Cuồng Thám

Chương 869: Chương 869





QUẺ VĂN KHÔNG THỂ GIẢI

Đêm đó, máy bay đáp xuống sân bay Diệu Danh đúng hai giờ mười lăm phút. Bởi vì Tổng cục Hình sự đã sớm bàn bạc về các công việc liên quan cho nên khi Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu vừa đáp xuống sân bay, Cục Cảnh sát địa phương đã phái người phụ trách tới sân bay đón bọn họ, hỗ trợ bọn họ hoàn thành công việc điều tra sau này.

Bởi vì thời gian còn sớm, cho nên viên cảnh sát đến đón bọn họ đã đưa hai người về thẳng khách sạn để nghỉ ngơi trước. Dĩ nhiên, Triệu Ngọc không thể nào ở cùng một phòng với Thôi Lệ Châu, sau khi lên tầng, ai nấy đều lập tức trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Triệu Ngọc hiểu rõ sự tự chủ của mình. Ngộ nhỡ Thôi Lệ Châu thật sự quyến rũ hắn thì nói không chừng, hắn không biết mình có thể chống đỡ nổi hay không...

Diệu Danh không hổ là thành phố lớn có nền kinh tế phát triển. Khách sạn bốn sao mà bọn họ ở khang trang hơn khách sạn ở thành phố Hoàng Kim gấp trăm lần. Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, thoải mái, Triệu Ngọc cảm thấy cuối cùng thì mình cũng có thể ngủ một giấc ngon lành rồi.

Chỉ có điều, trước khi ngủ, có một chuyện mà hắn vẫn không thể nào bỏ qua được, đó chính là quẻ “Khôn Ly” mà hắn đã mở ra hôm qua, đến bây giờ vẫn chưa truyền tới thông báo kết thúc.

Kỳ ngộ chưa kết thúc, cho nên hắn không thể mở một quẻ mới. Nhưng mà hắn lại không rõ tại sao đến lúc này rồi mà kỳ ngộ ngày hôm qua vẫn chưa thể kết thúc?

Điều này có nghĩa là mình đã tìm đúng phương hướng, hay là lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì?

Không được... Vừa nghĩ đến chuyện này, Triệu Ngọc liền vội vàng khóa kĩ toàn bộ cửa phòng. Hắn lo lắng nếu nửa đêm mà Thôi Lệ Châu lẻn vào trong chăn mình thì mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ rắc rối.

Chỉ có điều, sau khi khóa cửa xong, Triệu Ngọc lại bật cười. Hắn cười nhạo chính mình. Đường đường là một Triệu Thiên Bá vậy mà lại sợ một nữ tặc nhỏ... Nếu cô ta dám chạy tới thì cứ “xử” cô ta luôn, có làm sao đâu chứ? Dù sao, mình tới Diệu Danh với Thôi Lệ Châu cũng là ý muốn của Miêu Anh mà, hừ...

Sau khi nằm trở lại trên giường, Triệu Ngọc mở điện thoại lên nhìn một cái. Bởi vì thời gian cất cánh khác với nhóm Miêu Anh cho nên bây giờ, bọn họ vẫn chưa tới Bắc Thiên. Vì thế, hắn đành phải gửi một tin nhắn báo mình đã tới Diệu Danh cho Miêu Anh biết.

Ài...

Nhìn avatar của Miêu Anh trên điện thoại di động, ngay sau đó, Triệu Ngọc lại thoáng cảm thấy một chút phiền muộn. Không biết chuyến đi tới Bắc Thiên lần này của nhóm Miêu Anh có suôn sẻ hay không? Bọn họ có thể tra được tình tiết mới của vụ án ác ma hay không? Dĩ nhiên, hắn càng không biết phía mình và Thôi Lệ Châu có thể tra ra được tin tức quan trọng gì hay không...

Sau đó, Triệu Ngọc lại sắp xếp công việc thẩm vấn vào ngày mai một lượt, thấy hệ thống Kỳ Ngộ vẫn không có phản ứng gì, hắn lại cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, tiến vào mộng đẹp...

Sáng sớm ngày hôm sau, hắn đã cài chuông báo thức lúc bảy giờ, nhưng còn chưa tới sáu giờ rưỡi thì hắn đã thức dậy rồi.

Mở điện thoại ra nhìn, có tin nhắn báo nhóm Miêu Anh đã tới Bắc Thiên. Chỉ có điều, khác với nhóm Triệu Ngọc, nhóm Miêu Anh còn phải ngồi xe chạy tới thành phố Trường Phong ngay trong đêm, cho nên không có cơ hội được nghỉ ngơi.

Lúc này, hẳn là bọn họ đã tới trường học cũ của Trương Tỉnh Như để điều tra đầu mối.

Ừm...

Nếu bên kia đã bắt tay vào làm việc rồi thì phía mình cũng không thể chậm trễ được. Vì vậy, hắn ngay lập tức gửi một tin nhắn đánh thức Thôi Lệ Châu, sau đó liền vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Không ngờ, hắn vừa mới mở vòi nước ra thì lại đột ngột phát hiện, không biết quẻ “Khôn Ly” ngày hôm qua đã hoàn thành từ lúc nào rồi. Hắn vội vàng kiểm tra lịch sử ghi chép, phát hiện mức độ hoàn thành ngày hôm qua mà hắn nhận được là 189%, còn nhận được tám đạo cụ chỉnh xương tàng hình!

Chậc chậc...

Anh trai hệ thống ơi, thật sự là càng ngày tôi càng không thể hiểu được anh! Nhớ lại tối ngày hôm qua, Thôi Lệ Châu cũng đâu có chui vào trong chăn của tôi, ngoài ra cũng không hề có chuyện đặc biệt nào xảy ra cả! Vậy tại sao anh không thể kết thúc sớm hơn chút để tôi lại mở một quẻ mới sớm hơn? Không biết thời gian hiện giờ của tôi rất gấp gáp hay sao?

Chỉ có điều, dù thế nào thì mức độ hoàn thành và tám món quà lớn được khen thưởng mà hắn nhận được sau khi vượt qua phó bản Kỳ Ngộ hôm qua, chắc chắn đã khiến Triệu Ngọc càng có thêm lòng tin. Hắn có một dự cảm mơ hồ rằng trong chuyến đi đến Diệu Danh lần này, mình đã lựa chọn đúng rồi! Cho nên, hôm nay nhất định phải thật cố gắng, tranh thủ tra ra một vài đầu mối quan trọng, mau chóng phá được vụ án ác ma này mới được!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không buồn rửa mặt, hắn lập tức mở một quẻ mới.

Kết quả, quẻ văn vừa được mở lại khiến Triệu Ngọc kinh ngạc đến mức ngây ngẩn, đứng đờ ra tại chỗ. Chỉ thấy lần này, ở chính giữa giao diện hiển thị của hệ thống lại xuất hiện hai chữ “Khôn Cấn” rất to!

Không thể nào!?

Lại là chuyện gì thế này?

Trước đó, Triệu Ngọc đã đoán rằng rất có thể sẽ mở ra được quẻ “Cấn”, nhưng mà, dù thế nào thì hắn cũng không ngờ lại là quẻ “Khôn” nối liền với “Cấn”!

Tại sao?

Vụ... vụ án ác ma này cũng quá kỳ lạ! Mình mới vừa mới đến Diệu Danh, còn chưa đi Bắc Thiên mà!

Triệu Ngọc cau mày suy nghĩ, mình và Thôi Lệ Châu đến đây chỉ để điều tra tài liệu thôi mà, vậy thì sao lại thình lình mở ra một quẻ “Khôn” chứ? Quẻ “Khôn” ám chỉ sẽ một việc lớn, chỉ điều tra vụ án thôi, sao lại xảy ra chuyện lớn gì chứ?

Mẹ nó...

Chẳng lẽ...

Trong phút chốc, Triệu Ngọc sợ hết hồn khi nghĩ tới một khả năng, chẳng lẽ... Hôm nay hắn sẽ gặp phải đồng bọn của Hàn Khoan sao!?

Có phải là hôm nay trong khi điều tra, hắn sẽ tra được người nào đó, trùng hợp gã lại là một trong những hung thủ của vụ án ác ma hay không? Cho nên... hắn và Thôi Lệ Châu sẽ gặp phải nguy hiểm?

Con bà nó... Không được, nếu quả thật là như vậy thì hôm nay ông đây phải chuẩn bị kỹ càng mới được! Không thể ù ù cạc cạc mà rơi vào bẫy của người khác!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc liền vội vàng đánh răng rửa mặt, chuẩn bị lên đường. Nhưng mà trong lúc rửa mặt, hắn cứ như đang ngồi trên bàn chông vậy, lòng dạ rối bời, thấp thỏm không yên. Cuối cùng, hắn cũng cảm nhận được trình độ lợi hại của vụ ác án ma rồi!

Chỉ có điều... Sau khi rửa mặt xong và lấy lại tinh thần, hắn lại chợt nghĩ tới một chuyện khác.

Nếu như nói tới một phương diện khác thì hắn lại cảm thấy hưng phấn. Bởi vì, dựa theo kinh nghiệm trước đây của hắn, càng gặp phải quẻ văn khó khăn thì tức là hắn sẽ đạt được mức đột phá quan trọng, khoảng cách tới khi vụ án được phá không còn xa nữa!

Cho nên, nói không chừng, hôm nay hắn sẽ có thu hoạch vô cùng lớn!

Đúng vậy... Nghĩ tới đây, hắn liền chạy ra khỏi phòng vệ sinh, sau đó lấy máy vi tính xách tay ra ghi chép lại phó bản Kỳ Ngộ. Căn cứ chỉ thị của hệ thống, địa điểm mà hôm nay phó bản Kỳ Ngộ xảy ra là ở trong thành phố Diệu Danh, chỉ có điều, vị trí lại cách xa trung tâm thành phố, ở một vùng ngoại ô vắng vẻ.

Lại xem đồng hồ, là 4 giờ 29 phút chiều...

Trong phút chốc, Triệu Ngọc cảm thấy đầu óc mình lại bị tắc nghẽn. Từ trước đến giờ đều như vậy, nếu là quẻ văn bất thường, hay là phó bản Kỳ Ngộ kỳ quặc hay không thể giải thích, nếu muốn biết câu trả lời thì chỉ có thể tự mình đi tìm hiểu mới được.

Đại ca hệ thống à, quẻ “Khôn” của anh lúc nào cũng quan trọng như thế, tôi vừa mới tới một nơi xa lạ, thật sự không thể ngừng nghỉ, yên tĩnh một chút được sao?

Rốt cuộc là hôm nay hắn sẽ gặp phải cái gì!?