Cuồng Thám

Chương 872: Chương 872





NAM TRỘM BẮC CƯỚP

“Đội trưởng, anh có chắc là không cần tôi qua đó không?” Trên xe cảnh sát, đội phó Cận Vạn hơi kinh hoảng hỏi người ở đầu dây bên kia: “Bây giờ, chúng tôi đã đến rất gần Tân Trang Tử rồi!”

“Cậu có bệnh sao, Cận Vạn!?” Trong điện thoại, tiếng quát chói tai của đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Diệu Danh bất ngờ truyền tới: “Cậu quên là trong xe cậu đang có người nào à? Chẳng lẽ cậu còn muốn dẫn theo điều tra viên của tổ điều tra đặc biệt thuộc Tổng cục Hình sự trung ương đuổi theo bọn cướp à?”

“Vâng vâng vâng...” Lúc này, Cận Vạn mới biết ý kiến của mình không thỏa đáng, vội vàng hỏi: “Vậy thì... rốt cuộc là tình hình bây giờ ra sao rồi?”

“Cậu đi cũng vô ích thôi, cậu cứ làm việc của cậu trước đi! Đối phương quá chuyên nghiệp, chúng tôi hoài nghi... có lẽ lại là người kia làm!” Đại đội trưởng vô cùng buồn bực nói: “Một chiếc xe container bị cướp, toàn bộ hàng hóa trên xe đều là thuốc lá! Tôi vừa mới nhận được báo cáo đầu tiên, hẳn là không có thương vong, nhưng cả chiếc xe tải chở nhiều thuốc lá như vậy mà bỗng chốc biến mất, quả thực rất khó hiểu! Ngay cả tài xế bị cướp cũng không hiểu tại sao, cứ như là tự dưng tan biến vậy!”

“Kỳ lạ vậy sao?” Cận Vạn giật mình: “Đội trưởng Phương, kiểu cướp bóc thế này thì chắc chỉ có thể là người kia nhỉ?”

“Đúng vậy, nhưng trước tiên đừng nói đến chuyện này vội!” Đại đội trưởng dặn dò: “Nhiệm vụ của cậu là chỉ cần hỗ trợ, phối hợp với các điều tra viên đặc biệt là được, nhất định không thể để xảy ra bất kỳ chuyện bất trắc gì cả! Cậu biết chưa? Điều tra viên họ Triệu chính là thần thám phá được vụ án thi thể nữ không đầu, là nhân vật cấp báu vật quốc gia đấy! Nếu cậu ta mà gặp phải nguy hiểm thì không ai trong chúng ta có thể gánh vác nổi đâu!”

“Vâng... Tôi biết, tôi biết rồi ạ... Anh yên tâm đi!” Trên trán Cận Vạn đã toát ra mồ hồi lạnh rồi.

Wow...

Nghe đến đây, Triệu Ngọc đắc ý lẩm bẩm một câu, thật sự không ngờ, tên tuổi của mình chẳng những được lan xa mà còn có cả danh hiệu thần thám cấp báu vật quốc gia nữa, thật là...

“Không... không sao đâu...” Cận Vạn lau mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu lại nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, không phải chuyện của chúng ta đâu, chúng ta cứ tiếp tục điều tra vụ án của chúng ta đi! Sắp đến nhà của Thôi Tiểu Long rồi!”

“Được, nhưng mà...” Triệu Ngọc nghiền ngẫm hỏi một câu: “Anh nói thử xem, bọn chúng cướp cái gì không cướp? Tại sao lại đi cướp thuốc lá chứ? Thuốc lá đáng giá mấy đồng? Nếu đã cầm súng thì sao không đi cướp xe chở tiền luôn đi?”

“Chuyện này... Vừa rồi hai người đều nghe thấy hết à?” Cận Vạn nhìn điện thoại di động của mình một chút, lúc này mới nhận ra âm lượng của điện thoại mình quá lớn.

“Sếp, là do anh không theo kịp thời đại đấy!” Thôi Lệ Châu cười khẩy nói: “Cướp thuốc lá là một vụ mua bán không thể nào tốt hơn được đâu! Tôi phổ cập một vài kiến thức mới cho anh nhé. Anh có biết loại thuốc lá gì mới đáng giá sử dụng tới container để vận chuyển không? Ít nhất cũng phải từ Trung Hoa trở lên, hơn nữa còn là loại gói mềm nữa!”

“Biết anh không giỏi toán học, nên tôi không ra đề toán cho anh đâu, nói thẳng cho anh câu trả lời luôn vậy! Lấy xe tải STEYR có chiều dài 12 mét làm ví dụ, nếu như toàn bộ thùng xe đều chất đầy thuốc lá Trung Hoa mềm thì tổng giá trị ít nhất phải từ tám mươi triệu trở lên! Nếu như hơn 12 mét thì có thể hơn một trăm triệu đấy!”

“Wow!” Triệu Ngọc kinh ngạc tán thán: “Nhiều đến vậy sao? Xem ra, tôi thật sự đã lạc hậu rồi...”

“Ngoài ra, đừng nghĩ rằng thuốc lá có thể tích lớn, không tiện cướp đi, nhưng mà...” Thôi Lệ Châu tiếp tục nói: “Một khi vận chuyển xong, đối với chuyện thủ tiêu tang vật mà nói thì không còn gì có thể thích hợp hơn so với nó đâu! Thuốc lá không thể tra theo mã số như tiền giấy, trong quá trình cất giấu, tiêu dùng tang vật lại không hề mất giá, cho nên kẻ cướp thuốc lá có thể nâng lợi nhuận của mình lên gấp nhiều lần đấy!”

“Quá ghê gớm!” Triệu Ngọc khâm phục: “Mà xe chở thuốc lá lại không có một lực lượng hùng hậu đi theo canh giữ như xe chở tiền, ngoài khó khăn trong việc vận chuyển ra thì đúng là một cuộc mua bán rất có lợi!”

“Hừ...” Thôi Lệ Châu chớp chớp đôi mắt to, hỏi Cận Vạn: “Đội phó Cận, nếu tôi không đoán sai thì người mà các người vừa nhắc tới... hẳn là... đạo tặc Khương Khoa đúng không!?”

“Cái gì? Sao... sao mà cô biết...” Cả người Cận Vạn run lên, hoảng sợ bởi lời nói của Thôi Lệ Châu.

“Vậy thì đúng rồi!” Thôi Lệ Châu liền mỉm cười: “Nhìn khắp cả nước đi, kẻ có thể làm ra chuyện này ngay giữa ban ngày ban mặt thì cũng chỉ có một mình hắn ta thôi đúng không?”

“Ừm, Tiểu Thôi này...” Triệu Ngọc chưa từng nghe nói qua tên tuổi người này, liền hỏi: “Tên đạo tặc Kinh Kha... ừ,... Khương Khoa là nhân vật như thế nào? Cha cô là đạo tặc Đào Hương, chẳng lẽ... hai người là sư huynh đệ à?”

Két két...

Nghe thấy vậy, Cận Vạn ngồi phía trước suýt chút nữa đã lái xe vào trong mương, khó khăn lắm, anh ta mới có thể tạm thời khống chế được tay lái.

“Đạo tặc Đào Hương... Cha...” Cả người Cận Vạn run rẩy, đầu cũng không dám quay lại mà hỏi: “Điều tra viên Thôi là... là...”

“Yên tâm đi! Đã hoàn lương rồi!” Triệu Ngọc vẫy tay ra hiệu: “Cô ấy chính là con gái của Đào Hương!”

“Mẹ nó, cái gì mà gọi là hoàn lương chứ?” Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Là được chiêu an* cơ mà?”

* Chiêu an: dụ địch ra hàng để chấm dứt loạn lạc.

“Chiêu an... ừm...” Cận Vạn đã rối bời đến mức sắp phát điên rồi.

“Hả?” Bỗng nhiên Triệu Ngọc vươn dài cổ, nói với Thôi Lệ Châu: “Tiểu Thôi à, nếu đều là đạo tặc thì không bằng cô hãy dạy cho cảnh sát Diệu Danh vài chiêu đi? Dù gì thì người ta cũng đã mời chúng ta ăn một bữa cơm rồi, ha hả...”

“Đừng đùa chứ!” Thôi Lệ Châu xua xua tay: “Đào Hương là vua trộm, nhưng Khương Khoa lại nổi tiếng về cướp bóc! Mặc dù trên giang hồ thường nói ‘Nam trộm Bắc cướp’, nhưng cha tôi và Khương Khoa vốn không cùng một thời đại! Mấy năm gần đây, Khương Khoa mới nổi lên thôi, hơn nữa, tên này vốn luôn gây án ở phương Bắc, lại không ngờ rằng bây giờ lại mãnh long quá giang*!”

* Mãnh long quá giang: chỉ con người oai phong, uy dũng nhưng lâm vào tình huống phải đặt trong thế yếu.

.

“Wow!” Triệu Ngọc trừng to hai mắt, sửng sốt nói: “Theo như cô nói thì Khương Khoa này vừa là ‘bàn khẩu*’ cũng là ‘nhà cái à? Vậy... hay là chúng ta cũng tiện tay trừ hại cho dân luôn đi? Tiểu Thôi à, mau thành thật khai báo cách thức mánh khóe trong nghề của các cô đi, nếu thật sự có thể bắt được hắn ta thì tôi sẽ giúp cô trở thành nhân viên chính thức!”

* Bàn khẩu: một hình thức cá cược.

“...” Nghe một đoạn đối thoại toàn từ ngữ giang hồ của Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu, Cận Vạn chết lặng hoàn toàn, anh ta không thể nào ngờ được hai nhân viên điều tra cao cấp đến từ Tổng cục Hình sự mà miệng lại đầy tiếng lóng như thế...

“Sao mà dễ như vậy được?” Thôi Lệ Châu nói: “Tôi nghe nói, con đường của Khương Khoa này rất sâu, trên tay anh ta còn có án giết người nữa đó! Có câu nói là ‘Không có dùi kim cương, thì đừng ôm nghề đồ sứ*’. Mấy năm nay, hắn ta gây ra nhiều vụ lớn như vậy mà vẫn chưa bị cảnh sát bắt, khẳng định đã tạo được ‘hậu trường’ vững chắc rồi, cho nên một kẻ trộm nhỏ bé như tôi làm sao mà dám đụng tới chứ!”

* Không có dùi kim cương, thì đừng ôm nghề đồ sứ: Đồ sứ cổ đại hỏng thì sẽ không ném đi, mà sẽ sửa chữa lại. Sử dụng dùi kim cương chính là cách khoan tay ở hiện đại, ở chỗ bị bể khoan hai lỗ thủng rồi dùng mảnh sợi đồng gắn lại, cũng bởi vì khoan đồ sứ rất khó khăn, nếu không có tay nghề sẽ không thể làm được, cho nên không có dùi kim cương đừng nắm lấy nghề đồ sứ, có nghĩa không có bản lĩnh thì đừng đi làm chuyện không làm được.

“Cái gì mà kẻ trộm nhỏ bé?” Triệu Ngọc sửa lại nói: “Cô đường đường là đặc vụ của tổ điều tra đặc biệt có biết không? Từ xưa, tà đã không thể thắng chính, chính tà không thể cùng tồn tại. Hôm nay ông đây phải đấu với tên đạo tặc Khương Khoa này để xem rốt cuộc hắn ta giỏi giang tới đâu mới được!”

“Anh là tổ trưởng, cho nên cứ làm theo lời anh đi...” Thôi Lệ Châu đan hai bàn tay lại, lắc đầu nói: “Nhưng mà tôi phải nhắc nhở anh một chút, rất có thể là anh đang lãng phí thời gian của mình đấy! Nếu Khương Khoa đã quyết tâm ra tay thì khẳng định đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch thoát thân vô cùng hoàn hảo rồi!”

“Làm sao có thể!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Giữa ban ngày ban mặt, hắn ta lại cướp một chiếc container chở một đống thuốc lá như vậy, lại còn ngay trên đường quốc lộ nữa, tất nhiên phải để lại một chút dấu vết gì đó chứ? Nếu đã như thế mà còn để hắn ta trốn thoát thì đúng là đang sống sờ sờ mà gặp phải quỷ rồi!”

Nói đến đây, Triệu Ngọc vỗ Cận Vạn phía trước, dặn dò: “Đội phó Cận, sau khi tôi hỏi chuyện Thôi Tiểu Long xong thì hãy chở tôi sang hiện trường nhé! Tôi không tin, chẳng lẽ ông đây là thần thám đã phá được vụ án thi thể nữ không đầu mà còn không bắt được một tên cướp xe tải cỏn con hay sao?”