“Được... tôi... tôi xuống...” Nghe thấy mệnh lệnh đầy quả quyết của Triệu Ngọc, Tiểu Vương buộc lòng phải đồng ý, bắt đầu chuẩn bị leo xuống giếng.
“Cống thoát nước đấy... Sếp...” Thôi Lệ Châu phản bác lại: “Hình như không có khả năng lắm đâu? Hơn nữa, bên dưới còn có nước nữa! Làm sao mà có thể giấu thuốc lá ở dưới đó chứ? Chẳng lẽ chuyện này còn chưa rõ ràng sao? Nhất định là Khương Khoa đã đánh tráo trên dọc đường rồi, nhất định là tất cả hàng hóa đều đã bị dời đi một cách bí mật rồi!”
“Nhưng mà, vừa rồi cô cũng nói...” Vì có thể nhận được thông tin kịp lúc, Triệu Ngọc liền cầm lấy điện thoại di động của Cận Vạn, sau đó mới nói với Thôi Lệ Châu: “Địa điểm và thời gian mà Khương Khoa lựa chọn đều có mục đích, vậy thì tại sao hắn ta không chọn ra tay vào buổi tối mà lại chọn đoạn đường tỉnh vốn có lượng xe qua lại dày đặc chứ?”
“À...” Cận Vạn chợt nhớ tới cái gì, liền vội nói: “Tôi biết một chuyện, đường cao tốc Lâm Cảng của Diệu Danh đang được sửa sang lại. Tôi nghĩ chiếc xe chở hàng cỡ lớn này vốn phải đi lên đường cao tốc mới đúng?”
“Đúng đấy, không thể nào cướp ngay trên đường cao tốc được!” Thôi Lệ Châu nói: “Cho nên bọn chúng chỉ có thể thừa dịp xe tải đi đường vòng tới đây để ra tay, đó cũng là lý do mà hắn ta lựa chọn địa điểm này làm nơi cướp bóc! Còn thời gian thì đoán chừng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chọn thời gian mà xe tải đi ngang qua nơi này mà thôi!”
“Nói thì nói như vậy... nhưng mà...” Triệu Ngọc cân nhắc rồi nói: “Tôi vẫn cảm thấy, nếu làm như vậy thì cũng chưa chắc là không xảy ra sai sót nào, hẳn là hắn ta còn chuẩn bị cả các biện pháp đảm bảo khác nữa!”
Sở dĩ Triệu Ngọc có thể khẳng định như vậy cũng bởi vì phó bản Kỳ Ngộ hôm nay của hắn. Hắn cho rằng vị trí của kỳ ngộ hôm nay rất khớp với vụ cướp, tuyệt đối không chỉ là trùng hợp!
Đang lúc nói chuyện, đội phó Cận Vạn đã mở cửa xe cảnh sát ra, bọn họ đã tìm được tiệm sửa xe Đại Binh kia rồi. Điều khiến bọn họ phải bất ngờ chính là quy mô tiệm sửa xe của Thôi Tiểu Long đã vượt xa khỏi tưởng tượng của bọn họ.
Tiệm sửa xe được cấu thành từ bốn, năm cửa hàng bán lẻ nối tiếp nhau, mỗi một nhà đều cao ba tầng, cửa tiệm này chẳng khác gì một doanh nghiệp loại nhỏ!
Giờ phút này, trên bãi đất trống phía trước cửa hàng sửa xe còn có một vài chiếc xe hơi chờ sửa hoặc là đã sửa xong. Trong góc xa nhất thậm chí còn có một chiếc xe bồn màu vàng với thể tích lớn nữa.
Cận Vạn lái xe cảnh sát bên lề đường và đỗ lại trước cửa tiệm sửa xe. Sau khi đậu xong mới buồn bực phát hiện ra tất cả thanh cửa cuốn của cửa hàng đều đã đóng lại, rõ ràng là chưa mở cửa!
“Sao lại như vậy?” Cận Vạn cau mày lại: “Chẳng lẽ đã phá sản rồi sao? Chẳng trách Thôi Tiểu Long không nghe máy! Nói không chừng vì nợ ngập đầu cho nên đã trốn nợ? Hay là...”
Cận Vạn quay đầu nhìn Triệu Ngọc, ý là nếu không mở cửa thì hay là chúng ta tạm bỏ qua đi, nhanh chóng đi tới hiện trường vụ cướp trước?
Nhưng mà Triệu Ngọc vẫn cầm điện thoại di động của anh ta, vừa kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Tiểu Vương, vừa nhíu chặt mày mà trầm tư suy nghĩ điều gì đó, không để ý tới anh ta ra hiệu.
Được rồi...
Thấy Triệu Ngọc không nói gì, Cận Vạn chỉ có thể tắt máy rồi đi ra khỏi xe cảnh sát. Ý của anh ta chính là dù tiệm sửa xe có mở hay không thì vẫn phải đi tới gõ thử, nếu thật sự không có người thì đành bó tay thôi!
Sau khi Cận Vạn bước xuống xe, Triệu Ngọc cầm điện thoại di động của Cận Vạn cũng xuống xe cùng Thôi Lệ Châu, đi theo sát phía sau Cận Vạn. Nhưng hai người họ vừa mới đi được mấy bước thì trong điện thoại đã thình lình truyền tới tiếng động.
Để nghe rõ hơn, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu chỉ có thể dừng bước lại.
“Lãnh đạo... tôi... tôi đã xuống dưới rồi...” Trong điện thoại, chỉ nghe thấy giọng nói run rẩy của Tiểu Vương: “Nước không sâu, nhưng rất lạnh, tôi thấy dưới đáy giếng này ngoài nước ra thì không có gì cả, hẳn là không có vấn đề gì đâu!”
“Ồ? Vậy hả?” Triệu Ngọc nhanh chóng dặn dò: “Cậu hãy bình tĩnh lại, nhìn kĩ hơn xem có gì kỳ lạ hay không? Nếu chiếu đèn pin thì có thể nhìn thấy cống thoát nước hai bên không?”
“Ừm... cúi người xuống... ừm, cúi người xuống thì vẫn có thể nhìn thấy, nhưng mà nước đã dâng đến đỉnh rồi...” Sau tiếng nước chảy rào rào, Tiểu Vương trả lời một cách gian nan: “Theo tôi thấy thì nơi này chỉ là một cống thoát nước bình thường mà thôi, hai bên cũng không có gì lạ cả, chỉ có nước, nước bên trong còn rất sâu... Ngài điều tra viên, không gian dưới này rất nhỏ hẹp, cho nên không thể cất giấu được thứ gì dưới này cả, chứ đừng nói đến hàng hóa, con người nhất định không thể xuống được, nếu lặn xuống thì sẽ bị chết đuối đó! Nếu anh không tin thì tôi sẽ quay video gửi cho anh xem...”
“Ừm... vậy à...” Triệu Ngọc cúi đầu suy nghĩ, một chút thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt. Xem ra ý nghĩ của mình sai rồi, hắn vốn tưởng rằng Khương Khoa sẽ dùng chiến thuật đánh lạc hướng, nhưng có vẻ như Thôi Lệ Châu đã nói đúng rồi...
“Ủa?” Không ngờ, Triệu Ngọc vừa nghĩ đến đây thì Tiểu Vương trong điện thoại lại ngạc nhiên “ủa” một tiếng.
“Hả? Gì vậy?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Điều tra viên, ừm... Không phải anh bảo tôi quan sát thử xem có gì khác thường hay không sao?” Tiểu Vương nghi hoặc nói: “Hình như tôi... tôi cảm thấy... nước này...”
“Nước? Nước làm sao?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Nước này... rất trong mát... đây không phải là cống thoát nước sao?” Tiểu Vương mờ mịt nói: “Tại sao tôi lại không hề ngửi thấy chút mùi hôi thối chứ?”
“Hả!?” Triệu Ngọc cau mày, trong lòng dường như giật mình.
“... Đúng là thế...” Tiểu Vương nói: “Nước này rất trong suốt, tôi còn có thể nhìn thấy tận đáy luôn!”
“Lúc trước cậu nói đó là một cái cống thoát nước bị bỏ hoang mà, phải không?” Triệu Ngọc dường như nghĩ tới điều gì, một tia sáng vụt qua trong mắt.
“Đúng vậy! Chuyện này hơi kỳ lạ...” Tiểu Vương lại nói: “Nước rất trong, hơn nữa... Đây là cống thoát nước, nhưng lại không hề có rác rưởi gì cả, hình như... còn rất sạch sẽ nữa...”
“Hả!?” Cuối cùng, Triệu Ngọc cũng nghĩ ra điều gì, vội vàng hét to lên với Tiểu Vương: “Mau, cậu bứt một cọng tóc rồi vứt xuống nước, xem dòng chảy thế nào?”
“Cái gì? Tóc? Dòng chảy?” Tiểu Vương đã hơi hiểu rõ, nói: “Hình như... không cần phải làm vậy đâu, tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng nước thật sự đang chảy, chảy về phía Đông...”
“Hả!?” Triệu Ngọc lại hô một tiếng, hắn giật mình một cái, mắng to: “Đậu xanh rau má! Khương Khoa đúng là một tên cực kỳ vô lại mà! Còn chơi cả trò trượt máng nước nữa chứ!!!”
“Sếp, ý anh là sao? Cái gì mà trượt máng nước chứ?” Thôi Lệ Châu không hiểu, còn Cận Vạn vốn đã đi tới cửa cuốn rồi nhưng lại bị tiếng kêu hoảng sợ của Triệu Ngọc thu hút, liền quay đầu đi ngược trở lại, tò mò mà nhìn hắn.
“Dùng ngôn từ văn chương thì đây chính là ‘minh tu sạn đạo, ám độ trần thương*’!” Triệu Ngọc siết tay lại thành nắm đấm mà nói: “Cuối cùng thì tôi cũng đã biết hắn ta chuyển hàng hóa đi bằng cách nào rồi! Thấy chưa... Nhất định là hắn ta đã sửa lại cống thoát nước, dọn sạch sẽ và làm thành máng trượt dưới nước.”
* Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: ý chỉ đem ý đồ chân thực giấu sau hành động, đem hành động phô bày trước mặt đối phương khiến đối phương coi nhẹ ý đồ của mình, từ đó đánh úp bất ngờ giành thắng lợi.
“Sau đó, bọn chúng bỏ thuốc lá cướp được vào túi chống nước, ném xuống giếng, ở bên kia thượng nguồn chỉ cần mở nắp cống ra, thuốc lá sẽ vèo vèo chạy đi, cống thoát nước là máng trượt!”
“Hả!?” Thôi Lệ Châu choáng váng, cả người run rẩy mà hỏi: “Có thể... có thể làm được sao?”
“Dưới tình huống bình thường thì không thể nào, nhưng dù sao đây cũng là một phi vụ làm ăn hơn năm mươi triệu, chỉ sửa một đường thủy cũng đáng! Mau...” Triệu Ngọc thúc giục Thôi Lệ Châu: “Mau lấy bản đồ ra, kiểm tra xem phía Đông cống thoát nước kia sẽ thông tới chỗ nào? Khẳng định là không thể cách quá xa, nếu bây giờ chúng ta truy đuổi, nói không chừng còn có thể bắt được cả người lẫn tang vật luôn đấy!”
“Trời ạ... Không thể nào...” Lúc này, Cận Vạn đang đứng ở trước cửa tiệm sửa xe cũng vô cùng hoảng sợ. Anh ta làm việc ở tuyến đầu nhiều năm như vậy rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa nghe qua cách cướp bóc khó có thể tưởng tượng nổi như vậy.
Tay chân luống cuống, anh ta cũng hơi do dự, theo lẽ thường thì bây giờ Triệu Ngọc đã phát hiện ra đầu mối quan trọng, trước tiên hẳn là nên xử lý vụ cướp trước mới đúng.
Nhưng mà, bây giờ mình đã đứng trước cửa rồi, dù cho Thôi Tiểu Long có ở nhà hay không thì cũng phải gõ cửa hỏi một câu đã chứ?
Vừa nghĩ đến đây, anh ta đành phải nén xuống sự kích động trong lòng, giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa.
“Ô kìa...” Lúc này, Thôi Lệ Châu bỗng nhiên cầm điện thoại di động nói với Triệu Ngọc: “Sếp, chỗ chúng ta đang đứng hiện giờ vừa khéo là phía Đông của cống thoát nước đó đấy! Nơi này là địa phương gần nhất có người ở, anh nói xem, liệu có phải là...”
“Cái gì!?” Triệu Ngọc giật mình, lúc này mới ngẩng đầu nhìn xung quanh tiệm sửa xe, nhưng mà, hắn chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức chú ý tới chiếc xe hút bể phốt màu vàng nằm trong góc!
Không...
Không thể nào!?
Chỉ trong nháy mắt, Triệu Ngọc chợt cảm thấy máu nóng sôi trào, mỗi một tế bào trên người dường như sắp nổ tung vậy.
Nhưng mà cũng ngay lúc đó, Cận Vạn đã nâng cánh tay lên mà dùng sức gõ lên cánh cửa cuốn.
“Không! Đội phó Cận!” Triệu Ngọc vội hét lớn một tiếng: “Không được!”
Pằng...
Không ngờ, Triệu Ngọc vừa mới hô lên một tiếng thì thấy cánh cửa cuốn trước mặt Cận Vạn bất ngờ phát ra một tiếng nổ vang dội, cánh cửa bị bắn thủng vô số lỗ, mà Cận Vạn cũng bị bắn bay ra ngoài...