“Cái gì?” Văn phòng đột nhiên vang lên tiếng gào động trời của Triệu Ngọc: “Lại là két sắt?”
“Đúng!” Ngô Tú Mẫn cầm điện thoại nói một cách chắc chắn: “Trương Tỉnh Như có mở một két sắt trong ngân hàng Hằng Phát của thành phố Long Giang, mở ngày 21 tháng 10! Lúc đó, cô ta chỉ nộp phí duy trì một tháng, mà ngân hàng cho phép nộp chậm một tháng, nên tháng trước mới gửi thư giục nợ đến!”
“Thế thì...” Triệu Ngọc nhíu chặt lông mày, càng cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ quặc: “Ngày 21 tháng 10 là một tuần trước khi Trương Tỉnh Như bị sát hại! Lẽ nào... trong két sắt đó có thứ gì quan trọng sao?”
“Long Giang là thành phố gần Hoàng Kim nhất!” Tăng Khả phân tích: “Hoàng Kim không có ngân hàng nào có dịch vụ mở két sắt, thế nên Trương Tỉnh Như mới chọn đến Long Giang!”
“Bản ghi chép cho thấy...” Ngô Tú Mẫn lên tiếng: “Ngày 21 tháng 10 là ngày làm việc, Trương Tỉnh Như quả thật đã xin nghỉ, tôi... để tôi đi hỏi đơn vị của bọn họ xem có ai biết lý do cô ta nghỉ làm không?”
“Đợi đã!” Triệu Ngọc nói: “Chị Ngô, chị nên thông báo cho cảnh sát Long Giang để mở két trước đi! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cần phải biết Trương Tỉnh Như đã cất thứ gì trong két sắt càng sớm càng tốt!”
“Được!” Ngô Tú Mẫn lập tức nhấc điện thoại lên, liên hệ với cảnh sát địa phương.
“Long Giang!” Triệu Ngọc nhìn tờ giấy giục nợ, khó hiểu nói: “Trương Tỉnh Như có đến Long Giang trước khi chết, vậy còn Hàn Khoan thì sao? Tăng Khả, cậu kiểm tra hồ sơ ghi chép hoạt động của Hàn Khoan đi.”
“Vâng...” Tăng Khả mau chóng mở máy tính lên tìm, rất nhanh đã có câu trả lời: “Tổ trưởng, lúc lấy khẩu cung, Hàn Khoan quả thật có nhắc đến rằng trước khi vụ án xảy ra, ông ta và Trương Tỉnh Như đã đến Long Giang, nói là đi thăm một người bạn!”
“Cái gì? Bạn?” Triệu Ngọc vẩy vẩy giấy giục nợ, nghi ngờ hỏi: “Két sắt ở ngân hàng? Bạn? Nghĩa là sao?”
“Em... Em đi hỏi rõ Hàn Khoan ngay đây...” Nhận ra chuyện này rất quan trọng, Tăng Khả nhanh chóng bỏ hết việc đang làm, vội vã định đi ra.
“Thôi, để tôi đi!” Triệu Ngọc xua tay nói: “Mọi người mau xử lý chuyện két sắt đi!”
Nói xong, Triệu Ngọc chạy như bay đến nơi giam giữ Hàn Khoan. Cục Cảnh sát không phải trại tạm giam nên chỗ giam phạm nhân rất đơn sơ, chỉ là một lồng sắt đơn giản mà thôi.
Triệu Ngọc ba chân bốn cẳng mà chạy, chỉ chốc lát sau đã đến trước mặt Hàn Khoan, vội vã hỏi cách lồng sắt: “Hàn Khoan, ông trả lời tôi, ông và vợ ông đi Long Giang để gặp ai? Tại sao hai người lại đi Long Giang?”
Để có thể truyền lại thông tin kịp thời, lúc Triệu Ngọc hỏi cũng là lúc điện thoại được kết nối với Tăng Khả, để giúp Tăng Khả có thể có được thông tin mới nhất.
“Cái gì? Long Giang?” Hàn Khoan bị hỏi như vậy thì ngây ngẩn, nhớ lại một lúc lâu rồi mới nói tiếp: “Cậu đang nói đến lần nào? Trước đây, chúng tôi thường hay đi Long Giang lắm! Những nhà xuất bản tôi quen đều ở Long Giang cả...”
“Ngày 21 tháng 10, một tuần trước khi vợ ông bị sát hại!” Triệu Ngọc nhắc.
“À... Chuyện này... Chuyện này tôi đã nói cho các anh cảnh sát rồi mà!” Hàn Khoan nói: “Nói không biết bao nhiêu lần rồi! Chúng tôi lái xe đi thăm đồng nghiệp cũ của vợ tôi, tên là Hoắc Vĩ Phương, cô ấy đã được thăng chức giám đốc công ty! Tuy nhiên, không may là chúng tôi vừa đến nơi thì Hoắc Vĩ Phương lại có việc gấp, phải đi công tác ở Chiêu Vân, thế nên không gặp được!”
“Vì vậy chúng tôi chỉ ở Long Giang chơi nửa ngày thôi, buổi chiều là lại lái xe về rồi!”
“Vậy còn... ngân hàng thì sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Hai người đi ngân hàng làm gì?”
“Ngân hàng? À... Có đi, có đi!” Hàn Khoan nhớ lại rồi trả lời: “Cậu cũng biết mà, chúng tôi đi thăm người ta thì tất nhiên không thể đi tay không được! Nhưng mà người ta lại đi công tác mất nên A Như gọi điện thoại cho Hoắc Vĩ Phương, hỏi cô ấy rằng nên cất đồ ở đâu? Không ngờ Hoắc Vĩ Phương lại cho cô ấy một dãy mật mã, muốn chúng tôi cất đồ vào két sắt của ngân hàng!”
“Hai người đã mua tặng cô ta cái gì?” Triệu Ngọc hỏi tiếp.
“Túi xách!” Hàn Khoan trả lời không chút do dự: “A Như bảo giám đốc Hoắc rất thích mấy thứ thời thượng nên đã mua cho cô ấy một chiếc túi xách giá trị xa xỉ, khoảng ba nghìn đồng thì phải! Với lại, trong túi còn có một chiếc thẻ vàng mà chúng tôi gom góp được! Ừm... A Như vẫn luôn muốn có bước tiến triển trong công việc nên...”
“Nói cách khác, chuyến đến Long Giang đó là để tặng quà?” Triệu Ngọc hỏi.
“Đúng vậy!” Hàn Khoan trả lời chắc chắn: “Nhưng nói đi nói lại thì cấp lãnh đạo như bọn họ cũng cẩn thận thật, không ngờ lại sử dụng hẳn két sắt ngân hàng! Lúc ấy, tôi còn nói đùa với A Như rằng có khi lại đưa chi tiết này vào trong tiểu thuyết của tôi...”
“Tổ trưởng... Tổ trưởng...”
Lúc này, tiếng Tăng Khả chợt vang lên trong điện thoại, Triệu Ngọc nghe thấy thế thì lập tức tắt loa ngoài, nghe điện thoại.
“Tổ trưởng, em tra được rồi!” Tăng Khả vội nói: “Hàn Khoan nói dối đấy! Trong ngân hàng Bưu chính Long Giang không có ai tên là Hoắc Vĩ Phương cả! Tuy Trương Tỉnh Như từng có một người đồng nghiệp cũ tên là Hoắc Vĩ Phương nhưng người đó vẫn đang ở Hoàng Kim, chỉ là không cùng một bộ phận mà thôi!”
“Hả?” Triệu Ngọc sửng sốt, vội ngẩng đầu lên hỏi Hàn Khoan: “Hàn Khoan, ông có quen Hoắc Vĩ Phương không? Đã từng gặp mặt bao giờ chưa?”
“Không! Sao vậy?” Hàn Khoan khó hiểu: “Tôi chỉ nghe thấy A Như nói thôi, chứ tôi chưa từng gặp bao giờ!”
“Vậy thì...” Triệu Ngọc lại hỏi tiếp: “Vậy thì... chiếc túi xách đó là do ông mua?”
“Không phải, là A Như mua, màu trắng, nhãn hiệu gì... ừm... không nhớ ra!” Hàn Khoan trả lời.
“Ngân hàng...” Triệu Ngọc vội hỏi tiếp: “Hai người cùng vào ngân hàng gửi đồ à?”
“À... Không phải...” Hàn Khoan nói: “Lúc ấy, tôi có nói cùng vào, nhưng A Như bảo hai người vào thì gây chú ý quá nên cô ấy vào một mình!”
“Cô ấy đi bao lâu?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Ừm... không nhanh đâu!” Hàn Khoan nói: “Tôi chờ cô ấy trong xe, nghe hết một đoạn tấu nói dài mà cô ấy vẫn chưa về... ít nhất cũng phải hơn hai mươi phút!”
Sau khi có được đáp án, Triệu Ngọc không nói gì nữa mà bước nhanh ra khỏi phòng, nói với Tăng Khả: “Tăng Khả, két sắt ngân hàng là do Trương Tỉnh Như mở nên người nói dối chưa chắc đã là Hàn Khoan đâu!”
“Ý anh là... là Trương Tỉnh Như nói dối sao? Nhưng mà tại sao chứ?” Tăng Khả khó hiểu.
“Nếu chuyện về Hoắc Vĩ Phương đều là âm mưu thì chắc chắn thứ mà Trương Tỉnh Như để lại trong két sắt thực sự rất quan trọng!” Triệu Ngọc chắc như đinh đóng cột mà nói, sau đó lại hỏi: “Bên Long Giang sao rồi?”
“Đã... đã thông báo rồi!” Tăng Khả nói: “Trong vòng nửa giờ, bọn họ sẽ mở két sắt ra để xem thứ bên trong! Trời ạ, rốt cuộc trong đó có gì vậy?”
“Tổ trưởng! Tổ trưởng!” Ai ngờ, Tăng Khả còn chưa nói xong thì Ngô Tú Mẫn lại đột nhiên giật lấy điện thoại, kích động run giọng nói: “Mau! Cậu mau đến đây đi! Tổ trưởng Miêu vừa gửi tin nhắn, Tạ Đồng Quốc... Tạ Đồng Quốc đã bị bắt rồi!”