“Không được!” Miêu Anh kiên quyết nói: “Hàn Khoan rõ ràng có hiềm nghi rất lớn, sao có thể thả người chứ?”
“Ừm… Chuyện này…” Cục trưởng Lưu bối rối nói: “Các đồng chí nhân viên điều tra, dĩ nhiên là chúng tôi muốn phối hợp hết sức, nhưng mà chuyện của Hàn Khoan, chúng tôi thực sự bất lực! Nếu như anh chị còn muốn kéo dài thời gian thẩm vấn, không bằng sử dụng đặc quyền của các anh chị, gây áp lực với sở đi!”
“Nhưng mà... chúng tôi đã sử dụng đặc quyền rồi!” Ngô Tú Mẫn bất đắc dĩ nhắc nhở Miêu Anh một tiếng: “Nếu không thì đâu thể giam giữ Hàn Khoan suốt 72 tiếng được.”
“Triệu Ngọc...” Miêu Anh ra ám hiệu bằng mắt với Triệu Ngọc, ý là bảo Triệu Ngọc nghĩ cách giữ Hàn Khoan lại.
Ai ngờ, Triệu Ngọc lại nghiêm túc khoát tay áo với hai lãnh đạo và nói: “Vất vả cho hai người rồi, chúng ta đều làm việc theo quy định cả, vậy cứ theo trình tự mà làm thôi! Tuy chúng tôi là tổ điều tra đặc biệt nhưng cũng phải tuân thủ pháp chế, cho nên các ông nhanh chóng làm đi, không cần để ý đến chúng tôi đâu...”
Có sự đồng ý của Triệu Ngọc, hai vị lãnh đạo vội vã chào tạm biệt.
“Triệu Ngọc..” Người đi rồi, Miêu Anh lập tức liếc Triệu Ngọc một cái, dùng ngón trỏ chọc vào người Triệu Ngọc: “Hay lắm... Nói mau, có phải anh lại nghĩ ra ý kiến dở tệ gì rồi không?”
“Không... không có...” Triệu Ngọc chảy mồ hôi lạnh.
“Tôi không hiểu...” Nhiễm Đào đột nhiên nói: “Bây giờ, Hàn Khoan rõ ràng có hiềm nghi rất lớn trong vụ án ác ma, tại sao chúng ta không dùng vụ án ác ma để khởi tố ông ta chứ? Như vậy thì chẳng phải ông ta có thể tiếp tục ăn cơm hộp của Cục Cảnh sát rồi sao?”
“Bó tay!” Ngô Tú Mẫn lắc đầu thở dài: “Chúng ta lấy chứng cứ gì để khởi tố ông ta? Chỉ dựa vào việc ông ta phát điên, tiểu ra quần ở trong nhà vệ sinh? Dựa vào bức tranh ác ma trên tờ giấy này? Nếu như chúng ta chỉ dựa vào một suy đoán để tố cáo ông ta thì tổ điều tra đặc biệt của chúng ta há chẳng phải đã trở thành trò cười rồi sao?”
“Đúng đấy! Chúng ta tin...” Tăng Khả bất đắc dĩ nói: “Nhưng vào tai người khác thì lại là chuyện hoang đường vô lý! Vụ án ác ma xảy ra ở Bắc Thiên, Hàn Khoan lại ở thành phố Hoàng Kim! Nếu mà cáo buộc ông ta vì vụ án ác ma, vậy thì chúng ta cứ chờ bị ‘ném đá’ đi!”
“Tổ điều tra đặc biệt chúng ta có một đặc quyền trong điều tra chuyên án.” Triệu Ngọc nói: “Chính là vào lúc điều tra mục tiêu vụ án, chúng ta có quyền hạn lớn hơn cảnh sát địa phương! Nhưng mà đặc quyền điều tra này cần phải ở nơi mà mục tiêu đang sống, hoặc là phải nắm giữ chứng cứ quan trọng thì mới có hiệu lực, hoàn toàn không thích hợp dùng trong trường hợp của Hàn Khoan. Ngoài ra, dựa theo hướng điều tra hiện nay thì hình như Trương Tỉnh Như còn khả nghi hơn!”
“Nói tóm lại, tức là chứng cứ của chúng ta quá ít!” Ngô Tú Mẫn nói.
“Hừ, anh cứ giả vờ giả vịt đi!” Miêu Anh nhìn Triệu Ngọc, lạnh lùng nói: “Em không tin tên vô lại nhà anh thực sự biết cải tà quy chính! Nói, có phải anh đã nghĩ được biện pháp gì rồi không?”
“Đừng đùa chứ!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Mục đích của chúng ta là phá án, cứ bám lấy Hàn Khoan không chịu buông thì có ý nghĩa gì? Yên tâm! Anh đã thông báo cho nhóm Ba Thần rồi, sau này anh ta phải theo dõi Hàn Khoan cả ngày 24/24 giờ, anh tin rằng ông ta không thể chạy khỏi lòng bàn tay của ông đây đâu! Đến lúc đó, chỉ cần tìm được chứng cứ chắc chắn, chúng ta sẽ lập tức bắt ông ta về là được!”
“Triệu Ngọc...” Miêu Anh đột nhiên nhận ra có thể Triệu Ngọc đang nói thật, lập tức biến sắc mà quát: “Anh là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, anh thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu? Nếu như Hàn Khoan thực sự là kẻ tình nghi lớn nhất của vụ án ác ma thì chúng ta tuyệt đối không thể thả hổ về rừng!”
“Ông ta viết tiểu thuyết trinh thám nhiều năm như vậy, chỉ một vụ án giết vợ thôi cũng đã khiến chúng ta bị quay như chong chóng rồi! Nếu như thả ông ta ra, chỉ dựa vào đám người Ba Thần bọn họ thì làm sao có thể theo dõi nổi?”
“Đúng đấy!” Ngô Tú Mẫn lo lắng nói: “Cho dù không có vụ án ác ma, Hàn Khoan cũng có hiềm nghi giết vợ! Trên người cõng vụ kiện cáo liên quan đến mạng người như thế, Hàn Khoan tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn đâu! Dù thế nào cũng phải giữ ông ta ở lại Cục Cảnh sát!”
“Thế này đi!” Đang nói, Miêu Anh lấy một con dao rọc giấy trên bàn làm việc, nói với Triệu Ngọc: “Anh đã nghe qua câu nói này chưa? Không sợ cảnh sát rút súng, chỉ sợ cảnh sát cầm dao?”
“Cái gì?” Nhóm Tăng Khả nghe không hiểu.
“Chết tiệt...” Triệu Ngọc là người từng trải, liền hiểu ra ngay ý của Miêu Anh.
“Thời điểm đặc biệt, phải ứng đối kiểu đặc biệt!” Miêu Anh nghiêm túc đưa dao rọc giấy cho Triệu Ngọc: “Chúng ta không vu oan cho người tốt, nhưng cũng không thể bỏ qua cho kẻ xấu được! Triệu Ngọc, những vụ kiểu này, anh đã quá thạo nghề rồi đúng không!”
“Anh...” Đầu Triệu Ngọc đầy vạch đen, hắn cầm con dao trong tay và nói: “Miêu Miêu à… Chúng ta là cảnh sát nhân dân, lại còn là thành viên của tổ điều tra đặc biệt đấy! Sao có thể làm chuyện hèn hạ, tồi tệ như thế được? Phải, anh thừa nhận, trước đây anh thực sự có tật lưu manh, nhưng mà anh phải nói sao thì em mới hiểu hả, ông đây bây giờ thực sự đã cải tà quy chính rồi!”
“Không thể nào?” Nhiễm Đào vẫn không hiểu, vội vàng tiến lên khuyên ngăn: “Tổ trưởng, không lẽ anh định dùng dao đấu với Hàn Khoan sao? Chuyện này không thể được, không thể được!”
“Chỉ một tiếng ‘ông đây’ thôi là em đã không tin anh cải tà quy chính rồi!” Miêu Anh nắm chặt lấy tay Triệu Ngọc, nói: “Như thế này, anh chỉ cần thừa dịp Hàn Khoan không đề phòng mà nhét con dao này vào tay ông ta là tất cả vấn đề lập tức đều có thể giải quyết!”
“Hả?” Nhiễm Đào lúc này mới hiểu được là có ý gì, lập tức mặt xám như tro: “Làm vậy… làm vậy sao được? Hai người định vu cáo Hàn Khoan dùng vũ khí tấn công cảnh sát sao? Chuyện này...”
“Ài!” Lúc này, Triệu Ngọc bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói với Miêu Anh: “Miêu Miêu à! Xem ra... anh đã lây tật xấu cho em rồi! Em xem, đây đâu còn là Miêu Nhân Phụng bừng bừng nhiệt huyết, gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp năm xưa nữa?”
“Phải, Hàn Khoan đúng là tình nghi lớn nhất! Vụ án vẫn chưa được phá, chúng ta không thể để ông ta rời khỏi Cục Cảnh sát hoặc trại tạm giam được. Nhưng mà chúng ta cũng đâu thể dùng thủ đoạn hèn hạ này được? Em yêu à.” Triệu Ngọc thành khẩn nói: “Anh đã đồng ý với cha vợ rằng không những phải bảo vệ em chu đáo mà còn phải khiến em được vui vẻ và hạnh phúc, nhưng... nếu như anh thực sự đưa con dao cho Hàn Khoan thì em làm sao có thể vui vẻ hạnh phúc được?”
“Hơn nữa, thủ đoạn lén nhét dao một cách hèn hạ thế này, bây giờ ngay cả giang hồ cũng coi thường! Làm như thế thì chúng ta và bọn tội phạm vốn bất chấp mọi thứ kia có gì khác nhau đâu, đúng không?”
Có thể là mọi người đã quen với bản tính lưu manh của Triệu Ngọc rồi, bây giờ đột nhiên thấy Triệu Ngọc oai phong lẫm liệt, dõng dạc nói đạo lý cao thượng như vậy, ai cũng không khỏi ngây ngẩn cả người.
Đặc biệt là Miêu Anh, cô không dám tin những lời lẽ chính nghĩa ấy lại được nói ra từ miệng Triệu Ngọc, không lẽ... Cô im lặng thầm nghĩ trong đầu, không lẽ... Triệu Ngọc thực sự đã cải tà quy chính rồi?
Kết quả, ngay vào lúc mọi người sửng sốt thì cánh cửa văn phòng thình lình bị mở ra, Thôi Lệ Châu vui vẻ đến mức gần như là nhảy từ bên ngoài vào.
“Sếp ơi sếp!” Thôi Lệ Châu vừa nhún nhảy vừa phấn khích hét lớn với Triệu Ngọc: “Tôi đã giải quyết ổn thỏa nhiệm vụ mà anh giao cho tôi rồi! Tôi còn tiết kiệm được giúp anh hai nghìn nữa đấy, nè! Coi như tiền hoa hồng, nhét vào túi tôi nhé!”
“Cái này...” Sau khi nhìn thấy Thôi Lệ Châu, Triệu Ngọc bỗng căng thẳng, nhanh chóng đặt ngón trỏ bên miệng ra dấu, ý là bảo Thôi Lệ Châu mau im miệng lại.
Nhưng Miêu Anh suy nghĩ nhanh chóng, lập tức nhìn ra điểm đáng nghi, vội hỏi Thôi Lệ Châu: “Vậy sao? Thực sự đã làm xong hết rồi à?”
“Có gì mà phải làm giả chứ?” Thôi Lệ Châu vỗ ngực nói: “Ra tiền một cái là thuyết phục được Trương Tỉnh Phong luôn, bây giờ anh ta đã ký tên đồng ý ở đội cảnh sát hình sự Hoàng Kim rồi! Mọi người cứ chờ tin tốt đi, đảm bảo Hàn Khoan chân trước chưa ra khỏi cửa, chân sau đã bị bắt về thẩm vấn rồi!”
Bùm... Triệu Ngọc dùng sức vỗ gáy, hận không thể tìm một vết nứt mà nhảy vào.
“Ồ? Tiểu Thôi, cô cẩn thận nói lại cho rõ nào.” Miêu Anh mặt mày hớn hở mà hỏi: “Trương Tỉnh Phong khởi tố là thực sự có thể giữ Hàn Khoan lại sao?”
“Dĩ nhiên rồi!’ Không biết Thôi Lệ Châu cố ý hay thế nào, cô ta lập tức nói ra hết nhiệm vụ mà Triệu Ngọc giao: “Trương Tỉnh Phong đã báo cáo với cảnh sát rằng anh ta có thể chứng minh Hàn Khoan từng ngoại tình với một người phụ nữ tên là Trương Mỹ Lệ sau lưng chị anh ta. Mà Trương Mỹ Lệ lại đột nhiên mất tích một năm trước, anh ta nghi ngờ là Hàn Khoan đã giết cô ta, cho nên mới tố cáo Hàn Khoan với cảnh sát! Thế nên phía cảnh sát nhất định phải cẩn thận điều tra chuyện này, đương nhiên là không thể thả người rồi?”
“Ồ? Cái cô Trương Mỹ Lệ đó...” Lúc hỏi, Miêu Anh nhẹ nhàng liếc Triệu Ngọc một cái.
“Dĩ nhiên là sếp bịa ra rồi... Ha ha ha... Sếp của tôi quá giỏi! Còn nói với tôi cái gì mà ‘tha sơn chi thạch khả dĩ công*’ gì gì đó nữa chứ! Quá ngầu...” Thôi Lệ Châu cười hì hì, xoay người đi uống nước.
* Tha sơn chi thạch khả dĩ công: nghĩa là đá từ ngọn núi khác có thể dùng để đánh bóng ngọc bích, ý chỉ người hoặc một ý kiến nào đó có tác dụng trợ giúp mình sửa đổi khuyết điểm.
Còn Miêu Anh bên này lại cùng nhóm Ngô Tú Mẫn lấy giấy báo sách vở trên bàn mà cùng ném về phía Triệu Ngọc...