Cuồng Thám

Chương 870: Chương 870





VẬY MÀ CŨNG CÓ THỂ NHỊN ĐƯỢC?

Người phụ trách phối hợp toàn bộ quá trình công tác với tổ điều tra đặc biệt là phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự địa phương tên là Cận Vạn. Người này lớn hơn Triệu Ngọc chừng mười tuổi, đầu báo mắt hổ, trông vô cùng hung mãnh.

Chỉ có điều, thông qua tiếp xúc ngắn ngủi, Triệu Ngọc phát hiện người này không hề cục cằn như Trương Phi hay Lý Quỳ. Anh ta có tâm tư tinh tế, kinh nghiệm phong phú, vừa nhìn một cái đã biết đây là một viên cảnh sát lâu năm làm việc rất lâu ở tuyến đầu.

“Tổ trưởng Triệu.” Buổi sớm, trên xe cảnh sát, Cận Vạn nói với Triệu Ngọc: “Chúng tôi đã điều động bốn tổ cảnh sát từ các phân cục để hỗ trợ điều tra, bất cứ lúc nào cần, ngài đều có thể ra lệnh. Nếu như ngài cần thêm người, chúng tôi sẽ gia tăng nhân sự bất kỳ lúc nào.”

“Cục trưởng nói, Cục Cảnh sát Diệu Danh của chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực hợp tác với tổ điều tra đặc biệt. Nếu như ngài đã tìm ra được nghi phạm thì chúng tôi còn có thể xin thêm sự giúp đỡ từ phía cảnh sát vũ trang và lực lượng phòng chống khủng bố nữa!”

“Rất tốt, rất tốt!” Đã được rèn luyện một thời gian dài nên Triệu Ngọc đã học được “giọng quan”, có thể giả vờ làm người lãnh đạo một cách dễ dàng.

Hắn vốn chỉ tới để điều tra một vài chuyện của Hàn Khoan lúc còn đi học thôi, nên không cần tới cảnh sát vũ trang hay đội chống khủng bố. Nhưng mà sáng sớm hôm nay, hắn lại mở ra được quẻ “Khôn”, quẻ này đã nhắc nhở hắn phải cẩn thận hơn, bây giờ có Cục Cảnh sát địa phương tiếp viện, coi như là hắn lại có thêm một tầng bảo vệ nữa rồi.

“Tổ trưởng Triệu.” Sau đó, Cận Vạn cầm một tập tài liệu nói với Triệu Ngọc: “Trường Kỹ thuật Dầu mỏ mà ngài muốn điều tra đã đóng cửa vào năm năm trước rồi. Sau đó, nó bị đổi thành một trường trung học tư nhân, tiếp đó lại đổi thành trường tiểu học Cảng Biển. Nhưng mà... một năm trước do thành phố cải tạo nên trường tiểu học đã dời đi, còn tòa nhà cũ đã bị phá hủy rồi! Bây giờ, nơi đó đã biến thành công viên Cảng Biển rồi.”

“Không thể nào...” Thôi Lệ Châu le lưỡi: “Tan thành mây khói?”

“Nhưng mà, chúng tôi đã căn cứ theo thông tin mà ngài cung cấp...” Cận Vạn vội nói: “Và tìm được mấy người đại biểu về mặt pháp lý của trường Kỹ thuật Dầu mỏ năm đó; còn nữa, dựa theo sổ điện thoại cũ, chúng tôi còn tra ra được mấy giáo viên cũ của trường học và một vài học sinh. Bây giờ vẫn đang trong giai đoạn thu thập tài liệu. Thông qua điện thoại hoặc internet, chẳng bao lâu nữa là chúng ta có thể biết thêm nhiều thông tin về các nhân viên hơn, nhưng không biết...”

“Sau khi Hàn Khoan từ chức, bên Hoàng Kim không lưu lại hồ sơ của ông ta, chỉ tìm được một thông báo nhậm chức đơn giản ở công ty dầu mỏ thôi.” Triệu Ngọc nói: “Trên thông báo nhậm chức có nói, Hàn Khoan học khóa 98, cho nên, mục tiêu của chúng tôi là phải tìm cho ra giáo viên, bạn học và bạn cùng phòng của ông ta. Tóm lại, càng có quan hệ thân thiết với ông ta càng tốt!”

“Được!” Cận Vạn nghiêm túc ghi lại vào một quyển sổ, sau đó khom người nói: “Ngài yên tâm, bốn tổ của chúng tôi hành động cùng một lúc, chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm ra!”

“Được...” Triệu Ngọc vẫy tay: “Vậy bây giờ chúng ta hãy đi thăm hiệu trưởng trường học của bọn họ đi!”

Triệu Ngọc vừa ra lệnh một tiếng, bốn tổ cảnh sát liền hành động ngay lập tức, bắt đầu đi điều tra tin tức về Hàn Khoan...

Ban đầu, Triệu Ngọc và Cận Vạn đều cho rằng điều tra cuộc sống trường học của Hàn Khoan là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng lại không ngờ, bốn tổ người đã tìm kiếm suốt một buổi sáng mà vẫn không đạt được hiệu quả gì đáng nói.

Thứ nhất, bởi vì trường học đã thay chủ mấy lần, nên không thể tìm thấy tài liệu năm đó, không có danh sách giáo viên hay học sinh, bọn họ chỉ có thể tìm từng người một.

Thứ hai, mặc dù bọn họ đã tìm được các đại biểu pháp lý nhưng họ chỉ là vài lãnh đạo đứng đầu trường học, vốn không tham dự vào công tác dạy học của trường. Bọn họ chỉ có thể cung cấp tin tức về phương diện trường học, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về Hàn Khoan.

Căn cứ vào những gì đã điều tra được, Trường Kỹ thuật Dầu mỏ mà Hàn Khoan theo học năm đó vô cùng nổi tiếng, mà khóa 98 chính là thời kỳ huy hoàng nhất của trường học, chỉ khóa này thôi cũng đã có hơn mười sáu lớp, mà mỗi lớp đều từ sáu mươi học sinh trở lên.

Hơn nữa, khoảng 99% số học sinh đi học năm đó hết đều từ ngoại tỉnh tới, cho nên sau khi tốt nghiệp, bọn họ đã tản ra khắp các nơi trên cả nước, cho nên vô cùng khó tìm.

Ngoài ra, lúc ấy Hàn Khoan học khóa năm năm, trong đó còn có thể đổi ngành, năm cuối còn đi thực tập ở các phân xưởng, vì thế tình hình hết sức phức tạp.

Còn nữa, giáo viên trường kỹ thuật năm đó đều là giáo viên công lập nhà nước, sau đó bởi vì thay đổi chế độ trong trường học, không thể đảm bảo phân phối sau này nên sự phát triển của trường học tụt giảm rất mạnh, những giáo viên ấy cũng đều đường ai nấy đi.

Đám Triệu Ngọc tìm cho tới trưa cũng chỉ tìm được mấy người mà thôi, mà tất cả những giáo viên này đều nói rằng không hề có chút ấn tượng nào với nam sinh tên Hàn Khoan này.

Rơi vào đường cùng, cảnh sát đành phải gọi điện thoại cho bất cứ ai mà họ tìm được, quăng lưới tìm manh mối tới tận mười hai giờ trưa, nhưng vẫn không tìm ra được mục tiêu nào rõ rệt cả.

Thấy đã đến giờ cơm, Cận Vạn liền mời hai người Triệu Ngọc đi nhà hàng đặc sản địa phương để dùng bữa, anh ta còn giới thiệu cho hai người một vài món ăn ngon đặc sản của Diệu Danh nữa. Không khác Khúc Lương lắm, bởi vì gần biển cho nên các món chính của nhà hàng đặc sản địa phương đều là hải sản.

Thấy thời gian cấp bách, Triệu Ngọc liền bảo đội phó Cận không cần quá khoa trương, tìm một quán cơm gần đó ăn đại cái gì cũng được.

Lúc ấy, xe cảnh sát của bọn họ đang lái đến thành Tây gần bên thành cũ, nơi đó đúng là một con đường hải sản. Vì vậy, đội phó Cận đậu xe lại xong liền dẫn hai người Triệu Ngọc chọn đại một quán ăn nhỏ bên trong đó đi vào.

Không ngờ, quán ăn này tuy nhỏ nhưng lại vô cùng náo nhiệt. Sau khi bọn họ bước vào trong quán, nhân viên phục vụ cũng vừa mới dọn bàn, nên họ đành phải tạm tìm một cái bàn nhỏ và ngồi xuống.

Đội phó Cận cầm thực đơn đi gọi món, Triệu Ngọc lại nhíu chặt chân mày mà nói với Thôi Lệ Châu: “Tôi không ngờ lại khó tìm được tư liệu thời đi học đến vậy! Hay là để Ngô Tú Mẫn ngả bài với Hàn Khoan luôn cho rồi! Cứ để chị ấy hỏi thẳng luôn, hỏi Hàn Khoan học lớp nào, có những bạn học, thầy cô nào, ở phòng ký túc xá nào...”

Trong lúc Triệu Ngọc đang nói chuyện, bàn rượu bên cạnh bọn họ có một nhóm người địa phương vừa gào cụng ly vừa lớn tiếng nói gì đó. Bọn họ sử dụng tiếng địa phương, Triệu Ngọc không hiểu, nhưng lại vô cùng ồn ào, chỉ có thể nhích sát lại nói vào tai Thôi Lệ Châu mới được.

Triệu Ngọc xoay người lại liếc nhìn những người đó, nếu là trước đây, khẳng định hắn sẽ gào lên cảnh cáo một tiếng rồi. Nhưng mà, từ sau lần bị dạy bảo ở quán lẩu gà, hắn vẫn cố nhịn không lên cơn nữa.

Hắn quay đầu trở lại, tiếp tục nói Thôi Lệ Châu: “Nếu Hàn Khoan thành thật trả lời thì tốt! Mà nếu ông ta vẫn cố giả vờ hồ đồ, nói rằng không nhớ gì cả thì có thể chứng minh ông ta có vấn đề! Hẳn là chúng ta nên để lại nan đề này lại cho ông ta mới đúng... Hơn nữa, nếu như ông ta biết chúng ta đang điều tra chuyện của mình thì chắc chắn ông ta sẽ càng thêm sợ hãi hơn!”



“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy. Thật ra thì chúng ta đâu cần thiết phải làm mọi chuyện phức tạp lên như vậy, cứ để chị Ngô nói toạc ra với ông ta đi...” Thôi Lệ Châu mới vừa nói tới đây, giọng nói của mấy kẻ say rượu ở bàn kế bên lại càng to hơn, ồn tới nỗi cô ta không thể nghe thấy tiếng của mình nữa.

Thấy vậy, Thôi Lệ Châu cũng nhìn những người đó một cái, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét.

“Sếp... theo anh...” Thôi Lệ Châu đành phải dán môi vào lỗ tai Triệu Ngọc mà nói: “Hàn Khoan sở dĩ chọn làm nghề tự do, chứ không nhậm chức ở công ty dầu mỏ, có phải là vì muốn quên đi quá khứ của mình hay không? Nếu quả là như vậy thì càng ngày tôi càng cảm thấy cái tên họ Hàn này có vấn đề...”

“Tổ trưởng Triệu, tôi đã chọn vài món đặc trưng, ừm...” Lúc này, Cận Vạn cầm thực đơn tới, muốn bảo Triệu Ngọc gọi thêm mấy món nữa, nhưng lại thấy mấy tên say rượu ở bàn kế bên quá ồn ào, anh ta cũng nhíu mày lại.

Mấy kẻ say rượu vô cùng quá đáng, bọn họ lớn tiếng gây ồn ào cũng thôi, lại còn không ngừng dùng đũa gõ chén nữa chứ! Một người trong đó còn cởi cả áo ra rống to... Chẳng những làm phiền bàn Triệu Ngọc mà tất cả khách khứa trong quán đều ném ánh mắt chán ghét về phía bọn họ. Nhưng mà khi mọi người thấy khắp cánh tay bọn họ đều là hình xăm thì không ai dám mở miệng nói gì.

“Thật là quá đáng! Không ra cái gì cả!” Dù dao Cận Vạn cũng là đội phó đội cảnh sát hình sự, anh ta đặt thực đơn lên bàn, sau đó liền xoay người đi về phía đám say rượu, có vẻ như anh ta định đi nhắc nhở đối phương một câu.

Không ngờ, Triệu Ngọc lại vươn tay ra bắt lấy Cận Vạn, vô cùng thản nhiên mà khuyên nhủ: “Đội phó Cận, hay là chúng ta cứ ăn cơm trước đi, chúng ta đều là người chính trực, nói chuyện với kẻ như vậy mất mặt lắm!”

“Trời ạ!” Nghe nói như vậy, Thôi Lệ Châu vỗ bàn thùng thùng thùng, cười đến mức sắp gập eo lại: “Sếp, tôi không nghe nhầm thấy chứ? Thế mà anh cũng có thể nhẫn nhịn được à?”

“Hì hì... Nhẫn nhịn không phải là phong cách làm việc của tôi, nhưng mà nếu tôi tự mình ra tay thì có hơi mất mặt đấy!” Triệu Ngọc cười xấu xa, vươn tay chỉ vào Thôi Lệ Châu, dùng giọng ra lệnh nói: “Tiểu Thôi, bây giờ cô đi qua đó cho bọn chúng một trận cho tôi! Nếu không thì tôi sẽ đuổi cô ngay lập tức!”