“Này, Tiểu Vương, bây giờ cậu đang ở hiện trường vụ cướp à?” Trong xe cảnh sát, đội phó Cận Vạn vừa lái xe vừa mở chế độ loa ngoài trên điện thoại di động của anh ta ra, liên lạc với một viên cảnh sát đang có mặt tại hiện trường xảy ra vụ cướp.
“Tôi đang ở hiện trường, đội phó Cận, lát nữa anh tới đây à?” Trong lúc Tiểu Vương đang trả lời, bọn họ còn có thể nghe thấy tiếng còi báo động kêu vang tại hiện trường, cùng nhiều tiếng ồn ào huyên náo khác, đoán chừng nơi đó đang rất rối loạn.
“Vậy thì tốt, cậu mau báo cáo tình hình ở hiện trường cho tôi ngay lập tức, các thành viên của tổ điều tra đặc biệt cũng muốn biết đấy!” Cận Vạn nói.
“À... à à... Được!” Vừa nghe nói các thành viên của tổ điều tra đặc biệt cũng có mặt, rõ ràng Tiểu Vương đã căng thẳng hơn, vội nói: “Tài xế bị nạn đã tỉnh lại, dựa theo lời khai của họ thì vụ cướp diễn ra vào khoảng hơn hai mươi phút trước.”
“Lúc ấy, tài xế đang chạy bình thường trên đường thì chợt nghe thấy một tiếng nổ rất lớn ở bánh xe bên phải. Anh ta cho rằng xe bị nổ lốp cho nên đã lập tức xuống xe để kiểm tra.”
“Không ngờ là, anh ta vừa mới xuống xe thì đã bị người nào đó đánh ngất! Lúc ấy, trong buồng lái có tổng cộng hai tài xế, người còn lại mặc dù đã phát hiện ra chuyện khác thường nhưng còn chưa kịp có phản ứng gì thì đột nhiên bị điện giật, cũng ngất xỉu theo!”
“Hai mươi phút sau, bọn họ tỉnh lại thì phát hiện chiếc xe container chở thuốc lá đã biến mất, cho nên bọn họ đã báo cảnh sát ngay lúc đó!”
“Tài xế bị điện giật hôn mê nói rằng, trước khi bị ngất xỉu thì anh ta đã nhìn thấy có hai kẻ bịt mặt, trong tay chúng còn cầm một khẩu súng trường bằng đồng! Cho nên đây là một vụ cướp có mang theo súng đã được lên kế hoạch từ trước! Hơn nữa, dựa theo thủ đoạn gây án thì rất giống với phong cách của đạo tặc Khương Khoa...”
“Nói nhảm...” Thôi Lệ Châu nhỏ giọng lầm bầm sau lưng Triệu Ngọc: “Chỉ hai mươi phút mà đã cướp được xe chở hàng, đương nhiên là đã lập kế hoạch từ trước rồi...”
“Nhóm người này làm việc rất chuyên nghiệp!” Viên cảnh sát tên Tiểu Vương tiếp tục kể lại: “Thông qua hỏi thăm thì đống thuốc lá này rất có giá trị, buồng lái và toa chở hàng của xe đều có lắp camera, nhưng mà vừa nãy chúng tôi đã kiểm tra rồi, bọn cướp hẳn là đã dùng thiết bị điện từ để vô hiệu hóa toàn bộ camera, cho nên trong máy không hề có bất cứ hình ảnh nào cả...”
“Không thể nào...” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Trên đường cái, xe cộ qua lại rất nhiều, làm sao mà cả một toa hàng có thể nói mất là mất được? Chẳng lẽ... không có tài xế nào đi ngang qua nhìn thấy sao?”
“À, đã có người kiểm tra camera rồi ạ!” Tiểu Vương trả lời: “Nhưng rõ ràng là bọn cướp đã tính toán kỹ lưỡng từ trước, nơi xảy ra vụ cướp là ở một điểm mù! Chúng tôi chỉ có thể tra camera ở những nơi cách đó gần nhất thôi...”
“Không đúng...” Triệu Ngọc khẳng định nói: “Bọn chúng tuyệt đối không thể dỡ hàng xuống ngay trên đường cái được! Cậu mau đi điều tra xung quanh xem có con đường nào mà xe tải có thể chạy vào, hơn nữa còn dễ dàng bị che khuất không? Tôi đoán là sau khi đánh ngất tài xế, bọn côn đồ đã động chạm tới xe rồi!”
“À... có... có...” Tiểu Vương vội nói: “Phía bên phải của đường quốc lộ có một con đường mòn mà xe có thể chạy vào, nơi đó chỉ có một trạm cơ sở dùng để truyền đạt thông tin, còn lại đều là đất xốp mềm đùng để trồng rau, hẳn là ngõ cụt! Ừm... tôi đã thấy lão Trần của đội kỹ thuật rồi, bọn họ đang kiểm tra vết bánh xe lưu lại trên đường, bây... bây giờ tôi sẽ chạy tới đó, mọi người đừng ngắt máy nhé...”
“Ừm...” Thôi Lệ Châu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Cậu nói cho tôi biết trên xe còn chứa cái gì nữa? Khoảng bao nhiêu tiền hàng?”
“Tài xế nói, trên xe phần lớn là loại thuốc lá Suyan có đơn giá hơn hai nghìn đồng, còn có một ít Hoàng Hạc Lâu cao cấp, chúng đều được chuẩn bị để đưa tới bến cảng và xuất khẩu ra nước ngoài!” Tiểu Vương vừa chạy vừa đáp: “Còn giá trị cụ thể thì tài xế không nói rõ được, nhưng bọn họ ước lượng ít nhất cũng phải năm mươi triệu trở lên!”
“Thấy chưa...” Thôi Lệ Châu nghiêng đầu nhìn sang Triệu Ngọc: “Tôi nói thế nào? Đây tuyệt đối là một vụ mua bán cực lớn!”
“Nhưng mà...” Cận Vạn lắc đầu nói: “Tôi vẫn không hiểu, dù bọn chúng quẹo xe vào chỗ khuất nhưng nhiều hàng hóa như vậy, bọn chúng cũng phải có phương tiện giao thông để di chuyển chứ. Dù sao cũng không thể nào ngu ngốc tới nỗi vẫn luôn ẩn nấp ở bên cạnh hiện trường xảy ra vụ cướp chứ?”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc nói: “Tôi thấy trên bản đồ, nơi đó không có sông cũng không có hầm, không thể trốn dưới nước cũng không thể lên trời, vậy nếu muốn vận chuyển nhiều thuốc lá như vậy thì hắn ta chỉ có thể sử dụng xe ô tô mà thôi!”
“Mặc dù nơi xảy ra vụ cướp không có camera giám sát nhưng dù sao xe ô tô vẫn phải chạy trên đường quốc lộ mà. Cho nên chỉ cần kiểm tra xe cộ qua lại trên đường là có thể bắt được hắn ta rồi!”
“Đội phó Cận, đồng chí điều tra viên...” Lúc này, Tiểu Vương đã chạy đến nơi, thở hổn hển nói với mọi người: “Đội kỹ thuật đã xác nhận xe tải thật sự đã rẽ về phía trạm cơ sở, hơn nữa, nó còn chạy thẳng vào bên trong! Bây giờ... bây giờ tôi cũng đi vào bên trong với đội kỹ thuật đây!”
“Hả? Cái gì? À... À... được...” Không biết Tiểu Vương đang nói chuyện với ai, sau đó liền thành thật báo cáo chi tiết: “Đám lão Trần vừa bảo tôi đi men theo con đường, bởi vì bọn họ đã phát hiện ra rất nhiều vết bánh xe mới ở giữa đường, hơn nữa, hẳn là không phải chỉ có một chiếc!”
“À... vậy khỏi cần phải đoán nữa rồi!” Cận Vạn nói: “Nhất định là có xe chờ ở bên trong, sau đó chia số lượng thuốc lá kia ra và chở ra ngoài! Vậy thì còn chờ gì nữa? Còn không mau đi điều tra chiếc xe khả nghi kia đi?”
“Đừng!” Triệu Ngọc xua tay nói: “Nếu như Khương Khoa thật sự ghê gớm như mấy anh nói thì nhất định là hắn ta đã nghĩ ra đường lui hoàn hảo rồi! Có lẽ vụ cướp này không hề đơn giản như vậy đâu...”
“Vậy thôi, Tiểu Vương à, cậu đi theo đội kỹ thuật đi! Tôi sẽ thử gọi cho nhóm lão Nhiễm kiểm tra các camera xem sao. Phía cậu mà có tin tức gì mới thì phải lập tức báo cho tôi biết đấy...” Cận Vạn dặn dò.
“Được, được...” Tiểu Vương cúp điện thoại.
“Sếp này...” Thấy ánh mắt Triệu Ngọc sáng lên, Thôi Lệ Châu trêu ghẹo: “Hay là chúng ta chia làm hai đường! Tôi đi điều tra Thôi Tiểu Long, còn anh đến hiện trường vụ cướp với đội phó Cận! Anh nói xem, anh không hút thuốc lá, mà vụ án này lại không thuộc phạm vi nghiệp vụ của anh, anh hăng hái như vậy làm gì chứ?”
“Này? Cô nói cái gì đó?” Triệu Ngọc sừng sộ lên: “Chúng ta là cảnh sát nhân dân, cảnh sát nhân dân thì phải vì dân mà phục vụ. Nếu có vụ cướp xảy ra thì chúng ta cũng phải có nhiệm vụ hỗ trợ giải quyết chứ! Chúng ta đâu thể ngồi yên làm khách, để người khác cung phụng được?”
“Ừm...” Thôi Lệ Châu không biết nói gì, suy nghĩ một lúc mới nói: “Không phải tôi không tin năng lực của sếp, nhưng nếu như anh có thể giúp họ bắt được tên cướp thuốc lá thì chỉ có thể làm rõ được một vấn đề, vụ cướp này không phải do Khương Khoa gây ra!”
“Nói bậy cái gì đó!” Triệu Ngọc liếc cô ta một cái: “Sao lại nói kỳ lạ như vậy?”
“Tại anh không biết đấy thôi,” Thôi Lệ Châu lại nói: “Mặc dù tôi chưa từng gặp hắn ta, nhưng trong nghề này, hắn ta được phong là thần đấy! Một khi hắn ta đã ra tay cướp thì hoặc là cảnh sát không thể tra được manh mối, hoặc là chính người bị hại cũng không dám báo án!”
“Xùy, còn được phong thần trong nghề nữa cơ à, ông đây cũng là thần này, thần thám đấy nhé!” Triệu Ngọc lại nâng tay lên, gõ lên đầu Thôi Lệ Châu một cái: “Cô bé à, cô hãy mở to mắt ra mà nhìn đi! Nhìn xem ông đây làm cách nào để bắt được tên cướp thuốc lá kia nhé! Hì hì, Nam có Đào Hương, Bắc có Khương Khoa, tôi không quan tâm hắn ta là vua trộm hay là đạo tặc, ông đây đều sẽ bắt lại hết, hì hì hì...”
Triệu Ngọc còn chưa dứt lời thì bên phía Cận Vạn đã nhận được tin tức mới nhất: “Tổ trưởng Triệu, lão Nhiễm nói đã phát hiện ra vài chiếc xe khả nghi qua camera gần hiện trường nhất. Tổng cộng có sáu chiếc, đều là thuộc hãng Ford Transit.”
“Sáu chiếc xe này xuất hiện trong camera sau khi xe tải bị cướp, bọn chúng lái đến đường Dĩnh Xuyên thì tản ra, người của chúng ta đang chia nhóm để đuổi theo. Nghe nói có chiếc đã chạy vào đường cao tốc, có chiếc chạy về nông thôn, có chiếc đi bến cảng, có chiếc thì lại quay về thành phố...”
“Kỳ lạ nhất chính là, trong đó có một chiếc xe đã đổi màu sau khi chạy ngang qua một hầm cầu, nhưng mà trong video lại không thay đổi!”
“Tôi đã nói cái gì nhỉ? Đổi trắng thay đen, đây chính là mánh khóe mà Khương Khoa thường dùng!” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Dù sao cũng là chuyến hàng mấy chục triệu, nhất định là hắn ta đã bỏ ra rất nhiều vốn liếng, còn chuẩn bị nhiều xe tới tiếp ứng ở nơi thuộc điểm mù của camera nữa! Hãy chờ xem, khi cảnh sát chặn được một chiếc xe lại thì thuốc lá sớm đã bị bọn chúng chuyển đi từ lâu rồi!”
Thôi Lệ Châu vừa dứt lời thì điện thoại di động của Cận Vạn liền vang lên, dường như chứng minh lời nói của Thôi Lệ Châu là sự thật vậy. Viên cảnh sát được gọi là lão Nhiễm vội nói cho anh ta rằng cảnh sát đã tìm được một trong những chiếc Ford ở ven đường một thôn làng, nhưng sau khi mở ra thì thùng xe lại trống rỗng, quả nhiên không có gì cả...