Cuồng Thám

Chương 848: Chương 848





LẠI LÀ HAI CHUYỆN VUI ĐẾN MỘT LÚC?

“Ha ha, thần kỳ thật!” Triệu Ngọc vừa về đến văn phòng thì nghe thấy tiếng reo mừng rỡ của Tăng Khả: “Không ngờ, ôm cây đợi thỏ thế mà lại thành công! Tổ trưởng...” Thấy Triệu Ngọc về, cậu ta phấn kích vội bổ sung thêm: “Anh đoán được nổi không? Bắt được ngay trong tòa nhà xây dở mà chúng ta nói đấy! Tạ Đồng Quốc thật sự đã nhắm tới bể bơi bỏ hoang kia, thế là bị phó tổ trưởng Miêu bắt được tại trận!”

“Ồ? Miêu Anh bắt à?” Triệu Ngọc cũng phấn khởi gấp bội.

“Oa! Thật sự ngầu lắm!” Tăng Khả giơ tay hoan hô, nói: “Lúc Tạ Đồng Quốc bị bắt, trong tay gã còn xách theo một túi Kali Clorua to! Thì ra gã đang muốn thử nghiệm! Gã định đổ Kali Clorua vào bể, lợi dụng nhiệt lượng mà Kali Clorua tỏa ra để hoà tan băng tuyết trong bể, chuẩn bị cho kế hoạch mưu sát tiếp theo... Nhưng không ngờ, gã còn chưa đổ Kali Clorua vào bể thì đã bị phó tổ trưởng Miêu bắt được rồi!”

“Được rồi...” Triệu Ngọc nắm chặt nắm đấm, hỏi: “Thế... mọi người có hỏi xem rốt cuộc Tạ Đồng Quốc có quan hệ gì với Hàn Khoan không?”

“Vẫn chưa ạ! Lát nữa là tới rồi!” Tăng Khả nói: “Chị Ngô đã đi sắp xếp phòng thẩm vấn rồi, anh Đào cũng bị gọi về. Nhưng mà vừa rồi, em có nghe thấy phó tổ trưởng Miêu nói hình như Tạ Đồng Quốc vẫn luôn im lặng, chẳng hề nói gì cả, không biết lát nữa có làm gã mở miệng được không?”

“Không sao!” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta có chứng cứ, không phải trong móng tay của người chết thứ ba có ADN sao? Chỉ cần đối chiếu thì sẽ không lo gã không chịu nhận tội! Có điều...” Triệu Ngọc chợt nhớ đến một việc quan trọng: “Chúng ta phải nhanh chóng lấy được thùng bản thảo của Hàn Khoan mới được! Thứ đó chính là chứng cứ vô cùng quan trọng của vụ án đấy!”

“Đúng, đúng là thế thật!” Tăng Khả cũng nhận ra vấn đề này, cậu ta vội hỏi: “Hay là chúng ta gọi điện cho phó tổ trưởng Miêu, để chị ấy hỏi ngay xem?”

“Ừ!” Triệu Ngọc gật đầu, nhanh chóng cầm điện thoại lên.

Nhưng không ngờ, dường như có thần giao cách cảm vậy, Triệu Ngọc vừa cầm lấy di động thì Miêu Anh đã gọi điện thoại đến.

“A lô, sao rồi hả ngài tổ trưởng của em?” Miêu Anh vui mừng hớn hở nói: “Cuối cùng cũng thắng anh một lần rồi, đúng là không dễ dàng gì!”

“Hì hì... chúc mừng... chúc mừng em nhé...” Triệu Ngọc cũng vui vẻ mà khen một câu.

“Ủa? Có gì đó không đúng thì phải?” Miêu Anh cảm thấy bất ngờ: “Anh đổi tính rồi à? Lại còn chúc mừng nữa chứ? Đây có còn là Triệu Thiên Bá không biết xấu hổ mà em quen không đấy?”

“Khụ!” Triệu Ngọc cười ha hả nói: “Bọn mình là ai chứ? Em phá hay anh phá thì có gì khác đâu? Với lại, phá được vụ án là công lao của cả tổ chúng ta mà!”

“Hử?” Miêu Anh lại ngạc nhiên lần nữa: “Ngay cả cái giọng quan trường mà anh cũng học được rồi cơ à?”

“Đã là người thì phải luôn tiến bộ chứ!” Triệu Ngọc thừa dịp giả vờ giả vịt: “Với lại, anh bây giờ là người chính trực...”

“Anh đi chết luôn đi!” Miêu Anh cười ha ha nói: “Được rồi, nói chuyện chính đi! Em đã hỏi được địa chỉ của Tạ Đồng Quốc, đó là một căn nhà trệt nằm ở phía Đông Nam của thành phố Hoàng Kim, tại vì vị trí không cụ thể nên em không dẫn anh qua đó bây giờ được! Chắc anh cũng biết, việc chúng ta cần làm nhất lúc này là lấy được bản thảo của Hàn Khoan!”

“Oa! Thật là... Anh hùng suy nghĩ giống nhau ghê...” Tăng Khả bên cạnh vội giơ ngón tay cái lên với Triệu Ngọc.

“Được rồi, em gửi vị trí cho anh đi, anh cũng đến đó!” Triệu Ngọc nói: “Ngoài bản thảo của Hàn Khoan ra, anh còn muốn kiểm tra nơi ở của Tạ Đồng Quốc nữa! Xem gã có quan hệ gì với Hàn Khoan hay Trương Tỉnh Như không!”

“Được!” Miêu Anh đồng ý, sau đó nói tiếp: “À đúng rồi! Anh không cần bảo Ngô Tú Mẫn tốn công chuẩn bị thẩm vấn đâu, em vừa mới thét to mấy câu mà Tạ Đồng Quốc đã khai ra hết rồi! Gã đã thú nhận rằng mình là người lên kế hoạch sát hại đám người Chiêm Kiện Khang!”

“Oa? Đơn giản như vậy thôi sao?” Triệu Ngọc hơi bất ngờ.

“Đúng vậy, em cũng thấy đơn giản thật, nhưng nghĩ kĩ thì lại thấy hợp lý!” Miêu Anh nói: “Tuy Tạ Đồng Quốc phạm phải tội nặng như thế, nhưng trên thực tế, gã vẫn chỉ là một tên nhóc chưa sõi đời, kinh nghiệm cũng không nhiều!” Miêu Anh lại nói: “Có điều, con người này... giống y hệt với hồ sơ định hình tội phạm mà Ngô Tú Mẫn viết ra, vừa nhìn đã biết tâm lý có vấn đề!”

“Vậy được rồi...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Nhân lúc gã vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, em mau hỏi thêm vài chuyện nữa đi! Đặc biệt là chuyện liên quan đến Hàn Khoan, xem gã có liên quan gì đến chuyện Trương Tỉnh Như bị hại không?”

“Vâng!” Miêu Anh trả lời xong, đầu tiên là tắt điện thoại, sau đó gửi địa chỉ cho Triệu Ngọc.

“Tăng Khả, cậu ở lại đây!” Triệu Ngọc vừa chuẩn bị áo khoác vừa dặn dò Tăng Khả: “Giờ tôi phải đến chỗ Miêu Anh để kiểm tra nhà của Tạ Đồng Quốc! Cậu nói với Ngô Tú Mẫn một tiếng rằng tội phạm sẽ được dẫn đến đây muộn một chút!”

“Vâng!” Tăng Khả tuân lệnh: “Vậy... anh đi cẩn thận nhé!”

Triệu Ngọc nhanh chóng mặc áo khoác vào, đang định đi ra ngoài nhưng ai ngờ, cửa chính chợt bị kéo ra, có người nhanh chóng xông từ bên ngoài vào, suýt chút nữa đã đâm sầm vào Triệu Ngọc!

“Chị Ngô? Chị...” Triệu Ngọc vừa nhìn thì thấy đúng là Ngô Tú Mẫn! Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của chị ấy thì hình như đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.

“Tổ trưởng... Cậu... cậu đi đâu à?” Ngô Tú Mẫn giơ điện thoại trong tay lên và hỏi: “Cậu định ra ngoài sao?”

“Đúng vậy, Tạ Đồng Quốc đã khai ra địa chỉ nhà của gã rồi, tôi đang tranh thủ đến xem bản thảo của Hàn Khoan đây!” Triệu Ngọc vội hỏi: “Chị... làm sao vậy?”

“Cậu đừng đi vội!” Ngô Tú Mẫn vội vàng giữ Triệu Ngọc lại, gấp gáp hỏi: “Mau, có tin tức gửi về từ Long Giang!”

“Hả?” Triệu Ngọc nghe vậy thì lập tức kéo Ngô Tú Mẫn vào phòng, hỏi: “Thế nào, mở két sắt rồi à?”

“Ừ! Mở rồi!” Ngô Tú Mẫn hổn hển hỏi: “Y như lời Hàn Khoan nói lúc nãy, túi xách nữ màu trắng, thương hiệu Sefica, trong túi có một bộ thẻ vàng mười hai con giáp! Nhưng mà... ngoài mấy thứ này ra, bọn họ còn phát hiện một thứ rất quan trọng!”

“Ồ? Là cái gì?” Triệu Ngọc vội hỏi.

“Là vật dụng cá nhân, bên ngân hàng tất nhiên là muốn xác nhận thông tin đồ vật, nên bọn họ đã kiểm tra chiếc túi ngay tại chỗ.” Ngô Tú Mẫn gấp gáp nói: “Kết quả, bọn họ phát hiện có đồ vật trong túi, vật đó được may bên trong phần ruột túi, sờ vào thấy nhô lên cưng cứng!”

“Vốn dĩ, cảnh sát Long Giang coi cái túi như một vật chứng, định gửi sang đây cho chúng ta trước, nhưng bên ngân hàng lại khăng khăng muốn rạch phần ruột túi ra xem đó là cái gì, để tránh tranh cãi không cần thiết sau này.”

“Thành ra, cảnh sát không còn cách nào khác ngoài đồng ý!” Ngô Tú Mẫn cuối cùng cũng nói đến điểm mấu chốt: “Kết quả... Thứ được lấy ra là một chiếc bút ghi âm!”

“Bút ghi âm?” Triệu Ngọc ngạc nhiên.

“Đây...” Ngô Tú Mẫn mở điện thoại, giơ ra một đoạn ghi âm trước mặt Triệu Ngọc rồi nói: “Tổ trưởng, nếu đúng như suy đoán thì vụ án Hàn Khoan đã lộ rõ chân tướng rồi!” Nói đến đây, Ngô Tú Mẫn khó nén hưng phấn mà nhảy lên nói: “Không ngờ chúng ta lại bất giác gặp được hai chuyện vui cùng một lúc, phá được cả hai vụ án luôn rồi!”

“Trời ơi! Làm em sợ muốn chết! Em còn tưởng xảy ra chuyện gì tệ lắm cơ!” Tăng Khả vuốt ngực mình, nói: “Chị Ngô, chị nói thật chứ? Hạnh phúc đến bất ngờ quá! Chị mau nói đi, chân tướng vụ án Hàn Khoan rốt cuộc là như thế nào?”

“Hai người nghe kĩ đây!” Ngô Tú Mẫn chỉ vào đoạn ghi âm trên điện thoại và nói: “Chân tướng ở ngay trong đoạn ghi âm này!”

Nói xong, chị ấy ấn nhẹ một cái, giọng của một người phụ nữ nào đó chợt vang lên trong điện thoại:

“Các đồng chí cảnh sát đáng kính, chào mọi người, thời điểm mà mọi người nghe đoạn ghi âm này cũng là lúc vụ án mưu sát hoàn mỹ của tôi kết thúc một cách viên mãn!”

“Ông xã của tôi cuối cùng cũng được rửa oan rồi đúng không?”

“Đúng vậy, mọi người không đoán sai đâu, vụ án giết người trong phòng kín hoàn hảo này là do một tay tôi lên kế hoạch! Tất cả các chi tiết đều được tôi kiểm tra cân nhắc, thử nghiệm và nghiên cứu rất nhiều lần! Tôi tin là nếu không có lời thú nhận này của tôi, chắc mọi người cũng không điều tra ra chân tướng đâu nhỉ?”

“Ha ha... Còn ông xã đáng thương của tôi rất có thể sẽ phải bóc lịch trong tù cả đời!”

“Tôi nghĩ, chắc chắn mọi người rất muốn biết tôi làm vậy rốt cuộc là vì cái gì?” Nói đến đây, người phụ nữ trong đoạn ghi âm tạm dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thật ra, nguyên nhân rất đơn giản! Mưa dầm thấm lâu, tôi đã biến thành một người say mê tiểu thuyết trinh thám!”

“Tôi muốn dùng hành động thực tế của mình để tạo ra một vụ giết người không có kẽ hở nào! Dù có là thám tử giỏi nhất trên thế giới đi chăng nữa, cũng chẳng thể nào phá được!”



“Chẳng qua, ông xã, em thật sự đã khiến anh phải oan ức rồi! Em lợi dụng anh, em rất có lỗi với anh, nhưng mà em hứa, với những gì anh đã gánh, không phải không đổi lại được gì đâu, không biết anh có phát hiện được không, thật ra vụ án của em đối với anh mà nói là một món hời lớn mà, không phải sao?”

“Ha ha ha...” Tiếng cười quái dị của người phụ nữ đột ngột vang lên trong đoạn ghi âm: “Vĩnh biệt nhé, ông xã! Dù kết quả có thế nào thì em vẫn mãi mãi yêu anh! Vĩnh biệt...”

Nói xong, đoạn ghi âm không còn phát ra tiếng gì nữa.

“Trời ơi...” Tăng Khả không thể tin nổi, lắc đầu nói: “Hóa ra tổ trưởng của chúng ta đã đoán đúng rồi! Hung thủ vụ án Hàn Khoa thật sự là Trương Tỉnh Như?”

“Không! Không đúng!” Ai ngờ khi nghe xong ghi âm, Triệu Ngọc lại kích động nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Chúng ta... tất cả chúng ta rất có thể đã bị lừa rồi!”