Cuồng Thám

Chương 874: Chương 874





LEO XUỐNG CHO TÔI

“Thôi xong rồi, chiếc xe đổi màu kia đã được tìm thấy trên đường cao tốc...” Đội phó Cận Vạn tiếc nuối nói cho Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu: “Nhưng mà bên trong không có gì cả! Tên Khương Khoa này thật đúng là thần kỳ mà, giữa ban ngày ban mặt mà có thể đùa cợt chúng ta như vậy!”

“Tôi chỉ là không hiểu, bọn chúng không sợ sẽ bị người khác nhìn thấy sao? Nếu như chờ tới buổi tối thì chẳng phải càng chắc ăn hơn sao?”

“Hẳn là do vấn đề ở tuyến đường! Khương Khoa buộc phải lựa chọn gây án ở chỗ này, lựa chọn thời gian này để gây án thì tất nhiên phải có nguyên nhân của hắn ta rồi!” Thôi Lệ Châu nói: “Đội phó Cận, tôi thấy các anh nên dời sự chú ý tới mấy chiếc xe khả nghi khác đi! Điều tra xem có chiếc xe nào tiếp xúc với mấy chiếc Ford kia không! Tôi cảm thấy kế hoạch càng lớn thì chỗ sơ hở sẽ càng nhiều. Khương Khoa tạo ra một bàn cờ lớn như vậy, chẳng lẽ lại không có chút sơ hở nào sao?”

“Vâng vâng vâng...” Cận Vạn gật đầu: “Bên phía đội trưởng Phương đã dốc toàn lực để tra tìm rồi! Ừm... Chúng ta... chúng ta cũng sắp đến nơi rồi nên...”

Vừa nói, Cận Vạn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, bọn họ đã chạy tới đường quốc lộ rồi.

Xe sắp tới nơi, nhưng tất cả suy nghĩ của Triệu Ngọc dường như đều bay tới vụ cướp. Hắn nhíu mày lại, tập trung suy nghĩ, nhưng lại phát hiện ra hình như có điểm nào đó rất bất thường!”

Câu nói của Thôi Lệ Châu đã nhắc nhở hắn, Khương Khoa chọn địa điểm này, thời gian này để gây án, nhất định là phải có nguyên nhân gì đó.

Vậy thì... đó là nguyên nhân gì?

Ủa?

Đột nhiên, hắn nhớ tới phó bản Kỳ Ngộ của mình. Nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là tới thời gian phó bản Kỳ Ngộ xảy ra, nhưng mà vị trí của phó bản Kỳ Ngộ kia hình như... hình như...

Ồ?

Hắn vội mở bản đồ trên điện thoại di động ra so sánh, rồi vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra vị trí của phó bản Kỳ Ngộ rất gần địa điểm xe tải bị cướp. Chỉ có điều, phó bản Kỳ Ngộ lại chỉ tới một chỗ đất trống xa quốc lộ và vị trí xe tải bị cướp... ừm...

Bỗng dưng... Sau khi nhìn thấy ký hiệu trên bản đồ, Triệu Ngọc ngay lập tức giật mình hoảng sợ!

Chỉ thấy bên cạnh vị trí phó bản Kỳ Ngộ phát sinh có một ký hiệu của trạm thông tin... Hả? Lúc này hắn mới nhận ra, phó bản Kỳ Ngộ của mình hôm nay rất có thể có liên quan tới vụ cướp thuốc lá động trời này!

Chẳng trách... hôm nay lại mở ra quẻ “Khôn”!

Ngay lúc đó, suy nghĩ của Triệu Ngọc như sóng trào, từ lúc mở ra quẻ văn tới giờ, hắn vẫn luôn cho rằng quẻ “Cấn” hôm nay sẽ có liên quan tới vụ án ác ma, ít nhất cũng phải có liên quan tới Hàn Khoan, nhưng không ngờ lại liên quan tới một vụ cướp lớn...

Có điều...

Hình như...

Lông mày Triệu Ngọc nhíu chặt lại, hắn càng cảm thấy nếu vị trí phó bản Kỳ Ngộ nằm ở gần địa điểm xảy ra vụ cướp thì sự nhắc nhở của kỳ ngộ hôm nay tất nhiên là vô cùng quan trọng! Dù cho... dù cho không liên quan tới vụ án ác ma, nhưng nếu có thể bóc trần âm mưu của Khương Khoa thì cũng coi như là một chuyện tốt đúng không?

Vậy thì...

Hắn cẩn thận suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Nếu như hệ thống thật sự muốn giúp mình phá được một vụ án lớn thì tại sao không dời thời gian sớm hơn một chút chứ? Nếu làm vậy thì chẳng phải mình đã có thể sớm đến địa điểm xảy ra chuyện để ngăn cản vụ cướp của Khương Khoa rồi sao?

Trễ hơn ba mươi phút, có phải đã quá muộn rồi không? Dù có tra ra được dấu vết hay manh mối tại hiện trường thì cũng đâu thể làm được gì nữa?

Ừm... ài...

Từ từ...

Bỗng nhiên, Triệu Ngọc lai nghĩ tới một khả năng khác, chẳng lẽ... chỉ thị của phó bản Kỳ Ngộ... ừm...

Tích tích tích...

Nhiều âm thanh vang lên dồn dập, có người gọi tới cho Cận Vạn. Sau khi bắt máy, thì ra là Tiểu Vương lúc nãy: “Đội phó Cận, các điều tra viên...” Tiểu Vương hơi mờ mịt nói: “Bây giờ, tôi đã tới trạm cơ sở rồi, nơi này đều là xi măng, dấu vết trên mặt đất lại rất lộn xộn, đội kỹ thuật tạm thời chưa thể phân biệt được xe tải đã dừng lại ở vị trí cụ thể nào.”

“Nhưng mà có thể khẳng định một điều rằng ngoại trừ nơi này ra thì xe tải không còn chỗ nào để đậu cả, cho nên, hẳn là bọn cướp đã dời tang vật đi tại nơi này!”

“Ở nơi này, hướng Bắc Nam có một rừng cây, phía Đông có một vườn cây cao lương, chỉ có vườn rau ở phía Tây là có địa thế hơi thấp, nhưng chỉ cần dùng một chiếc xe tải khác che chắn thì nơi này trở nên vô cùng kín đáo, khá thích hợp để vận chuyển hàng hóa!”

“Vậy... Tiểu Vương, cậu nhìn kĩ xem...” Triệu Ngọc bỗng nhiên lên tiếng: “Xung quanh trạm cơ sở đó có nhà cửa gì không?”

Hả?

Triệu Ngọc vừa hỏi như vậy liền thu hút được sự chú ý của Cận Vạn và Thôi Lệ Châu.

“Ừm... Chỉ có một căn nhà nhỏ ở đằng sau trạm cơ sở thôi, chắc đó là nơi đặt các loại điện áp, rất nhỏ!” Tiểu Vương trả lời.

“Cậu mau mở căn nhà đó ra, nhìn thử bên trong có cửa hầm hay đại loại thế không...” Triệu Ngọc dùng giọng ra lệnh nói.

“Điều này...” Tiểu Vương khó xử: “Trạm cơ sở hẳn là của công ty truyền thông, tôi...”

“Bảo cậu mở thì cậu cứ mở đi, nói nhiều làm gì...” Triệu Ngọc lập tức quát lên.

“Tổ trưởng Triệu...” Cận Vạn giảm tốc độ xe lại, nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ... cậu cho rằng bọn Khương Khoa sẽ cất giấu tang vật ngay ở hiện trường sao? Lời nói đùa này hơi quá thì phải?”

“Đó là chuyện không thể nào!” Thôi Lệ Châu phụ họa: “Anh có biết chuyện này là đại kỵ của một nhà binh không? Cướp bóc và ăn trộm đều giống nhau, sau khi hoàn thành một phi vụ xong, điều đầu tiên phải làm là rời khỏi hiện trường bằng tốc độ nhanh nhất! Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì bỏ hàng chứ không bỏ người đâu...”

“Ừm... ngài lãnh đạo, đội kỹ thuật của chúng tôi đã mở cửa ra rồi...” Tiểu Vương nói: “Bên trong ngoài hộp mạch điện ra thì không có gì cả, vừa nhìn là thấy ngay! Hơn nữa, căn phòng này quá nhỏ, ngay cả một chiếc xe đạp cũng không vừa đâu!”

“Vậy...” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc, lại nói: “Cậu mau đi xung quanh hiện trường xem có thứ gì khác đặc biệt không?”

“Cái khác... Anh chờ một chút nhé...” Dứt lời, hình như Tiểu Vương còn trao đổi điều gì với người của đội kỹ thuật, sau đó mới nói: “Ngài lãnh đạo, tôi vừa nghe bọn họ nói rằng trên bãi đất trống gần vườn cây cao lương có một cái giếng!”

“Giếng?” Trong lòng Triệu Ngọc chợt nổi lên một chút khác thường, hắn vội hỏi: “Giếng kiểu gì?”

“Đợi tôi nhìn cái đã... ừm... chỉ là loại giếng bình thường...” Nói xong, hình như Tiểu Vương đã ngồi xổm xuống, sau khi há miệng thở gấp, lúc này mới báo cáo kỹ càng: “Nắp giếng bị nứt, mất một góc, hình như đã lâu không có ai di chuyển thì phải? Dưới đáy, ừm... để tôi xem thế nào...”

Sau đó, trong ống nghe truyền tới một trận ồn ào, hình như Tiểu Vương đang trao đổi với người của đội kỹ thuật...

Lúc này, Cận Vạn lại giảm tốc độ xe lần nữa. Anh ta đang lái xe men theo ven đường quốc lộ để tìm kiếm một tiệm sửa xe gọi là Đại Binh. Thôi Tiểu Long, bạn cùng phòng của Hàn Khoan chính là ông chủ của tiệm sửa xe này.



Lúc này còn chưa tới bốn giờ chiều, tiệm sửa xe ắt là vẫn đang mở cửa. Cận Vạn cho rằng Thôi Tiểu Long là ông chủ cho nên có thể tìm được hắn ta ở đây.

Chỉ có điều, vì vụ cướp cho nên Cận Vạn có vẻ không tập trung lắm vào chuyện của Thôi Tiểu Long, chỉ muốn mau chóng tìm được người này rồi hỏi thăm qua loa vài lời cho xong. Sau đó liền nhanh chóng tới hiện trường vụ cướp.

“Tôi đã mở nắp giếng ra rồi... Khá sâu, chưa tới ba mét, cỡ khoảng hai mét rưỡi, bên trong có nước...” Tiểu Vương nói: “Lãnh đạo, đội kỹ thuật nói dưới đáy giếng này là cống thoát nước, hẳn là đã bị bỏ hoang từ lâu rồi! Ở phía Đông hồi trước vốn có một cái thôn, nhưng bởi vì làm đường cao tốc cho nên đã dời đi rồi, cống thoát nước này cũng không còn ai dùng nữa...”

“Được!” Triệu Ngọc ra lệnh không chút do dự: “Bây giờ, cậu lập tức nhảy xuống dưới cho tôi! Quan sát xem dưới đáy giếng có gì kỳ lạ không?”

“Cái gì!?” Tiểu Vương kinh ngạc, Cận Vạn cũng rất bất ngờ, vội quay đầu nhìn Triệu Ngọc.

“Lãnh đạo, có nước... Chúng tôi không biết nước sâu bao nhiêu nữa! Hơn nữa...” Tiểu Vương vô cùng khó xử: “Hơn nữa, đây là cống thoát nước đấy, thối lắm, nói không chừng còn có khí Mêtan nữa! Người của đội kỹ thuật nói rằng không thể nào giấu thứ gì ở dưới đó được đâu!”

“Đúng đấy...” Cận Vạn vội phụ họa theo: “Cả một chiếc xe chở thuốc lá đấy, dù chỉ một rương thì thể tích của nó cũng đã to lắm rồi, sao mà giấu được dưới giếng cơ chứ?”

“Đừng thừa lời nữa!” Không ngờ, Triệu Ngọc lại nghiêm mặt nói với Cận Vạn một câu, sau đó không cho Tiểu Vương có cơ hội cãi lại mà quát lên: “Buộc sợi dây thừng vào và xuống ngay! Leo xuống ngay lập tức, nhất định phải nhìn rõ ràng cho tôi!!!”