụ trách tìm hiểu thông tin mang tài liệu đến đây, sau đó phó tổ trưởng Miêu đặt nó xuống bàn làm việc kia! Ừm...” Nói xong, cậu ta chỉ vào bàn làm việc của Triệu Ngọc rồi nói tiếp: “Chắc là mấy thứ này này!”
Ồ?
Triệu Ngọc sửng sốt, vội chạy đến trước bàn làm việc của mình thì thấy trên bàn quả nhiên có một chiếc rương nhỏ, trong rương có rất nhiều tài liệu. Nhìn kĩ thì mặt bên rương còn dán một tờ giấy.
“Đây là... tài liệu mật về Trương Tỉnh Như trong cơ quan...” Tăng Khả đọc xong, lập tức thoải mái mà nói với Triệu Ngọc: “À, thảo nào lại để xuống bàn anh! Thì ra là vụ án Hàn Khoan mà chúng ta phụ trách! Bận bịu điều tra vụ án giết người theo tiểu thuyết quá nên quên mất chúng ta cũng được phân công vụ này nữa.”
“Đây là...” Triệu Ngọc cầm tài liệu trong rương lên xem, đây đều là tài liệu về công việc của Trương Tỉnh Như, bên trên còn có rất nhiều số liệu ngân hàng.
Ồ...
Lúc này hắn mới nhớ tới, hóa ra đống tài liệu này đều là do hắn yêu cầu cảnh sát Hoàng Kim đưa. Bởi vì hắn muốn điều tra vợ chồng Hàn Khoan dựa vào những chi tiết sinh hoạt hàng ngày!
Nhưng mà...
Chậc chậc...
Triệu Ngọc bắt đầu suy nghĩ, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề mấu chốt. Nếu như rương tài liệu này đại diện cho phó bản Kỳ Ngộ hôm nay thì chẳng phải có nghĩa là mình vẫn chưa bỏ lỡ sao?
Không lẽ... trong đống tài liệu này có cất giấu manh mối quan trọng nào đó?
Thế này...
Tuy chiếc rương không to nhưng bên trong đều là tài liệu, nếu thật sự muốn kiểm tra cẩn thận thì phải tốn nhiều công sức.
Nhưng nếu phó bản Kỳ Ngộ đã chỉ thị là ở đây thì Triệu Ngọc tất nhiên không thể bỏ qua được. Vì thế, hắn lập tức bảo Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn đến đây hỗ trợ, cùng đọc đống tài liệu này.
“Tổ trưởng...” Ngô Tú Mẫn lên tiếng: “Nếu đống tài liệu này là của Cục Cảnh sát Hoàng Kim gửi đến đây thì chắc chắn bọn họ đã đọc rồi! Chúng ta có cần phải kiểm tra lần nữa không?”
“Em nghĩ vẫn nên xem lần nữa cho chắc nhỉ?” Tăng Khả cầm một tập tài liệu rồi nói: “Quá rõ ràng rằng đống này vẫn chưa được đưa vào phòng vật chứng, có lẽ đều được cảnh sát gửi qua đây từ cơ quan làm việc của Trương Tỉnh Như, nói không chừng, chúng ta thật sự có thể tìm được manh mối gì đó thì sao?”
“Đúng thế!” Triệu Ngọc cầm lên một chồng tài liệu và nói: “Dù bọn họ có từng đọc đi nữa thì chắc cũng chỉ qua loa mà thôi! Mà thứ chúng ta muốn xem lại là những bí mật giấu đằng sau đống tài liệu này!”
“Được rồi...” Ngô Tú Mẫn kéo ghế dựa ngồi trước bàn, sau đó bắt đầu lật xem.
Chồng tài liệu này đều là về công việc của Trương Tỉnh Như, chẳng những vô cùng vụn vặn mà hơn nữa còn rất có tính chuyên ngành, xem ra cũng rất tốn sức. Mà yêu cầu của Triệu Ngọc là phải xem cẩn thận từng li từng tí mỗi một hàng, thậm chí là mỗi một chữ, nên tất nhiên sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Ba người đọc một mạch đến giữa trưa, thế mà vẫn chưa hết nửa chồng.
Ngay lúc này, cục trưởng cử người đem bữa sáng đến. Phía Nhiễm Đào cũng gửi đến thông tin chính xác về chiếc chìa khóa bị mất tích. Ngoài ra còn có rất nhiều thông tin mà nhân viên điều tra báo cáo....
Những việc khó xử lý này, Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả không thể không đi giải quyết, cuối cùng chỉ còn lại một mình Triệu Ngọc xem tài liệu.
Ngay từ đầu, mục tiêu của Triệu Ngọc vô cùng rõ ràng, hắn cho rằng Trương Tỉnh Như làm hoạt động tín dụng ở ngân hàng, mà vụ án giết người theo tiểu thuyết này lại liên quan đến việc mua bán nhà!
Do đó, hắn vẫn luôn nghiêm túc tìm mối liên hệ giữa hai thứ này, thế nhưng tìm lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tìm được gì. Tài liệu về công tác của Trương Tỉnh Như dường như không có bất cứ vấn đề gì lạ...
Thế nhưng, Triệu Ngọc chính là kiểu người cố chấp, không nhìn thấy thành quả thì sẽ không từ bỏ, đã tra rồi thì phải tra cho đến cùng. Vì vậy, hắn chỉ ăn qua loa cho xong bữa cơm trưa rồi bắt đầu tập trung tra tiếp.
Kết quả, lúc hắn gần như sắp tra xong tất cả các chồng tài liệu thì cuối cùng cũng phát hiện ra một tập tài liệu kỳ lạ. Vừa mở ra đã thấy một tờ giục nợ, trên đầu trang còn có dòng chữ ngân hàng Hằng Phát.
Trên phần đầu của biên lai có ghi rõ “Bà Trương Tỉnh Như”, nội dung bên trong có đề cập đến việc Trương Tỉnh Như nợ phí của ngân hàng họ, số tiền là 127 đồng...
Nợ phí?
Vì sao lại nợ ngân hàng?
Nhìn tờ giục nợ này, trong đầu Triệu Ngọc chợt vẽ ra một dấu chấm hỏi. Trương Tỉnh Như làm ở ngân hàng, sao cô ta lại nợ tiền của ngân hàng khác chứ?
Mang theo sự tò mò, Triệu Ngọc cẩn thận đọc tiếp, giây tiếp theo, hắn đột nhiên phát hiện ra một vấn đề quan trọng.
Thời gian trong tờ giấy này là cuối tháng trước, nhưng Trương Tỉnh Như đã chết hơn ba tháng rồi! Nói cách khác, tờ biên lai giục nợ này được gửi đến sau khi cô ta chết... Lẽ nào... vấn đề nằm ở chỗ này sao?